lac duong nhi nu hanh 1
<P align=center>Quyển I: Ban Chuy đợi1</P>
<P align=center>Chương 1</P>
<P align=center>Thiên Tân kiều thượng vô nhân thức2</P>
<P> </P>
<P> </P>
<P>Con sông Lạc Hà xuyên ngang qua Lạc Dương thành, chia tòa thành làm hai mảnh trên bắc dưới nam. Nền móng của Cung thành3 và Hoàng thành4 đều nằm ở bờ bắc, bờ nam là nơi lão bá tánh cư ngụ --- Ngoại Quách thành5.</P>
<P>Ngồi ở dải "Đồng phường" bờ nam Lạc Thủy trông về hướng bắc là điều rất thú vị. Đình viện uy nghi, lầu son gác tía, đâu có khác gì là cung điện thần tiên đối với lão bá tánh bờ nam cật lực gian khó kiếm miếng ăn.</P>
<P>Nối liền hai thành trì nam bắc đó chính là Thiên Tân kiều, lấy ý "<I>Thiên hà tân lương</I>6"</P>
<P>--- Lạc Dương thành là đô thành cũ của chín triều, cũng xứng với bốn chữ đó lắm. Cố sự</P>
<P>đang được thuật lại xảy ra chính vào lúc hoàng hôn, không gian bên trên Lạc Dương thành như kéo phủ một lớp cát vàng hừng hực, trùm lên mình từ kẻ khuân vác, cưỡi lừa, khiêng kiệu, cho đến người bán hoa, rao hàng. Hoàng hôn luôn sở hữu một thứ không khí yên bình hòa dịu có thể phủ dụ lòng người.</P>
<P>Một người miền xa đang dựa lan can mé đông Thiên Tân kiều, mắt nhìn hình bóng bầu trời và nhà cửa trong dòng nước thu, đứng đó đã lâu lắm rồi. Gã mới vào thành giữa trưa hôm nay, mặt mày trầm tư thảm đạm ngồi ở Đồng phường bờ nam dõi trông bờ bắc cũng cả một buổi trưa rồi mới lên Thiên Tân kiều đứng thừ ra.</P>
<P>--- Trên Thiên Tân kiều chẳng ai quen biết.</P>
<P align=center>Lạc Dương rộng lớn đến thế, Thiên Tân kiều nhiệt náo đến thế, lại không có ai quen</P>
<P>biết gã.</P>
<P>Người đó có gương mặt điển hình của miền Quan Trung, cỡ hăm mốt hăm hai, cho dù</P>
<P>không thể gọi là anh tuấn, nhưng đường nét rạch ròi cân xứng vô cùng. Thân người gã</P>
<P>cao ráo, mày mi rũ xuống rất thấp, bên dưới là một đôi mắt một mí, da mặt một màu vàng</P>
<P>lợt trơn mịn. Cái mũi của gã rất có chất đàn ông, chỉ vì cái mũi đó, biết bao thiếu phụ</P>
<P>thiếu nữ đi ngang qua đều không khỏi liếc nhìn gã hai lượt. Mũi cao dọc dừa làm người ta</P>
<P>nghĩ gã chắc rất kiêu ngạo, tuy y phục và thần tình của gã lại có vẻ bơ vơ lạc lõng. "Keng keng keng", mấy tiếng thanh la lọt vào tai mọi người. Tiếng ồn ào huyên náo</P>
<P>trên Thiên Tân kiều liền bị tiếng thanh la sắc nhọn đè ép. Chỉ một lát sau, người ta lại nói cười rền rĩ, có điều tự động dạt qua hai bên nhường đường. Cũng đâu có gì lạ, chỉ bất quá</P>
<P>là cảnh tượng mỗi hoàng hôn: Lạc Dương Phủ Doãn về nha môn sau khi tuần thành. Phải nói quan Doãn trong thành Lạc Dương là một vị trí khá lôi thôi khó phân giải cho rõ,</P>
<P>không lớn mà cũng chẳng nhỏ. Nói lớn thì chả lớn, Lạc Dương thành là Đông đô, quan quyền đầy dẫy, cấp quan lớn hơn nó có rất nhiều; nhưng nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, nói gì</P>
<P>thì nói, chuyện kiểm kê nhà cửa nhân khẩu, chuyện đường lớn ngõ nhỏ, chuyện giữ trị an</P>
<P> </P>
<P> </P>
<P>1 Xuất xứ từ hai câu: "<I>Ban Chuy chỉ hệ thùy dương ngạn, hà xứ tây nam đãi hảo phong</I>" trong bài thơ "Vô đề kỳ 5 - Phượng vĩ hương la bạc kỷ trùng" của Lý Thương Ẩn. (Ngựa Chuy có buộc bờ dương liễu, đâu chốn tây nam đợi gió lành). "Ban Chuy" là loại ngựa lông đen pha lẫn trắng.</P>
<P>2 Câu thơ trong bài "Tự đề tượng" của Hoàng Sào. (Lên cầu Thiên Tân chẳng ai quen).</P>
<P>3 Cung thành: chốn hoàng cung của vua.</P>
<P>4 Hoàng thành: phủ nha của quan tướng.</P>
<P>5 Ngoại Quách thành là bộ phận quan trọng của đô thành Trung Quốc cổ đại, là bộ phận có diện tích lớn nhất trong đô thành, là khu vực thương nghiệp của cư dân, đồng thời cũng làm vòng ngoài của kinh đô, bảo vệ an toàn cho Hoàng cung.</P>
<P>6 Thiên Hà tân lương: cầu bến Thiên Hà (sông Thiên Hà trên trời).</P>
<P><BR clear=all></P>
<P>tập nã tội phạm đều là chuyện chức quan này lo. Nhậm chức quan Doãn ở Lạc Dương hiện nay là một vị họ Vu, tên Tự Vọng, nghe nói từng là lưỡng bảng tiến sĩ. Nhưng lão bá tánh trong thành không một ai quen biết ông ta, điều duy nhất khiến cho người ta nảy</P>
<P>sinh cảm xúc thân cận với ông ta là: văn võ toàn thành hầu như chỉ có quan nha của ông</P>
<P>ta là ở Ngoại Quách thành.</P>
<P>Gã người miền xa dựa lan can cầu ngoái đầu lại. Đây là lần đầu tiên gã vào Lạc</P>
<P>Dương, cho nên khá hiếu kỳ đối với mọi sự trong tòa thành thị này. Phủ Doãn ngồi trên kiệu bốn người khiêng, đám hộ vệ nha dịch cộng lại cũng chỉ cỡ mười mấy mạng. Kẻ đi đoạn hậu tuy ăn vận kiểu nha dịch, nhưng khí độ lại bất đồng với người xung quanh. Thân người hắn cao lớn hơn hẳn, vai rộng ngực nở, râu xồm đen tuyền, mình khoác áo bào màu lụa đào. Màu áo cùng trang phục kiểu nha dịch có vẻ là loại đặc chế cho triều đình đương kim --- màu áo bào lụa đào là màu quan viên có phẩm hàm mới có thể mặc, đâu cho phép bình dân hay quan lại cấp thấp dùng tới.</P>
<P>Người miền xa kia không tránh khỏi ngạc nhiên, lại thấy gã nha dịch đó dưới hông</P>
<P>giắt một thanh Hậu bối đao rất xứng với thân người của hắn. Thanh đao đó nếu giắt trên mình người nào khác tất có vẻ khoa trương thái quá, nhưng trên mình gã nha dịch đó lại hiển hiện vẻ uy vũ khí khái.</P>
<P>Người miền xa nhìn hắn thực kỹ. Nếu không phải gã mới lần đầu tới Lạc Dương thành</P>
<P>thì nhất định đã nhận ra kẻ đó. Hắn đâu phải là nha dịch tầm thường, mà là Cửu thành Thất phẩm đái đao tuần bộ lừng lẫy tiếng tăm trong Lạc Dương thành, "Hậu Bối Đao" Hậu Kiện. Hàm Thất phẩm đó vốn là do Hoàng đế đích thân phong tặng.</P>
<P>Hậu Kiện đi đứng trầm ổn vững chãi, người miền xa kia gật gật đầu, trong bụng cũng</P>
<P>thầm khen. Cỗ kiệu lúc đó đang đi ngang qua trước người gã, gã thấp thoáng nghe được tiếng thở hơi nặng nề trong kiệu, tựa hồ người trong kiệu hít thở khá gian nan. Người miền xa nhíu nhíu mày --- Thanh âm đó rất khẽ, trên cầu huyên náo như vầy, ngoại trừ gã ra, e rằng không ai khác có thể nghe được. Người miền xa vừa ngoái đầu, bỗng thấy nha dịch đeo đao kia không biết từ lúc nào đã đứng sựng lại không xa phía sau đội người,</P>
<P>đang nhìn mình chăm chú.</P>
<P>Gã vốn đâu có muốn bị đám đông giữa đường cái để ý dòm ngó, nên giả như không chú ý, quay đầu trông mặt trời lặn. Tuy đã xoay mặt đi, vẫn cảm thấy mục quang của bộ khoái mang đao kia còn đang dán chặt trên lưng mình, lòng có hơi bực bội: cứ bị hắn dòm chằm chặp như vầy, người trên cầu thế nào cũng sẽ để ý. Gã đứng thẳng dậy, uể oải ưỡn cổ, rồi thuận theo phương hướng cỗ kiệu đi tới hai bước.</P>
<P>Biến cố xảy ra ngay lúc đó.</P>
<P>Trên Thiên Tân kiều và hai bờ nam bắc lúc này cũng có cả trăm cả ngàn người, nhưng sợ rằng không một ai nảy ý cảnh giác mau mắn bằng gã! Gã không không biết tại sao lại giật mình, mắt bỗng sáng ngời, vụt ngước đầu lên, hoàn toàn tương phản với vẻ mệt mỏi lười nhác hồi nãy. Đôi mắt một mí như vọt ra một luồng tinh quang, trân trân nhìn một</P>
<P>nữ tử đang bán lược ở đầu cầu phía nam. Nữ tử đó cúi thấp đầu, ngồi xổm dưới đất, mặc y phục cực kỳ tầm thường, giỏ trong tay đựng mấy cây lược sừng lược gỗ.</P>
<P>Giây phút cỗ kiệu đi ngang qua chỗ nàng ta, nàng ta đột nhiên bật dậy xoay mình xuất thủ, mười mấy cây lược trong giỏ vùn vụt đổ ập lên mặt đám nha dịch. Cử động của nàng</P>
<P>ta làm cho người miền xa cũng không khỏi thầm khen một tiếng: lực eo mạnh ghê! Lúc nàng ta xoay mình, tả thủ lại rút một thanh đoản đao khỏi ống tay áo, đao dài chừng một</P>
<P>thước. Dân chúng cùng đám nha dịch vừa cảm thấy mắt lóa ánh mặt trời phản xạ lên</P>
<P><BR clear=all></P>
<P>mình đoản đao, nữ tử kia đã lướt đến trước rèm cửa kiệu, quát lên: "Gian tặc, nạp mạng</P>
<P>đi!".</P>
<P align=center>Nói xong hữu thủ vén rèm kiệu, tả thủ lại hươi đao vung tới. Người miền xa đứng</P>
<P>đằng sau kiệu, không thấy rõ tình hình trong kiệu, chỉ thấy một vùng máu tươi bắn vọt ra,</P>
<P>có vài giọt tưới lên dung mạo trông có vẻ rất bình thường của nữ tử. Nữ tử cũng đâu có ngờ đắc thủ dễ dàng như vậy, hơi ngây người, liền thò tay chộp vào trong rèm kiệu, lôi ra một cái đầu người trước sự kinh hoàng của chúng nhân.</P>
<P align=center>Tới lúc này bộ khoái mang đao kia mới có phản ứng. Hắn nếu không phải bị người</P>
<P>miền xa thu tóm tâm tư thì phản ứng đâu chậm đến thế. Chỉ nghe hắn quát lớn một tiếng, lao thẳng về phía nữ tử. Nữ tử hình như mỉm cười, xách đầu lùi đến bên lan can cầu, rồi bàn tay cầm đao của nàng ta ấn lên lan can, búng mình lên. Lúc đó nàng ngoái đầu lại nhìn, thần tình nửa buồn nửa vui, liếc "Hậu Bối Đao" Hậu Kiện đang lao tới rồi nắm đầu người nhảy vù xuống cầu.</P>
<P align=center>Tiếng nước bõm truyền vọng, Hậu Kiện đã đuổi đến bên lan can cầu, bàn tay to của</P>
<P>hắn cũng ấn lên lan can, lật mình nhảy xuống. Lúc tiếng "bõm" thứ nhì vang lên, người</P>
<P>từ trên tới dưới cầu mới bắt đầu hò la hoảng loạn. Đám nha dịch và kiệu phu kinh hãi đến</P>
<P>nỗi buông kiệu đánh sầm, bàng hoàng nhìn máu chảy ra từ trong kiệu. Người trên cầu ùn ùn tràn về mé đông cầu, theo dõi cuộc đuổi bắt dưới nước. Nữ tử bơi nhanh ghê, miệng ngậm đoản đao, một tay nắm đầu lâu, một tay rẽ nước, lướt về phía trước lẹ không thua gì cá. Đầu người để lại một đường máu dọc theo dòng nước.</P>
<P align=center>Hậu Kiện tuy võ công cực cao, xuống nước lại không linh hoạt bằng nữ tử kia chút</P>
<P>nào. Nhưng hắn hơn ở sức lực, cứ mỗi lần rẽ nước là thân thể vọt lên xa hơn. Chúng nhân</P>
<P>trên cầu bàn tán xôn xao, hai người dưới nước lại đã thuận theo dòng chảy dần dần bơi đi xa. Người miền xa dõi theo dòng nước một hồi rồi đưa mắt nhìn lên trời. Ánh tàn dương đỏ như máu, rải chiếu lên mình lão bá tánh trong Lạc Dương thành, rắc nhuộm lên cuộc truy đuổi đâm chém dưới nước, cũng rọi soi mọi nhân và quả của cuộc rượt bắt giết chóc trải mình đến tương lai, bộc lộ bộ mặt hỗn loạn của tòa thành thị một màu cam sẫm đó.</P>
<P align=center>Hai bóng người dưới nước nhỏ dần, chúng nhân trên cầu miệng lưỡi lại rầm rộ huyên</P>
<P>náo. Người miền xa kia thở dài, nhìn Lạc Hà một lần nữa rồi bỏ đi. Dòng nước từng bị</P>
<P>hai người toàn lực khuấy động chỉ còn loáng thoáng gợn sóng dưới ánh chiều tàn.</P>
<P align=center>o0o</P>
<P align=center>Phía nam Thiên Tân kiều có một tòa tửu lâu nổi tiếng, tên là "Đổng gia Tửu lâu".</P>
<P>Đằng sau tửu lâu lại là một hẻm nhỏ sụp lở, giữa hẻm đang có mấy đứa bé đùa nghịch ầm</P>
<P>ĩ.</P>
<P>"Phụp" một tiếng, một bàn tay đen đúa nhỏ nhắn ra sức mở một cái bát lớn làm bằng sứ in hình hoa xanh, mười mấy cặp mắt vây quanh bát liền nhất tề rọi vào. Trong bát là một tô thịt hầm vàng rộm, có mấy hài tử nhịn không được, nước dãi chảy ròng ròng. Đứa bé mập mạp vừa bưng bát đến cười híp mắt nói: "Tiểu Kế, chuyến này ta đã mạo hiểm trộm thịt hầm măng của cha ta mang đến cho ngươi. Ngươi phải mau mau kể tiếp cố sự</P>
<P>'Lạc Du nguyên, Sách Kiếm kết minh7' đó".</P>
<P>Thằng bé nó kêu là Tiểu Kế ước khoảng mười ba mười bốn tuổi. Nửa mặt bên trái của nó có một cái bớt xanh nhạt. Nếu không có cái bớt đó, nó vốn phải là một hài tử diện mạo rất đẹp mã. Cho dù thân mình nhỏ nhắn, quần áo rách rưới chỉ kém một đứa tên Hoa Nhi trong đám, nhưng đám con nít lại vây tròn để nó ở giữa. Nó thò hai ngón tay kẹp một cục</P>
<P> </P>
<P> </P>
<P>7 Lạc Du nguyên ở phía nam Trường An (nay là Tây An), là vùng đất địa thế cao nhất trong Trường An thành.</P>
<P><BR clear=all></P>
<P>thịt hầm cho vào miệng, mấy đứa bé bên cạnh cổ họng nhích động, ngấm ngầm nuốt nước dãi.</P>
<P align=center>Thì ra Tiểu Kế vốn họ Vu, là cháu họ ngoại của ông Hà thợ mộc nhà ở con đường</P>
<P>đằng sau Đồng phường. Nó mồ côi từ bé, nhờ có người cậu bà con xa lắc xa lơ đó nuôi</P>
<P>lớn. Đừng thấy nó nhỏ mà coi khinh, thủ đoạn của nó ghê gớm lắm. Đám con nít một dải Đồng phường năm đường mười hẻm không ai không phục nó, tôn nó làm 'Hài tử vương' của nguyên khu vực này. Khiến cho bọn trẻ bội phục nhất là Tiểu Kế từ nhỏ từng trải nhiều ly loạn cho nên rành rọt chuyện lạ đó đây. Mấy năm trước nó còn làm tiểu đồng theo ông thầy thuốc Quách thúc thúc viễn hành một chuyến, lúc về bụng chứa thêm gấp mười lần cố sự quỷ quái mới lạ. Vì vậy, sau khi theo nó đánh đấm quậy phá, đám hài tử thích nhất là bám lấy nó để nghe nó kể chuyện xưa. Ông cụ non lại theo bài bản của mấy tiên sinh kể chuyện nói sách, nào chịu mở miệng dễ dàng. Hai ngày trước nó làm như vô ý lỡ miệng kể một đoạn cố sự "Lạc Du nguyên, Sách Kiếm song lữ", mới vài câu đã làm đám trẻ mê mệt, đứa nào cũng chống cằm mơ mộng, về nhà ăn cơm vẫn nhe nanh múa vuốt kể lại truyền thuyết "Thái Bạch kiếm khách" Hàn Ngạc với "Sách nữ" Phương Ninh cho đám đệ đệ và muội muội của mình nghe --- Cặp Quan Trung hiệp lữ đó kẻ sách</P>
<P>người kiếm, vó câu sánh vai, tung hoành vô địch, làm sao cả phá một dọc ba mươi hai</P>
<P>trại cướp đường bộ lẫn thủy lộ ở Quan Trung, còn ba hoa trường kiếm "Trường Canh" và</P>
<P>đoản kiếm "Hàm Thanh" của Hàn Ngạc nặng nhẹ ra sao, đắt giá đến đâu, lợi hại thế nào -</P>
<P>-- cố gây cho đám đệ đệ muội muội ai ai cũng ngơ ngẩn sợ sệt để làm vui. Chẳng trách</P>
<P>hôm nay Lý Bảo con trai của Lý Nhị chưởng quỹ Đổng gia Tửu lâu mới qua mặt cha lén bưng một tô thịt hầm măng còn nghi ngút trên bếp lò dâng cho Vu Tiểu Kế một cách hiếu kính, mua chuộc nó kể tiếp cố sự chưa thuật hết đó. Vu Tiểu Kế ăn xong hơn nửa bát thịt, mút ngón tay sạch sẽ, lại vô cùng trượng nghĩa đem gần phân nửa tô còn lại đưa cho một tiểu tử cao gầy sau lưng: "Đại Chinh, muội muội của ngươi đang bị bệnh phải không?</P>
<P>Nửa tô thịt này một lát mang về cho muội muội của ngươi đi, cho nó nếm thử xem". Sau</P>
<P>đó nó chùi tay lên vạt áo, hỏi: "Lần trước ta kể tới đâu rồi?". o0o</P>
<P>Đường hẻm hẻo lánh đó ở mặt sau Đổng gia Tửu lâu, lúc này đứng dưới hẻm nhìn lên tửu lâu sẽ thấy có một khách nhân đang ngồi trên đó. Vốn những chỗ ngồi nhàn nhã trên</P>
<P>lầu hễ mở cửa sổ là đối diện địa giới phồn vinh của Lạc Hà, còn chỗ quay ra hẻm sau lại vắng lạnh tiêu điều. Vị khách nhân kia chính là người miền xa hồi nãy im lặng đứng thực</P>
<P>lâu trên Thiên Tân kiều. Thấy quần áo gã cũ kỹ, tiểu nhị đâu thèm săn đón gã, mới đẩy gã vào chỗ ngồi nhìn xuống hẻm nhỏ sau lưng. Gã lại không để ý chút nào, đang nhấm nháp một vò "Bạch Đọa Xuân Lao8", tâm tư lại không hòa cùng rượu, nhấp từng ngụm chậm rãi.</P>
<P>Rượu ủ cất gia truyền nhà Lưu Bạch Đọa ở Lạc Dương đương thời có thể nói là nức tiếng hai đô thành, nhưng mỹ tửu đó rót vào miệng người miền xa lại có vẻ nhạt nhẽo hoàn toàn vô vị. Gã nhìn chén rượu trước mặt, đáy chén như dâng hiện dung nhan của một nàng con gái. Nàng con gái đó má bên phải có một nốt ruồi nhỏ, kỳ xảo đúng chỗ</P>
<P>làm tăng thêm mấy phần dị khí đả phá sự cân bằng hài hòa trên gương mặt nàng. Lần đầu</P>
<P> </P>
<P> </P>
<P>8 Đây là loại Tang Lạc tửu có lịch sử hơn 1600 năm, do ông Lưu Bạch Đọa đời Bắc Ngụy sáng chế. Khoảng thế kỷ 16 có lưu truyền câu ca dao: "Bất úy trương cung hiệp đao, duy khủng <I>bạch đọa xuân lao</I>", xuất xứ từ điển cố quan Nam Thanh Châu thứ sử Mao Hồng Tân thời đó mua rất nhiều Tang Lạc tửu đem về Sơn Đông, dọc đường bị đạo tặc cướp hết. Nào ngờ đám đạo tặc đó sau khi nốc Tang Lạc tửu, say sưa túy lúy, bị quan binh bắt hết.</P>
<P><BR clear=all></P>
<P>tương phùng, cũng là khi sương thu đầu mùa đọng mình trên thảm cỏ Lạc Du nguyên phải không? Khi đó gã đâu có ngờ mình lại động lòng đối với một cô gái --- Từ nhỏ tới lớn, gã luôn luôn ơ hờ má phấn mày ngài. Nàng con gái đó bình thời thích đội nón tre, dưới vành nón buông hờ vải sa trắng tinh che đến mũi. Lúc nói chuyện, chỉ thấy được đôi môi hồng khe khẽ mấp máy giữa cỏ sương trắng ngọn cùng mặt trời đỏ lạnh. Gã nhớ những làn hơi trắng mong manh thoát khỏi miệng nàng, vẩn vơ ấm dịu giữa gã và nàng như màn lụa mỏng che mặt kia. Trang phục của nàng bộc lộ thân thế quyền quý, nhưng</P>
<P>cử chỉ của nàng lại không câu thúc e dè mình là con cháu danh môn khuê tú. Nghĩ đến</P>
<P>đó, người miền xa không khỏi mỉm cười --- Trong tay áo nàng có giấu một dải phi sách. Cho dù dũng mãnh như gã vẫn không thể không thừa nhận công phu sai sử phi sách của nàng toàn vùng Quan Trung ít ai bì được.</P>
<P>Bao nhiêu năm rồi? --- Người miền xa tự hỏi mình. Gã bấm ngón tay thon dài khỏe</P>
<P>mạnh nhẩm tính, cũng sắp ba năm rồi. Gã nhớ ban sơ tuổi niên thiếu nóng nảy tức khí đã giật mảnh sa trắng trên mặt nàng xuống. Thần tình của nàng lúc đó không chút hoảng loạn, chẳng chút giận dữ, chỉ có hơi ngạc nhiên. Gặp nhau ngẫu nhiên làm sao, kết bạn mau chóng làm sao. Mới ba ngày sau, nàng đã tựa sát trong vòng tay gã ở một nhà trọ nhỏ hoang lương. Tính tình của nàng xem có vẻ bình hòa, nhưng lại khó nắm bắt vô cùng. Lúc gần thì da thịt cận kề, chỉ cần giơ tay là có thể đụng chạm, nhưng đến khi xa, một chớp mắt là đã có thể cảm thấy tâm tình của nàng bay xa về một vùng trời nào khác.</P>
<P>Gã nhớ lần đầu chia tay, cũng ở Lạc Du nguyên, thực hiếm khi gã ấp úng như vậy:</P>
<P>"Bọn ta... có còn có thể gặp nhau nữa chứ?".</P>
<P>Nữ tử cười đáp: "Có thể".</P>
<P>Tiếng cười của nàng yêu kiều dịu dàng.</P>
<P>Sau đó thần sắc nàng nghiêm nghị: "Nhưng chàng phải đáp ứng một điều kiện".</P>
<P>"Điều gì?". Gã hỏi.</P>
<P>"Đó là: ta có đến thì đến, còn khi không đến thì chàng đừng tìm ta. Hơn nữa ta muốn</P>
<P>chàng thề rằng nếu chàng còn muốn gặp ta, sau này đừng vào Lạc Dương thành --- Trọn</P>
<P>đời đừng vào Lạc Dương thành!".</P>
<P>Gã ngạc nhiên. Sau đó nàng cũng một thói như trước, không giải thích những nghi vấn thắc mắc của gã, xoay mình bỏ đi. Ba năm nay, mỗi một năm đều có hai ba tháng bầu bạn như vậy, thậm chí tên tuổi của đôi "Lạc Du song lữ" đã rao truyền khắp một dải Quan Trung, nhưng sự hiểu biết của gã về nàng tựa hồ cũng không hơn người ta chút nào.</P>
<P>Mà cả một mùa đông rồi --- trọn một mùa đông không gặp được nàng. Vì thế người miền xa kia mới âu lo nàng đã xảy ra chuyện, cho nên gã đã đến Lạc Dương. Trù trừ mấy ngày bên ngoài, gã cuối cùng đã phản bội lời hứa, tiến vào Lạc Dương thành này. Nhưng Lạc Dương bát ngát, gã làm sao tìm nàng đây? Tìm ra thì nàng có nổi giận, cắt đứt đoạn tuyệt trọn đời không? Gã nghĩ đến đó thì đầu liền nhức buốt. Tòa thành này, vào là đúng hay sai?</P>
<P>Đang khi gã thất thần hoang mang, Vu Tiểu Kế dưới lầu chợt ngước đầu, kinh ngạc khi nhìn thấy gã. Liền sau đó, nó đột nhiên nhảy dựng lên.</P>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro