1. Người kế thừa
Ethereal là một vương quốc có lãnh thổ nhỏ, tuy nhiên do vị trí địa lí cũng như các đặc ân mà thiên nhiên ban tặng nên cuộc sống của người dân nơi đây phần nào cũng đủ đầy và yên bình. Ethereal cũng là một trong những vương quốc vô cùng hùng mạnh lúc bấy giờ, vương quốc này có thể trở nên lớn mạnh như thế là nhờ có những nhân tài xuất chúng.
Vì sự thịnh vượng đó mà Ethereal bị không ít các vương quốc khác dòm ngó, chờ đợi thời cơ xâm chiếm. Để duy trì hòa bình cho vương quốc, tại biên cương các vùng phía Đông Tây Nam Bắc của Ethereal đều được các vị Hầu tước tài ba, mạnh mẽ canh giữ và bảo vệ.
.
.
.
.
.
10 / 01 / xx00
"Con nghĩ cha sẽ chấp nhận cho hai đứa ở bên nhau à?"
"Cha à, con thật lòng mong cha hiểu cho chúng con..."
Bầu không khí trong căn phòng nọ đang dần trở nên vô cùng căng thẳng và ngột ngạt, tưởng chừng như có thể bóp chết người khác. Trên ghế ngồi là một người đàn ông có vẻ ngoài trưởng thành và cao quý, trước mắt ông là hai chàng trai đang quỳ. Một người mang trên mình bộ trang phục của quý tộc trông rất sang trọng, nhã nhặn, người còn lại chỉ mặc một bộ đồ đơn giản dành cho nam hầu trong phủ. Họ nắm chặt lấy tay nhau, tay còn lại thì bấu vào chân bản thân mình để chịu đựng cái không khí căng thẳng này.
"Daniel Nolan! Con phải hiểu rằng mình là ai, sắp tới con sẽ vác trên vai những trọng trách gì, con phải làm gì để có thể gánh vác nó. Đó là những điều con phải làm chứ không phải là đưa tên hầu này đến trước mặt cha rồi mong cha tác hợp cho tụi con." Người đàn ông vừa nói vừa cau mày, tay đưa lên xoa xoa thái dương trông rất bất lực và mệt mỏi trước con trai của mình.
Hầu tước Arlo Nolan - vị Hầu tước cai quản vùng đất phía Tây vương quốc là một người mạnh mẽ và rất được lòng tin của người dân nơi đây. Daniel Nolan chính là người con duy nhất của ông và sắp tới anh sẽ là người kế thừa tước vị Hầu tước vùng phía Tây này.
"Thưa cha, con chắc chắn với cha rằng con sẽ luôn cố gắng làm tốt nhiệm vụ của mình. Từ nhỏ tới giờ con chưa từng cầu xin cha chuyện gì, chỉ riêng lần này c—"
"Chỉ riêng lần này cha không đồng ý. Cha có thể cho phép con làm mọi thứ, chỉ riêng việc con muốn ở bên người này là không thể." Ông ngắt lời anh.
"Cha à..."
"Ngài Nolan, hay là thôi, mình đừng làm ngài Hầu tước phải khó xử nữa." Chàng trai kia bóp nhẹ tay anh, nhìn anh bằng ánh mắt như muốn khuyên rằng chúng ta hãy bỏ cuộc đi thôi.
Daniel nhìn thấy ánh mắt đó thì lại càng quyết tâm phải thuyết phục được cha cho cả hai ở bên nhau. Lại quay lên nhìn ngài Hầu tước định nói gì đó thì đã bị ngài Hầu tước giành nói trước.
"Con kết hôn với con gái của Nam tước Phelan - Hydrange Phelan đi." Ông bình thản đưa ra lời đề nghị cho con trai, thấy anh đưa mắt ngạc nhiên nhìn mình, không nói được lời nào, ông chậm rãi nói tiếp: "Nhà đó môn đăng hộ đối với chúng ta, con gái họ cũng thông minh, xinh đẹp. Có vẻ sẽ hợp với con."
"..."
"À, nhà họ cũng ngỏ lời lâu rồi, đến tận bây giờ cha mới định hồi đáp cho họ."
"..."
"Chắc sẽ tổ chức hôn lễ sau khi đã truyền lại tước vị cho con. Lúc đấy cha sẽ bàn bạc kĩ lưỡng hơn với nhà Phelan sau. Được rồi, giờ thì hai đứa ra ngoài đi."
Đã một lúc sau khi ngài Arlo Nolan bảo cả hai ra ngoài, Daniel vẫn không phản ứng lại. Thấy anh như vậy, cậu trai kia buông tay anh không nắm nữa, cậu đỡ anh dậy rồi đưa anh ra ngoài theo lời ngài Hầu tước.
Thấy họ đã khuất bóng, ông mới thở dài mệt mỏi: "Cha lúc nào cũng yêu thương con, cũng mong con hạnh phúc. Nhưng cha lại không thể để con ở bên cậu ta được. Tội của cha cậu ta gây ra lớn như vậy, mà cậu ta vẫn còn sống, lại còn được ở lại đây đã là may mắn lắm rồi."
.
.
.
.
.
"Chuyện của chúng ta, phải làm sao đây? Tôi sẽ cưới một cô gái nào đó mà tôi chưa từng gặp đấy... Tôi phải làm sao đây?" Vừa ra khỏi phòng Hầu tước được một đoạn, Daniel đã rơi vào trạng thái suy sụp, anh nói mà giọng cứ run run.
Tâm trạng của chàng nam hầu Finn lúc này cũng chả khá hơn là bao nhiêu, cậu vuốt nhẹ lưng anh tỏ ý dỗ dành. "Chắc là ngài vẫn nên theo ý ngài Hầu tước đi ạ. Xin ngài đừng bận tâm về tôi, tôi sẽ luôn ủng hộ mọi chuyện ngài làm."
"Xin lỗi..." Anh lí nhí.
"Sao ạ?"
"Về chuyện chúng ta..."
Finn mỉm cười, nụ cười đã có phần trở nên gượng gạo, không còn tự nhiên nữa nhưng vẫn thật đẹp trong mắt anh. Anh vẫn thích cái nụ cười đó của cậu y như lần đầu gặp ở vườn hoa hầu phủ.
Thấy Daniel cứ nhìn mình như vậy, cậu sợ bản thân cũng không buông được nên đành phải lên tiếng kéo hồn anh về: "Ngài Nolan... Tôi đưa ngài về phòng nhé?"
"Không không, tôi sẽ tự về phòng, cậu cứ đi làm công việc của mình đi."
"Vâng."
Anh chầm chậm quay đi. Cậu cũng quay đi, nhưng vì tiếc nên đã quay đầu lại nhìn anh dần rời đi. "Không thể trách được ai, ngài Hầu tước vốn đã bao dung lắm rồi. Cha tôi vì muốn trộm đồ của hầu phủ mà cả gan ra tay sát hại vị Hầu tước trước kia. Chính tôi cũng không dám nghĩ mình sạch sẽ, lấy đâu ra hi vọng ở bên ngài."
.
.
.
.
.
Daniel Nolan - người sẽ trở thành tân Hầu tước sau một tháng nữa - khi bản thân tròn 20 tuổi, giờ đây bước về phòng mình với khuôn mặt lấm lem, mắt mũi đỏ ửng lên sau trận khóc lóc khi nãy.
Trong phòng anh, có hai con người đang nhàn nhã chơi cờ giết thời gian. Bỗng cửa phòng mở ra, anh bước vào. Trông bộ dạng của anh như vừa bị đánh đến khóc, cô gái tóc đen ngắn - người sắp thua ván cờ liền hốt hoảng mà lật cả bàn cờ, tay chân vội vàng mà chạy đến chỗ anh. Tên còn lại thì nhăn mặt khó chịu: "Hoảng thì hoảng, mắc gì lật bàn cờ?"
"Ngài Daniel? Ngài sao thế? Ngài Hầu tước hôm nay tức giận đến nỗi đánh ngài luôn sao? Trước giờ ngài ấy có đánh ngài bao giờ đâu nhỉ? Sao ngài lại trông như thế này rồi?" Cô không chờ người trước mặt trả lời, liên tục đặt ra câu hỏi cho anh.
"Hnil, thôi chưa?" Người kia từ phía bàn cờ đã bị lật rơi xuống đất khi nãy đi đến, vỗ vào đầu cô một cái rõ tiếng.
Cô ôm đầu nhăn mặt, nhưng lại chọn không chấp nhất con nít nên đã quay lại tiếp tục chờ đợi câu trả lời từ ngài Hầu tước tương lai trước mặt.
"Cha ta không đồng ý chuyện đó." Lại sau một hồi im lặng, anh mới tiếp tục trả lời họ: "Không những vậy, ông ấy còn bảo ta cưới cô con gái của Nam tước Phelan."
"Không phải chứ? Sao có cả chuyện kết hôn ở đây nữa thế?"
"Chậc! Xem ra được chuyện ngài Hầu tước không đồng ý chuyện của ngài Daniel cứ tưởng là tuyệt vọng lắm rồi nên chả thèm xem thêm. Nào ngờ giờ lại có thêm một chuyện khác tuyệt vọng hơn."
Không khí lúc này chùng xuống trước sự bất lực của cả ba người. Bỗng tên hiệp sĩ thân cận của anh trở nên hớn hở như vừa nghĩ ra một sáng kiến nào đó.
"Hay hôm đó mình đi phá hôn lễ của ngài Daniel đi, thế thì ngài ấy không cần phải cưới cái cô nhà Phelan gì đấy nữa."
"Kane?" Hnil cau mày, nhịn không được nữa, cầm quả cầu mà bản thân dùng để tiên đoán lên và đánh dứt khoát vào bụng tên hiệp sĩ kia. "Cậu là đang chê chúng ta sống quá tốt, sống quá lâu?"
Kane ôm bụng quằn quại, anh thấy vậy liền tiến tới can ngăn không cho Hnil đánh nữa: "Thôi thôi được rồi, còn tận một tháng hơn mới phải tính tới chuyện đó. Ta nghĩ trong thời gian này ta sẽ thường xuyên thuyết phục cha ta."
"Ngài thuyết phục chuyện gì?" Hnil hỏi.
"Chuyện... kết hôn. Còn về Finn, ta nghĩ là hết hi vọng rồi, cha ta lần này cương quyết lắm. Người còn nói có thể đồng ý mọi chuyện ta muốn, chỉ riêng ở bên Finn là không..."
"Khoan đã? Đồng ý mọi chuyện ngài muốn? Chẳng phải nói thế thì chuyện kết hôn không là vấn đề nữa sao ngài Daniel?" Kane lên tiếng.
"Ừ nhỉ? Chắc khi nãy ta chỉ chú tâm vào chuyện của Finn nên không thông suốt những chuyện khác..."
"Ngài Daniel..."
"Không sao, ta nghĩ mình sẽ sớm ổn thôi mà."
"..."
"Ngài Daniel, chơi cờ với tôi một ván đi, như thế ngài sẽ chỉ nghĩ về nước đi tiếp theo của tôi, của ngài mà không phải nghĩ tới những vấn đề mệt đầu kia nữa." Kane lên tiếng nhằm cứu vãn bầu không khí này.
"Được."
"Ngài Daniel, tôi cũng muốn thử đấu với ngài!"
"Thôi đi Hnil, chơi không lại thì cậu lại lật bàn cờ nữa mất."
"Này?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro