Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 37

Kwon YunSook đã đồng ý giúp Tiffany hẹn Choi Sinyeon, nhưng có qua có lại, hai cô phải lập tức đi Oh gia, giải thích chuyện này với Oh Min Ah.

Vì vậy Tiffany và Jessica không thèm gặp Kwon Yuri, lập tức tới Oh gia.

Mấy ngày nay Oh Min Ah định hẹn hai cô ra ngoài chơi, nhưng không ngờ Tiffany và Jessica đã tới nhà tìm bà.

"Dì đang định hẹn hai đứa thì hai đứa đã tới đây rồi" Oh Min Ah cười nói.

Jessica sờ mũi - cô bị ép tới đây mà.

Tiffany cũng cười, "Bọn con cố ý tới tám nhảm với dì Oh đây".

"Hả?" Oh Min Ah hơi ngạc nhiên, "Nói chuyện sao? Sở thích của mấy người trẻ tuổi các con dì không hiểu nổi đâu".

"Đương nhiên chúng ta sẽ không nói về những chuyện đó rồi" Jessica nói.

"Vậy nói cái gì?" Oh Min Ah tò mò.

"Nói chuyện trọng đại" Jessica nghiêm túc, "Bọn con tới đây để nói chuyện nghiêm túc".

Oh Min Ah bật cười, "Chuyện trọng đại gì?".

Jessica thần bí nói: "Nói... về chuyện của dì".

"Dì?" Oh Min Ah ngạc nhiên, "Nói chuyện gì của dì vậy?".

"Nói chuyện khi nào dì và chú Kwon mới chịu làm hòa ấy" Jessica nói thẳng ra.

Nụ cười trên mặt Oh Min Ah dần tắt, "Jessica...".

Tiffany nói: "Dì Oh, dì đừng giận, lần này bọn con thật sự muốn tâm sự với dì đấy".

Oh Min Ah thở dài, lắc đầu nói: "Hai đứa không hiểu đâu...".

Tiffany nắm tay bà, "Bọn con hiểu chứ, con biết trong lòng dì có nút thắt, nên dì mới không thể tha thứ cho chú Kwon được.

Oh Min Ah rũ mắt, "Đúng là gì có nghĩ tới, cứ tha thứ cho ông ấy là được, cố chấp hoài làm gì. Nhưng vừa nhớ lại... Dì không dám tha thứ cho ông ấy".

"Nếu con cho dì biết, nút thắt trong lòng gì đã mở được rồi thì sao?" Tiffany nhét tờ xét nghiệm vào tay bà, "Dì xem đi".

"Đây là cái gì?" Oh Min Ah tò mò nhìn.

"Là giám định DNA của Kwon Jin và chú Kwon".

Oh Min Ah cầm một lát rồi trả lại cho Tiffany.

Tiffany không nhận, "Dì xem kỹ trước đã rồi tính".

Oh Min Ah không muốn xem, bà đành bỏ xuống bàn trà.

Jessica thở dài, mở phần giám định ra, chỉ vào chỗ Oh Min Ah xem.

"Không có quan hệ".

"Dì Oh, dì xem, chú Kwon và Kwon Jin không có quan hệ máu mủ" Jessica nắm tay Oh Min Ah, "Cái này là con và Fany đã giấu mọi người làm, dì đừng nghi ngờ chú Kwon".

Oh Min Ah ngạc nhiên nhìn phần giám định, hơn hai 20 năm trước bà cũng đã xem một tờ giấy tương tự. Có điều, tờ giấy đó làm bà đau lòng bấy nhiêu, thì tờ giấy này càng khiến bà đau lòng gấp bội.

Chẳng lẽ bà và Kwon YunSook chiến tranh lạnh nhiều năm như vậy, chỉ là hiểu lầm thôi sao?.

Oh Min Ah không nhịn được lau khóe mắt, "Xin lỗi, dì đi toilet một chút".

Jessica ôm cổ bà, "Dì Oh, dì muốn khóc thì cứ khóc đi...".

Oh Min Ah cố gắng kìm cơn đau xót trong lòng, "Dì chỉ... Dì chỉ cảm thấy rất đau khổ, sao dì và ông ấy lại tới mức này chứ".

"Có nguyên nhân thì mới có kết quả, nếu ông ấy không làm, thì tại sao Choi Sinyeon lại cố tình đổ thừa cho ông ấy?" Oh Min Ah vẫn không bước qua được cái hố kia.

Tiffany nhẹ nhàng nói, "Lỡ như lúc đó chú Kwon uống say, nên mới gặp Choi Sinyeon. Mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi".

Oh Min Ah không thể nhịn được nữa, bà tựa vào vai Jessica khóc nức nở.

"Hai mươi năm, dì hận ông ấy hai mươi năm" Oh Min Ah nói nhỏ, "Rõ ràng ông ấy đã từng nói, vĩnh viễn sẽ không phụ lòng dì, nhưng sao chỉ vừa đảo mắt một cái ông ấy đã phản bội dì. Dì vẫn luôn tìm lý do gì đó để tha thứ cho ông ấy, nhưng cuối cùng cũng không thể tha thứ được. So với đau khổ một mình, thì thà rằng cứ để ông ấy đau khổ như dì".

"Không phải là không muốn tha thứ. Mà vì dì chỉ quá đau khổ".

Tiffany thở dài, rồi nói to, "Lần này bọn con đã tìm cho dì và chú Kwon một lý do để tha thứ. Dì Oh, dì cảm thấy lý do này thế nào?".

Oh Min Ah nhẹ nhàng lau nước mắt, ngẩng đầu cười thanh tao nói: "Lý do này dì nhận, còn lại, phải để xem biểu hiện của ông ấy thế nào nữa".

Jessica thầm cười, sở trường của chú Kwon không phải là thể hiện trước mặt dì Oh sao?.

***

Sau khi nhận được tin tức từ Jessica, Kwon YunSook lập tức chạy tới Oh gia.

Kwon Yuri ngạc nhiên, "Appa, appa tới đó làm gì vậy?".

Kwon YunSook không thèm để ý tới hình tượng, lớn tiếng nói với cậu, "Appa đi đón umma con về".

Kwon Yuri sững sốt, "Chờ con... con đi với appa".

Hai người vội vàng lên xe.

"Appa vừa nói appa muốn đón umma về... là có ý gì ạ?" Yuri hỏi ông Kwon trong lúc ông đang hối thúc tài xế lái xe nhanh một chút.

Kwon YunSook cười ha ha, "Umma con tha thứ cho ta rồi".

"Không thể nào!" Yuri khó tin nhìn ông.

"Cái con nhóc này!" Kwon YunSook vỗ nhẹ lên đầu cậu, "Cái gì mà không thể nào?".

Yuri sờ đầu, "Sao tự nhiên umma nghĩ thông vậy? Appa, có phải appa đã làm cái gì đó rồi không?".

Kwon YunSook cười càng tươi, "Là Tiffany và Jessica đã giúp appa đấy".

"Jessica?" Ánh mắt Kwon Yuri lóe sáng, "Hai cậu ấy làm cái gì?".

Kwon YunSook chỉ cười không nói.

Kwon Yuri bĩu môi, "Thần thần bí bí, con tự hỏi được rồi".

Cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Jessica.

"Cậu giúp appa tôi làm cái gì vậy? Sao tự nhiên umma tôi tha thứ cho ông ấy rồi?".

Jessica nhanh chóng trả lời, nhưng cũng chỉ có hai chữ:

"Bí mật".

Mật em gái cô! Yuri suýt nữa đã quăng di động đi.

Cậu không thể hy vọng vào Jessica rồi, cùng lắm cậu tự xem tình hình rồi đoán là được rồi.

Dọc đường Kwon YunSook liên tục giục tài xế nhanh lên một chút.

Tài xế đáng thương áp lực nói: "Không thể nhanh hơn được nữa...".

Kwon YunSook khẽ nguyền rủa một tiếng, ông chưa bao giờ cảm thấy Oh gia xa như bây giờ.

Cuối cùng cũng tới nơi, Kwon YunSook vội vàng mở cửa xe đi ra.

Yuri đành đuổi theo sau, "Appa, appa từ từ thôi!".

Kwon YunSook giả vờ như không nghe, ông đi hai bước chạy ba bước tới trước cửa Oh gia.

Nhưng ông lại không bấm chuông.

Yuri đằng sau ngạc nhiên nhìn ông, "Appa!".

Kwon YunSook cười khổ, "Appa sợ umma con đổi ý, rồi không tha thứ cho appa nữa".

Yuri khẽ vỗ và vai ông, an ủi ông một chút, sau đó nhấn chuông cửa.

Cánh cửa mở ra, Kwon YunSook suýt nữa đã quay đầu đi.

Nhưng Yuri vẫn cứ lôi ông vào.

"Umma!".

Yuri đi vào phòng khách, đi tới ngồi cạnh Oh Min Ah trên ghế sofa.

"Appa con nói...".

Nói xong, Kwon Yuri quay lại nhìn, thấy Kwon YunSook vẫn còn ngơ ngác đứng trước phòng khách, không dám vào.

"Appa con nói cái gì?" Oh Min Ah nhíu mày hỏi.

Yuri cười cười với bà, rồi chạy đi kéo Kwon YunSook tới.

"Appa nói muốn đón umma về nhà".

Oh Min Ah thản nhiên cười, "Thật à?".

Yuri lập tức lấy cùi chõ quắp vào Kwon YunSook, "Appa, chẳng phải appa nói muốn đón umma về nhà sao?".

Kwon YunSook tỉnh lại, đi lên từng bước.

"Min Ah... Em theo anh về nhà được không?".

Oh Min Ah lắc đầu.

Kwon YunSook như bị sấm đánh trúng, đầu óc trống rỗng.

Oh Min Ah vẫn không chịu tha thứ cho ông.

Kwon YunSook hồn bay phách lạc lùi về phía sau, "Xin lỗi, Min Ah, anh ... anh không có cố ý tới làm phiền em đâu".

Oh Min Ah cười, "Anh không cố ý tới đây làm phiền tôi sao? Nhưng anh đã làm phiền tôi rồi".

Kwon YunSook lúng túng nói: "Anh... Anh chỉ cho rằng...".

"Tôi đã tha thứ cho anh chứ gì?" Oh Min Ah tiếp lời ông.

Yuri thấy không khí hơi căng thẳng, vội vàng giảng hòa. Nhưng cậu lại bị bà Oh trừng mắt, nên cậu không dám nói gì.

Oh Min Ah ung dung nhìn Kwon YunSook, "Nói đi, anh muốn giải thích thế nào đây?".

Kwon YunSook bị hỏi vậy thì mắt choáng váng, "Giải thích?".

Oh Min Ah thở dài, "Xem ra là anh không muốn xin lỗi tôi rồi thì phải?".

Kwon YunSook vội vàng nói, "Xin lỗi, Min Ah, xin lỗi, anh sai rồi, anh thật sự đã sai rồi".

"Anh sai chỗ nào?" Oh Min Ah hỏi ông.

Kwon YunSook ngẩn người, "Anh... Anh không nên tới quấy rầy em...".

Oh Min Ah không nhịn được cười phá lên, "Vậy thôi à? Anh không có cái gì khác muốn nói à?".

Yuri bên cạnh ra sức nháy mắt với Kwon YunSook, "Là cái chuyện mà appa hay nói đó...".

Kwon YunSook nhìn Oh Min Ah đang tươi cười, theo bản năng đi lên vài bước, cầm tay bà.

"Min Ah, anh sai rồi, anh đã không giữ được lời hứa năm đó. Anh không nên vì chuyện con cái mà đi mượn rượu giải sầu, dính vào hiểu lầm này, làm chúng ta xa nhau hai mươi mấy năm trời".

Cuối cùng, Oh Min Ah cũng không kìm được nước mắt của mình, bà nhìn Kwon YunSook ở trước mặt, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Kwon YunSook cúi đầu xuống, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi. Nhưng bây giờ, lại òa khóc như một đứa trẻ.

Cuối cùng, ông cũng chờ được ngày Oh Min Ah trở về bên ông.

Oh Min Ah nói tiếp, "Anh có lỗi, em cũng có lỗi. Hai mươi năm nay, em biết anh rất đau khổ, em cũng vậy. Nhưng đôi khi nghĩ lại thì không thể dễ dàng tha thứ cho anh được".

"Nếu anh không bỏ em, thì em cũng không có cách nào bỏ được anh. Em nghĩ, cứ kéo lại là được, tới một ngày nào đó, chúng ta đã quá mệt mỏi rồi, thì cứ buông nhau ra thôi".

"Không rời xa nhau..." Kwon YunSook ôm chặt bà, "Anh không muốn rời xa em".

Oh Min Ah dựa vào lòng ông, hưởng thụ cái ôm xa cách hơn hai mươi năm.

"Anh yêu em, anh yêu em, Oh Min Ah".

Bà khẽ thở dài một hơi, "Em biết".

Yuri đã đi từ lâu, cậu nhẹ nhàng đi tới cánh cửa, trả lại không gian cho hai người khó khăn lắm mới trở về được với nhau".

Cậu gọi điện cho Jessica.

Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói to liên tục hỏi thăm từ bên kia truyền tới, "Tiểu Kwon Yul, sao đột nhiên gọi cho ta vậy?".

Yuri khẽ cười, "Soyeon nương nương, cảm ơn nhiều".

"Này nhá! Lời cám ơn thì nương nương ta đây chấp nhận, còn cái tên đó ta cấm ngươi không được nhắc lại lần nữa. Nghe rõ chưa!" Jessica vừa cắn quả táo to trong tay, vừa cảnh cáo cậu.

"Nương nương..." Yuri thấp giọng nói, "Nô tài, sắp bị soán ngôi rồi...".

***

Kwon Jin vừa về tới nhà chợt nghe thấy Kwon YunSook nói:

"Appa đi đón umma con về".

Đón umma của ai? Không cần nói cũng biết. Rốt cuộc, Oh Min Ah cũng tha thứ cho ông ta rồi sao?.

Kwon Jin lo lắng, nhìn chằm chằm theo hai người kia lên xe, ánh mắt không có rời đi chỗ khác một giây nào.

Cô ta mất mát nhìn xe phóng đi.

Kwon Jin cắn môi lấy điện thoại ra.

"Alo?".

"Umma...".

Choi Sinyeon ngẩn người, "Sao thế, Jin- nie".

Kwon Jin khóc thất thanh, "Umma, Oh Min Ah sắp trở vè rồi".

Choi Sinyeon lo lắng, "Sao lại như vậy? Bà ta đã tha thứ cho Kwon YunSook rồi ư?".

Kwon Jin nhắm nghiền hai mắt, "Con vừa nghe appa vui vẻ dẫn Kwon Yuri theo, nói muốn đi đón Oh Min Ah về".

Choi SinYeon an ủi cô ta, "Không đâu, nếu Oh Min Ah muốn tha thứ cho Kwon YunSook, thì cũng sẽ không để đến ngày hôm nay mới tha thứ. Con cứ yên tâm sống ở đó đi, không ai dám bắt nạt con đâu".

Kwon Jin tủi thân kể khổ với bà ta, "Sao con biết được? Lần trước có một cô gái đánh con một cái, appa có thèm giải quyết cho con đâu".

Choi SinYeon lập tức căng thẳng, "Con bị người ta bắt nạt sao? Là ai đánh con?".

"Umma không biết đâu" Kwon Jin hừ một tiếng, "Mà dù umma có biết đi chăng nữa, cũng không thể dạy dỗ cô ta một bài học đâu".

Choi Sinyeon câm nín.

"Umma, lỡ như Oh Min Ah về đây thật, thì con nên làm gì đây?" Kwon Jin nói: "Con không muốn ở cùng bà ta, con muốn chuyển ra ngoài".

"Không được!" Choi Sinyron lớn tiếng nói, "Con không được dọn đi!".

"Vì sao?" Kwon Jin nghiêm mặt, "Lần này con lại không dọn đi được?".

"Jin-nie..." Choi Sinyeon nói nhỏ, "Umma van con, con đừng dọn đi, được không?".

Kwon Jin tay cầm điện thoại thật chặt, "Vì sao không được dọn đi? Umma cho con một lý do".

Choi Sinyeon ấp úng, "Nói chung là không được".

"Đúng rồi, Jin-nie" Choi Sinyeon do dự hỏi, "Trên người con... còn tiền không?".

"Umma lại muốn bao nhiêu đây?" Kwon Jin nhíu mày hỏi.

"5 triệu won...".

Kwon Jin hoảng sợ, "Umma cần nhiều như vậy làm gì?".

"Umma có việc gấp mà" Giọng nói của Choi Sinyeon bắt đầu trở nên cấp bách..., "Con có thể cho umma mượn 5 triệu được không?".

"Tháng trước con đã cho umma tiền rồi mà?" Kwon Jin không vui nói: "Sao umma dùng nhanh quá vậy?".

"Lần này umma thật sự cần gấp mà..." Choi Sinyeon biết mượn con gái mình nhiều tiền như vậy thì cũng hơi quá, nên bà ta mới dịu dàng nói, "Umma nhất định sẽ trả lại cho con, trả sớm cho con luôn".

"Umma, con thật sự hông thể giúp umma được" Kwon Jin bất lực nói, "Đã lâu rồi appa không quan tâm tới con, con cũng không đi tìm ông ấy mượn tiền. Bây giờ con thật sự không thể làm gì được".

"Vậy à..." Giọng nói của Choi Sinyeon không che giấu được mất mát.

"Rốt cuộc là umma đang giấu con chuện gì?" Kwon Jin cảm thấy có gì đó kì lạ, "Không cho con dọn đi, còn mượn con nhiều tiền như vậy".

"Umma, có phải umma đang vay lãi cao đúng không?".

Choi Sinyeon sững người, "Sao lại như vậy được? Vay lãi cao cái gì?".

Kwon Jin đành phải giải thích với Choi Sinyeon vau lãi cao là gì, cuối cùng vẫn chưa yên tâm, căng dặn bà ta đừng bao giờ đụng vào thứ này.

Choi Sinyein mất hồn mất vía tùy tiện đáp vài câu.

Vay lãi cao...

Trong đầu Choi Sinyeon vô cùng hỗn loạn, đúng là bà ta đã tới đường cùng rồi.

Nhớ lại những thủ đoạn dày vò của Park Chan Seung, cả người Choi Sinyeon đều run rẫy không thôi, bà ta nghĩ - Mình phải tìm cách liên lạc với những người đó thôi.

...

End Chap.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #zjnnie2206