Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Satang ngủ được 2 tiếng thì tỉnh dậy, em không thể ngủ được nữa, cho dù có ép não bộ phải nghỉ ngơi cũng không thể được. Lê lết bản thân vào phòng tắm, nãy em vì khóc mà ngủ thiếp đi nên trên người vẫn còn y nguyên bộ đồ hôm nay mặc.

Ngâm mình trong bồn tắm em suy nghĩ rất nhiều, em cũng không muốn phải nghĩ ngợi về những vấn đề tình yêu đâu nhưng thật sự em không kiểm soát được. Em luôn nghĩ về những kết quả tệ nhất, em tiêu cực đến mức tự thấy sợ hãi bản thân mình. Dìm bản thân mình xuống nước, để cho mũi, miệng, tai tràn ngập nước đến khi không thể thở nổi, hồi lâu em nghĩ mình có thể sẽ chết thì mới buông tha cho bản thân mà trồi lên tham lam hít thở không khí thật nhiều, chỉ có những khi như vậy em mới cảm thấy mình đang sống. Ngâm mình cho đến khi cả người lạnh đi em mới lững thững mặc đồ đi ra ngoài.

Trên bàn có một phần tôm chiên muối ớt mà em thích, có lẽ P'Toey chị của em biết thừa thằng nhóc không thành thật lại có ý định lừa gạt chị để bỏ bữa như mọi khi nên đã chuẩn bị sẵn cho em. Ngồi vào bàn em ăn được một chút sau đó thật sự không ăn nổi nữa nhưng em cũng không nỡ lãng phí tấm lòng của P'Toey, người yêu thương em nhất trên đời này. Cố gắng đút từng miếng vào miệng, cho dù có vừa khóc vừa ăn cũng phải ép mình nuốt xuống cho bằng được. Sau đó em nôn, thật sự em không biết sao nữa em chỉ muốn ăn thôi mà, sao ngay cả cái dạ dày cũng chống đối em. Nước mắt chảy dài trên mặt, em cuộn tròn cơ thể mình lại, tự ôm lấy chính mình.

P'Toey vọt vào trong phòng ôm chặt em, vừa dỗ dành vừa vỗ về em như một đứa trẻ, cô biết đứa em trai của mình không lạc quan như những gì nó thể hiện ra bên ngoài, từ bé đến lớn thằng bé luôn sống trong sự kì vọng của cha mẹ, đáng lẽ nó phải theo nghiệp kinh doanh nhưng lại làm ầm lên để theo con đường nghệ thuật, lúc đầu suýt chút nữa gia đình đã ruồng bỏ nó nhưng phận làm cha làm mẹ luôn phải  chịu thua con cái mà. Có lẽ khoảng thời gian đó tăm tối nhưng chưa đến mức địa ngục với em trai cô, địa ngục thật sự cô không muốn nhắc lại, càng không muốn em trai cô nhớ tới nữa. Đứa em trai cô nâng niu trong lòng bàn tay, đứa em mà cô yêu thương đến mức không nỡ quát nạt em nó giờ đây lại tiếp tục dày vò bản thân thành thế này. Đã 3 năm cô không còn thấy em trai mình suy sụp như thế nữa, không hiểu có chuyện gì mà tình trạng đấy lại tiếp tục quay lại.

Tiếng đồng hồ báo thức khiến Satang tỉnh lại, em nheo mắt, bàn tay bị một bàn tay khác nắm chặt. Hóa ra tối qua phải dày vò mãi em mới ngủ thiếp đi được một chút làm cho P'Toey không an lòng mà ở lại chăm em, Satang áy náy nhiều lắm em cảm thấy mình luôn là gánh nặng cho tất cả mọi người vậy, làm gì cũng không xong, không kiểm soát nổi bản thân mình. Cũng không hiểu sao nực cười ở chỗ là em lại kiểm soát bản thân rất tốt khi ở trước mặt Winny, chiếc mặt nạ tăm tối bị em che giấu thật sự quá tốt.

"Em dậy rồi sao? Có ổn không? Để chị đi nấu bữa sáng nhé?"

Từ lúc Satang ngồi dậy là P'Toey đã tỉnh luôn rồi, cô kiểm tra xem em trai có đau ở đâu không, lo lắng hỏi em đủ thứ.

"Em ổn mà, chút em đến trường quay rồi ăn sau cũng được" Satang cố gắng gượng cười cho chị yên tâm.

"Nhưng mà"

"Không nhưng gì cả, Chị không ra xưởng à? Nay thương hiệu của chị tung sản phẩm mới mà, thiếu chị đâu có được. Yên tâm đi em lớn rồi em tự lo được" Ngắt lời chị mình, Satang nhanh chóng lái qua công việc để có thể thoát thân. Em biết chị lo cho mình nhưng em không muốn vì mình mà chị phải ôm đồm quá nhiều chuyện, dù sao phim trường cũng không thiếu đồ ăn.

8 giờ sáng Satang đến trường đại học, ngôi trường thân quen đến mức cứ 5 phim thanh xuân vườn trường của GMMTV thì hết 3 phim là được quay ở đây, nhân viên đoàn phim đang lục tục set up cảnh quay, diễn viên trong đoàn thì đang cầm cuốn kịch bản dày cộm, ai nấy đều hết sức bận rộn khiến Satang cảm thấy mình như một kẻ lười biếng.

"Satang đến rồi hả em?"

P'Cize, một diễn viên trong đoàn, chị cũng là diễn viên nữ quen mặt trong GMMTV chỉ tiếc công ty hơi bất công với diễn viên nữ nếu không có lẽ chị và cả chục cô gái khác đã nổi đình nổi đám từ lâu rồi. Chị vẫy tay chào em, tính tình P'Cize hoạt bát dễ thương còn thân thiện nữa, chị đã giúp đỡ mọi người rất nhiều.

"Em chào P', chị có thấy Winny với P' Phuwin đâu không ạ?"

"Hai người bọn họ đang bên kia đọc kịch bản, em ra khớp chung đi để tí đối diễn cho mượt" P'Cize vừa chỉnh lại tóc vừa chỉ sang dãy hành lang bên kia.

"Hì hì. Em cảm ơn P' ạ"

Cảm ơn P'Cize xong em chạy một mạch đến bên cạnh hai người kia, hét lớn

"Halo. Hai người khớp kịch bản mà không chịu chờ em" Satang phụng phịu, cái mỏ dài ra phải được cả mét. Nhận lại là một cái cốc đau đớn trên trán.

"Mày bị Toey nhập hả Tang? Đến thì đến muộn còn trách ai?" Winny chính là chủ nhân của cái cốc đó, nhìn em nhăn nhó vì đau anh liền mủi lòng, đưa tay xoa xoa trán em xem có bị đỏ hay không.

Phuwin đảo mắt, cái đôi cẩu nam nam này lúc nào cũng chọc mù mắt cậu, nhớ P'Pond quá mà phải chiều anh mới có cảnh quay, cậu tức, cậu khó chịu.

Cả ba khớp kịch bản khá ổn, dự là vào cảnh quay sẽ có thể qua thẳng không có lấy 1 cảnh NG cho mà xem. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ dễ gì, P'New khó lắm.

Đánh vật với mấy cảnh quay cả buổi sáng cũng đã thấm mệt, quay qua thấy P'Winny còn đang nằm trên ghế ngủ, em rón rén bước đến, mở điện thoại chụp 1 bức ảnh thật dìm, nhưng mà cũng không dìm được bao nhiêu bởi người ta đẹp trai, em tức. Em quyết định đến gần hơn, dí sát vào lỗ mũi anh để chụp.

Winny linh dim tỉnh dậy, ngay dưới tầm mắt là một chiếc điện thoại để dưới cằm nhắm thẳng vào mũi chụp lên, anh nhăn mày nhưng cũng không có thái độ là sẽ gạt chiếc điện thoại ra. Chỉ hướng mắt chăm chú nhìn chủ nhân chiếc điện thoại. Đôi mắt long lanh đầy nước, đuôi mắt rũ xuống như chút cún con, cứ lấp lánh như có cả triệu vì sao trong đó. Có lẽ là vì thực hiện được ý đồ xấu xa của mình nên gương mặt em vui vẻ sáng bừng lên, ánh sáng trong mắt như có vài tia nhảy nhót.

"Mày nghịch thật đấy Tang, không biết sau này bạn gái của mày sao chịu nổi đây" anh nói

"Em không cần bạn gái"

"Thế mày cần gì? Bạn trai à?" Anh hỏi

"Em không cần gì hết, em chỉ cần người em thích thôi" em trả lời, nhìn anh đầy phức tạp.

"Mày có người mày thích rồi hả? Là ai thế?" Winny cảm thấy mình có chút tọc mạch, vốn anh không phải người như thế, chỉ là khi Satang nói về chữ người mình thích thì anh lại không tự chủ được muốn biết nhiều hơn.

"Satang, P' Winny mau qua ăn cơm đi". Tiếng Phuwin vọng tới, có vẻ cậu chàng đã đói lắm rồi. Satang không trả lời câu hỏi của Winny mà kéo anh đi ăn cơm.  

Có ai nói với Satang là tại sao lại có gà chiên húng quế ở đây không? Em ghét húng quế nhất là cái phần thân nó à đúng hơn là em ghét rau, em không thích ăn rau một chút nào. Winny nhìn em nhăn nhó, đang tính hỏi thì thấy một mảng húng quế trong khay, thở dài bất lực, anh ngồi xuống bên cạnh em, gắp từng thân húng quế ra sang bên của mình.

"Không muốn ăn thì không cần ăn, này đừng miễn cưỡng bản thân"

Bữa ăn trôi qua một cách vui vẻ, có bao nhiêu rau cỏ là em đẩy sang cho Winny hết, bình thường người hâm mộ hay bảo em chiều Winny, chính em cũng tự thấy như thế nhưng mà em ơi, rõ ràng là Winny mới là người chiều chuộng em hơn đấy đồ ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro