Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Uống một chút không?

Tối hôm nay khá chán, tôi không muốn đi đâu chơi nên Đỗ Hoàng Minh đã chở tôi về.

Tắm rửa sạch sẽ tôi liền nằm lên giường lướt tik tok. Cần Thơ khi về đêm không quá ồn ào náo nhiệt như Sài Gòn nhưng cái không khí phố lên đèn ở đây vẫn là thứ mà tôi nhớ mãi. Trước con hẻm nhà tôi có một tiệm bánh ngọt, mùi thơm của bánh bông lan từ tiệm bay ra như muốn quyến rũ tôi rằng nên ăn chút đồ ngọt. Nhưng mà không được, nếu bây giờ tôi mà ăn đêm thì nghĩa là công sức hai tháng hè giữ dáng của tôi sẽ mất hết.

"Cốc...cốc...cốc" Là tiếng gõ cửa từ ban công phòng tôi. Khi tôi nhìn ra, là Đỗ Hoàng Minh đang ở ngoài đó vẫy vẫy tay cùng với một túi đồ ăn mua ở Circle K.

Tôi ra mở cửa, Đỗ Hoàng Minh mở túi đồ ra vừa nói:

"Uống một chút không?"

Tôi và Đỗ Hoàng Minh ngồi bệch xuống, nhà của nó cạnh bên nhà tôi có thể xem là hàng xóm thân thiết. Có một đều thú vị của nhà bọn tôi là tôi có thể leo qua phòng ngủ của Đỗ Hoàng Minh từ ban công và nó cũng có thể làm đều tương tự.

Đỗ Hoàng Minh mua bốn chai Soju và vài gói snack. Tôi định chạy xuống nhà lấy thêm chai rượu đế nhưng suy nghĩ lại nếu uống thật chắc chắn ngày mai hai đứa tôi khỏi đến lớp.

Cụng ly, tôi nhìn nó uống một ngụm, yết hầu trượt lên xuống. Thật sự sao bây giờ tôi mới nhận ra là Đỗ Hoàng Minh đẹp trai vãi.

"Sao tối nay lại có nhã hứng rủ tao uống cùng vậy?" Có một điều là tôi và nó dù có là hàng xóm, chơi cùng nhau từ khá lâu nhưng trong trường cả hai bọn tôi đều giả vờ như không thân thiết hay quen biết gì nhau.

Đỗ Hoàng Minh cười cười: "Tao thấy mày mới thất tình nên qua chuốc say mày".

"Đm, bạn bè như c**" Tôi nhìn nó với vẻ bức xúc. 'Dô' với Đỗ Hoàng Minh một cái rồi tôi liếc đểu nó: "Thất tình cái con khỉ, tao chỉ là đang tức thôi".

"Tức cái khỉ gì?" Đỗ Hoàng Minh nhìn tôi cười khinh bỉ: "Chả hiểu sao mày lại quen thằng Huy đó, biết bao nhiêu đứa tốt đầy ra".

Tôi vuốt vuốt chai Soju, nói với nó: "Dù thằng chó đó không tốt nhưng cái mặt nó đẹp". Thật sự, Phan Ninh Tịnh An tôi là một đứa mê cái đẹp, tôi có thể thích một người đơn giản tại vì bề ngoài của đối phương đẹp. Không quan trọng nam hay nữ, đẹp là được. Ở độ tuổi 17 này tiêu chuẩn ngoại hình cũng quan trọng lắm đấy, ngắm cái đẹp cũng là một thú vui tao nhã.

Thái độ của Đỗ Hoàng Minh là khinh bỉ: "Đm, thằng đó đẹp chỗ nào, chả bằng tao".

Tôi nghe nó nói thêm gì đó nhưng không nghe rõ.

"Tự luyến". Tôi ngồi ngẫm nghĩ một chút: "Ờ ha, Trần Hữu Huy có gì đẹp ta? Mắt tao mù rồi".

"Không phải mắt mày mù mà là mày có mắt như mù, ít nhất cũng phải tìm một người như Đỗ Hoàng Minh tao nè". Đỗ Hoàng Minh tự nhiên tối nay phát cộc với tôi. Tôi thấy vậy liền uất ức nói:
"Giống mày thì sao? Là kiểu hai tay hai em hả?"

Mới đầu làm bạn với Đỗ Hoàng Minh tôi còn nghĩ nó là người trầm tính kiểu như trai ngoan ngoãn gương mẫu được nhà nhà người người yêu quý. Nhưng mà trời đâu có cho ai tất cả, đẹp trai-nhà giàu-học giỏi thì ông trời lấy mất tiêu sự tử tế của nó. Ấy vậy mà, thằng này vẫn có người chạy theo, đến khi bị Đỗ Hoàng Minh bỏ thì bám theo năn nỉ quay lại.

Hình như là tôi nói đúng quá nên Đỗ Hoàng Minh im lặng nhìn tôi. Tôi cũng không quan tâm, muốn nhìn thì cứ nhìn. Tôi lấy điện thoại lướt tik tok xong rồi quay sang Facebook.

Tôi nhìn thấy Trần Hữu Huy để chế độ hẹn hò với một bạn tên là Dương Mai Trúc. Tôi nhìn mặt cô bạn đó có chút quen mắt, hình như từng gặp ở đâu rồi.

Tôi quay qua nhìn Đỗ Hoàng Minh đang mở gói snack ra, giơ màn hình điện thoại về phía nó: "Mày có biết nhỏ này là ai không? Nhìn thấy quen quen".

"Không quen" Đỗ Hoàng Minh vừa đút một lát khoai tây chiên vào miệng tôi vừa nói. Vấn đề là cái thái độ của nó làm tôi nổi điên: "Mày còn chưa nhìn mặt".

Đỗ Hoàng Minh dựa hẳn vào vai tôi, nói: "Ngoài mày ra tao có nhớ mặt đứa nào đâu".

Tôi cảm thấy câu này của nó cứ như mấy thằng 'trap boy' trên mạng vậy. Biết là không thể hỏi được gì từ Đỗ Hoàng Minh nên tôi sẽ để đó hỏi con bạn thân của tôi.

Hai bọn tôi ngồi ăn uống rồi nói chuyện với nhau đến gần nửa đêm thì mạnh ai về phòng nấy.

°°°
"Ê An mày biết gì chưa? Thằng bồ cũ của mày đó" Võ Lan Thư đang ngồi cạnh tôi, nó cầm dao tách xoài vừa nói. Phải nói, nó là đứa biết chuyện chia tay của tôi và Trần Hữu Huy. Và chính Võ Lan Thư cũng biết vì sao tôi lại chấp nhận hẹn hò với một người chỉ có giao diện như Trần Hữu Huy.

Tôi đang lột vỏ mấy trái quýt, nói: "Làm sao?".

"Mày không biết thật hả?". Nghe Lan Thư hỏi tôi liền nhìn nó: "Nhìn tao giống hay đi hóng drama lắm hả?".

Đừng nói đến chuyện người ngoài, chuyện của chính bản thân tôi còn đôi khi không quan tâm đến. Cái gì qua thì cứ cho nó qua thôi.

Võ Lan Thư tách xong mấy trái xoài rồi mở điện thoại cho tôi xem:

"Nhỏ Dương Mai Trúc này từng quen Đỗ Hoàng Minh lớp mình đó"

Tôi bất ngờ sau câu nói đó, nhưng mà chỉ một lúc rồi tôi nhớ lại chuyện cách đây cũng đã lâu. Là năm tôi học lớp 11, khi đó tôi đang trên đường đi học về, tới con hẻm vào nhà tôi liền nhìn thấy một đôi nam nữ đang giằng co. Bạn nữ giàn giụa nước mắt níu kéo chàng trai. Chàng trai đó không ai khác là Đỗ Hoàng Minh. Nó lúc đó rất lạnh lùng, Đỗ Hoàng Minh thẳng thừng đẩy tay của bạn nữ đó ra rồi nhắc nhở với bạn nữ đó là cả hai đã chia tay. Sau đó nó bỏ lại bạn nữ kia đứng đó khóc. Tôi nhớ là khi ấy tôi nổi lòng tốt đã đến bên cạnh an ủi bạn nữ đó, vừa đưa khăn giấy tôi vừa nói:

"Bạn đừng buồn nữa, nó có thích bạn đâu mà buồn".

Giờ tôi mới nhớ ra là bạn nữ tôi gặp đêm hôm đó là Dương Mai Trúc. Nhưng mà tôi đang thắc mắc chuyện khác, tại sao Đỗ Hoàng Minh lại chia tay bạn này vậy? Tôi thấy Dương Mai Trúc rất giống kiểu các thiên thần của Victoria's secret mà Đỗ Hoàng Minh hay xem.

Con bạn Võ Lan Thư của tôi vẫn nói tiếp:

"Trước đây thằng Minh lớp mình từng quen nhỏ này. Trong số người yêu cũ của Đỗ Hoàng Minh thì nhỏ này là đứa phiền nhất. Ê mày, tao nghe đồn là Mai Trúc sau khi chia tay tìm mọi cách níu kéo thằng Minh mà thằng Minh lớp mình hết tình thì cũng hết nghĩa thẳng thừng từ chối, tao còn nghe đâu là do con Trúc nó dỗi nên đòi chia tay rồi thằng Minh cho chia tay luôn, cũng vừa nết nó".

"Cái nết Mai Trúc làm sao?" Tôi tò mò hỏi, Võ Lan Thư cắn miếng xoài rồi bĩu môi đáp:

"Nết sao? Nết hám trai chứ sao? Đm, nhỏ đấy luôn tìm mấy thằng trai nhà giàu để quen hoặc là mấy thằng đẹp trai á, cứ xà nẹo theo tụi nó giả vờ yếu đuối để tụi con trai thương".

Tôi ngẫm nghĩ: "tao cũng hay tia mấy người đẹp, tao cũng thích cái đẹp".

Võ Lan Thư đưa cho tôi múi quýt, nói: "Mày khác, mày thuộc dạng cao tay hơn, để người ta tự động tìm đến".

Tôi đã làm gì đâu? Chỉ là thấy ai đẹp xinh giúp đỡ người ta vậy thôi.

Võ Lan Thư cười cười, xong nó vuốt vuốt mặt tôi: "Cái gương mặt này vừa thoát tục vừa cá tính, mày là dạng nhà nhà đều mê".

"Khùng hả?" Tôi nhíu mày.

Võ Lan Thư tựa đầu vào vai tôi, vừa ăn xoài vừa nói:
"Thật sự, tao nhớ hồi trước có con bé Nhi lớp 10A3 còn tưởng mày thích nó rồi chạy qua đây mãi, chỉ một hành động lột vỏ tôm của mày ở đám cưới bà Hà thôi mà làm nó đổ mày luôn".

Tôi nhớ lại khi đó trong đám cưới chị Hà, là một người bạn của tôi đã ra trường, tôi có giúp lột tôm cho một con bé tên Nhi. Ý là tôi chỉ thấy bé Nhi đó xinh với lại nó có làm nail ngại ăn tôm chưa lột vỏ nên giúp thôi. Ai ngờ, con bé đấy tưởng là tôi thích nó nên cả tháng chạy sang lớp tôi chơi cho đến khi tôi khuyên nó thì con bé mới chấp nhận sự thật là tôi không có thích nó.

"Ê chồng yêu, hay là chồng tán tỉnh Đỗ Hoàng Minh lớp mình thử đi, cái thằng ngồi cạnh chồng á".
Võ Lan Thư nãy giờ cứ nói điên nói khùng.

Tôi ăn đến trái quýt cuối cùng, hất đầu nó ra khỏi vai tôi:
"Thôi đi, đồ móng heo đó tao không có hứng thú".

Võ Lan Thư phê bình nặng nề tôi:
"Sai rồi chồng yêu, mày còn chưa thử sao mà biết, đm...thằng Minh lớp mình đẹp trai vl vậy mà mày chê lại đi quen thằng Huy chó kia".

Tôi dùng tay bịt miệng nó lại:
"Cô hãy im đi, Đỗ Hoàng Minh và thằng Huy sao có thể đặt ngang hàng so sánh được".

Nói gì thì nói, Đỗ Hoàng Minh vẫn thuộc "gen đỉnh" khuyết tật tử tế thôi. So với Trần Hữu Huy thì Đỗ Hoàng Minh của tôi vẫn hơn rất nhiều bậc.

Tán ngẫu một chút thì cũng vào giờ học, Võ Lan Thư phải về chỗ và trước khi đi còn không quên dọn dẹp bàn của tôi và trả lại chỗ ngồi cho Đỗ Hoàng Minh.

Đỗ Hoàng Minh hôm nay đi trễ lí do làm tóc không vào nếp. Bình thường nếu là buổi sáng thì tôi sẽ đứng trước ban công để kêu nó dậy nhưng mà đây là buổi chiều tôi đâu có rảnh mà kêu nó. Cả buổi trưa đi học về là tôi lăn lên giường ngất một giấc cho tới giờ đi học và tôi cũng chuẩn bị rất lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro