Chương 11: Đưa trai Hà Nội về quê ngoại tôi
Tôi đứng đợi Đỗ Hoàng Minh khoảng một tiếng, đã thấy Minh của tôi đẩy hành lí đi ra.
Tôi kịch liệt vẫy tay cố gắng để nó nhìn thấy tôi.
Thật may là Đỗ Hoàng Minh vừa bước ta đã thấy tôi ngay. Nó nhanh chân chạy lại rồi ôm tôi vào lòng. Tôi cũng không ngại mà đáp lại cái ôm của nó.
"Tịnh An, tao xin lỗi vì về trễ" Minh cứ gục lên vai tôi nói một cách như đang mắc lỗi rất nặng.
Chỉ là bị delay thôi mà. Thằng Minh này.
Tôi vỗ lưng nó: "Không sao, tao đợi không lâu lắm, mới có một tiếng à".
"Vậy mà nó không lâu à? Mà ở nhà đợi tao cũng được mà"
Tôi nghe Đỗ Hoàng Minh nói vậy cũng cười hì hì:
"Có sao đâu, đón mày về tao đợi bao lâu cũng được hết".
Có một câu tôi muốn nói với nó nhưng cứ chần chừ mãi: "Đm thằng chó, tao nhớ mày muốn chết".
Thật sự, Đỗ Hoàng Minh về Hà Nội chưa đến hai ngày nhưng mà tôi cứ cảm thấy chán nản khi ở đây một mình.
Nếu như có nó ở đây vào ngày hôm qua thì chắc chắn tôi sẽ không từ chối lời rủ rê đi tô tượng của Lan Thư. Và dĩ nhiên tôi sẽ lôi kéo nó đi cùng, hoặc là bọn tôi còn có thể đi qua chợ ẩm thực quẹo lựa tất cả các gian hàng ở đó.
Nhưng câu nói đó tôi nhớ nó vẫn để mãi trong lòng. Lỡ đâu nói ra nó sợ quá chạy mất tiêu luôn thì làm sao?
"Hôm nay Tịnh An hào phóng thế?" Hoàng Minh đang cùng tôi ngồi ở ghế sau taxi đi về nhà.
Tôi cười gượng gạo giả vờ: "Quá khen quá khen rồi, tại tao làm biếng chạy xe thôi"
Là giả đó, ngồi như thế này tôi sẽ có thể ngắm được gương mặt đẹp trai của nó. Dạo trước, Minh Đỗ bị nổi mụn với lí do rượu bia quá độ. Vì thế, tôi đành lên mạng gõ 7749 tìm kiếm để giúp đó giảm mụn. Sau khi mấy bé mụn đó biến mất thì tôi mới phát hiện, thằng Minh đẹp trai quá xá.
Tôi cứ nhìn vào gương mặt của Minh không chớp mắt, nó thấy tôi như vậy hình như có chút ngại, vành tai của nó đỏ lên.
Nó nhìn sang tôi, ngơ ngác: "Mặt tao dính gì hả?". Tôi cứ nhìn nó rồi lơ đãng nói:
"Không có, à có, dính sự đẹp trai".
Tôi nghiêng đầu nhìn Minh Đỗ: "Tao mà là con trai chắc cũng sẽ ghen tị với mày đấy".
Ôi, cho dù con trai nhìn thấy, nếu không ghen tị thì cũng bị vẻ đẹp này làm cho đổ gục mất.
Tại sao bây giờ tôi mới nhận ra điều này? Tôi nghĩ vở kịch mừng năm mới của trường tôi nên giao vai chính cho ai rồi.
Vì ngày đó Minh về nên tôi đã chơi lớn đặt một chiếc 7 chỗ đưa tôi và nó về quê ngoại tôi để cho nó lội mương lội ruộng bắt cá một lần cho biết. Dù nhà tôi ở Cần Thơ nhưng ngoại tôi chỉ chuyển lên sống với gia đình tôi khoảng một năm nay thôi. Một phần là ở quê chỉ có một mình bà nên mẹ tôi không an tâm, phần nữa là sức khỏe ngoại tôi ngày một yếu, bà tôi năm nay cũng gần 82 tuổi nên trong người luôn mang vài căn bệnh thường thấy ở người già. Nhưng gia đình tôi thực sự rất may mắn vì ngoại tôi không bị lẫn, đó được xem là điều đáng mừng đối với nhà tôi.
Vì ngoại biết tôi và Minh sẽ về dưới quê chơi nên bà cũng muốn được đi, bật mí một chút là ngoại tôi rất mê chơi, cực kì chiến luôn. Mẹ tôi kể khi còn khỏe mạnh ngoại tôi đã cầm bẹ dừa rượt đánh ông hàng xóm vô duyên, kể ra cũng đáng, ai mượn ông ta dám nói ông ngoại tôi vào Nam cướp đất làm gì, để bà ngoại tôi nghe được và thế là bà ngoại không thèm mắng chửi ông ta lời nào mà tác động vật lí luôn, không những ông ta bị dí phải nhảy xuống ruộng để trốn mà còn bị bà ngoại tôi thưa ra chính quyền. Kết quả là ngày hôm sau ông ta phải đến trước mặt ông ngoại tôi cuối đầu xin lỗi.
Lúc này, tôi đang cố gắng khuyên ngoại nên ở nhà nhưng mà bà vẫn muốn đi. Thật ra ngoại đi cùng tôi cũng không sao nhưng mà mẹ tôi không đồng ý. Mẹ tôi sợ tôi mê chơi nên chủ quan không để ý đến ngoại. Ngoại tôi không xin được mẹ tôi liền quay sang làm nũng với tôi.
Tôi ngồi bên cạnh bóp tay cho ngoại vừa nói: "Cái này con không làm gì được rồi, chị đại lên tiếng thì con cũng xin phép rút lui thôi".
Ngoại tôi bất ngờ rút tay lại, ngoại quay mặt sang chỗ khác giọng giận dỗi mẹ tôi: "Lời của nó hơn lời bà già này rồi, nhà này có ai coi tui ra cái gì đâu".
Giọng bà tôi có tí uất ức cứ như sắp khóc đến nơi rồi, mỗi lần ngoại nói xong liền lén liếc sang nhìn mẹ tôi đang ăn dưa hấu ở đối diện.
Mẹ tôi vẫn ngồi ăn, nhìn là biết đây là chuyện xảy ra hằng ngày ở nhà tôi. Mẹ vừa lau tay vừa nói với ngoại:
"Mẹ muốn đi cũng được". Ơ, vậy là mẹ tôi chịu thua bà ngoại rồi hả?
Ngoại tôi khỏi nói, vui mừng như sắp hồi xuân: "Thiệt hả?"
Nhưng mà chỉ được 5 giây thôi.
Mẹ tôi nói tiếp: "Một tháng nữa mẹ không được chơi tứ sắc nhé".
Tôi há hốc, cú đánh chí mạng này. Ngoại tôi có thể từ bỏ mọi cuộc chơi để đi lấy chồng nhưng không thể từ bỏ tứ sắc được.
Giữa được đi chơi một ngày và một tháng không chơi tứ sắc. Nhìn là biết ngoại tôi hết còn muốn đi cùng tôi nữa.
Tôi giơ ngón cái lên nhìn mẹ. Đúng là quyền lực mà.
Đang lúc đó thì Hoàng Minh nhắn tin cho tôi.
Đỗ Hoàng Minh: [Tao chuẩn bị xong hết rồi, đi được chưa?]
Phan Ninh Tịnh An: [OK, tao ra liền]
Tôi đeo balo lên vai rồi tạm biệt bà và mẹ: "Con đi nhé".
Hôn an ủi ngoại tôi đang giả vờ lấy khăn giấy lau nước mắt rồi chạy nhanh ra ngoài cùng với một túi ổi mà mẹ đưa cho tôi mang theo.
Thông tin tôi sẽ đi chơi cùng Minh không biết làm sao lại đến tai Đào Quốc Nhật, tôi vừa đi ra đã thấy thằng Nhật ở đó.
"Sao mày ở đây?"
Minh gượng gạo trả lời thay: "Thằng Nhật biết tao về sớm nên nó chạy sang định rủ tao đi chơi nhưng mà nó biết tao đi chơi với mày nên đòi đi theo cho bằng được"
Tôi nhíu mày nhìn Đào Quốc Nhật: "Mày là bồ của thằng Minh à?"
Nhật Đào đang đeo balo trên vai cười thân thiện với tôi: "Không, tao là ông nội của nó, để nó đi với mày, tao không an tâm lắm"
Thằng này, nhìn tôi không đáng tin vậy à?
Tôi mặc kệ, nó muốn đi thì cứ đi, dù sao cũng không cản trở gì tôi.
"Đi thôi" Tôi định đi ra ngoài đầu hẻm. Chưa được mấy bước.
"Đợi một chút" Đào Quốc Nhật nói.
Tôi và Minh nhìn nó, Nhật cười hiền lành: "Mới ba đứa, chưa đủ mà sao đi được".
Đỗ Hoàng Minh đang xách giúp tôi túi ổi, ngạc nhiên hỏi: "Còn thiếu ai nữa?".
"Là tụi tao nè"
Nhìn qua muốn sảng hồn, là Võ Lan Thư, Đoàn Thành Thiện, Huỳnh Lê An Tú Anh và thằng cháu tôi Nguyễn Văn Hoàng Anh.
Ôi thôi rồi, kiếp nạn...
Và sau đó cả đám lên xe xuất phát đến Long An.
Trộm vía là chú tài xế rất dễ thương, nên ở trên xe bọn tôi khá thoải mái.
Và đương nhiên ngày hôm nay, cái bọn này cũng đã biết mối quan hệ thân thiết giữa tôi và Minh Đỗ.
Lan Thư và Thành Thiện khá bất ngờ, Lan Thư hậm hực nói:
"Thì ra cái nhà hàng xóm mà mày kể luôn đóng kín cửa là nhà thằng Minh à?"
"Hèn gì tao với con Thư qua nhà mày mà chưa bao giờ gặp thằng Minh Đỗ" Thiện híp mắt nói.
Thư khiều tay tôi: "Đm, như giấu bồ á"
Tôi bắt bẻ: "Bồ tao hồi nào". Tụi tôi là tình bạn trong sáng thuần khiết đó nha.
Thiện cũng gặp đầu tỏ ý đồng tình: "Tao thấy con Thư nói được đó, mày không ấy thử hẹn hò thằng Minh luôn đi, đm, nhà trai bán kim cương nhà gái thì bán vàng, hợp cả đôi, perfect".
Tôi nghe Thiện nói tới hẹn hò với Đỗ Hoàng Minh, giật mình quay xuống ghế sau nhìn thằng Minh đang ngủ.
Thở dài rồi tôi nhỏ tiếng nói với Thư và Thiện: "Không được đâu, tao với thằng Minh thân nhau lắm, nếu chuyển qua yêu sau này chia tay khó nhìn mặt".
Lần này Thư và Thành Thiện đều đồng tình với tôi. Từ bạn thành yêu thì có thể coi là dễ, nhưng từ yêu thành bạn sao?
Với tôi là không thể...
Nếu có thể làm bạn với người yêu cũ, trừ phi khi yêu cả hai cũng chả có tí thật lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro