Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Chuyện xưa (1)


Hơn 2h sáng La Vân Hi ngồi trong phòng chờ sân bay ngẩn ngơ nhìn điện thoại, hắn vừa báo cho Tiêu Nại mình đã đến sân bay, cứ nghĩ người kia đã ngủ rồi, ai ngờ lại nhận được trả lời. Người này chẳng lẽ một mực ở đợi tin nhắn của hắn? 

La Vân Hi có chút bối rối không biết làm sao, nghĩ đến hai ngày nay ở chung, hắn lại càng bối rối thêm, có lẽ nào Đại Thần hắn.....Chính là La Vân Hi không dám tiếp tục theo hướng đó nghĩ tiếp nữa, hai người quen nhau không bao lâu, huống chi người kia là cái gì thân phận, sao có thể có ý gì với một nam nhân gần 30 tuổi như hắn. Chuyện hai người nam nhân yêu nhau trong cái xã hội này cũng không quá kinh thiên động địa, hơn nữa càng ngày càng được chấp nhận, chính là đôi khi vẫn sẻ còn những người những gia đình "truyền thống" vẫn là rất phản đối. Hơn nữa mấy đại gia tộc như Tiêu gia nơi nào dễ dàng như vậy chấp nhận loại chuyện này.

La Vân Hi lắc lắc đầu, không muốn tiếp tục nghĩ vẫn vơ nữa, hắn lên weibo đọc chút tin tức đi, hai ngày nay cũng xem như ở trên núi, cũng nên chào hỏi chút fan với nắm bắt chút tình hình. Chính là xem xem một chút hắn liền hoảng rồi, như thế nào lại như vậy. 

Tin tức Chu Dao lừa gạt tiền từ thiện bị đẩy lên cao, cùng với đó là bị lôi ra không ít chuyện hắc liệu ngày xưa, tranh giành tài nguyên, hãm hại đồng nghiệp, chèn ép bắt nạt nhân viên đoàn phim, thậm chí những việc như "hầu rượu" kim chủ cũng bị khui ra, coi như là chuyện xấu làm tẩn. Trong vòng chưa tới một ngày, một cái đương hồng lưu lượng thật sự là bị đẩy xuống vực thẳm vạn kiếp bất phục, La Vân Hi lạnh sống lưng, có chút dự cảm không lành, nhưng chỉ chốt lát hắn liền hiểu. Video Tiêu tổng thẳng thắn chỉ trích một cái nổi tiếng lưu lượng lợi dụng các em nhỏ miền núi để đánh bóng tên tuổi được chia sẻ khắp nơi.

Người ngoài ngành có thể không nghĩ ra, nhưng La Vân Hi lăn lội trong giới đã lâu, tuy luôn tách mình ra khỏi mấy cái việc như vậy nhưng hắn cũng không phải ngu ngốc không hiểu chuyện người. Nhìn sơ hắn liền biết, thảm cảnh hiện tại của Chu Dao phần lớn là liên quan đến Đại Thần. Người trong giới đều là thành tinh, nhìn ra được Chu Dao đắc tội Tiêu tổng, người tốt sẻ thờ ơ bàn quan thấy mà không nói, đối thủ hay người ganh ghét với Chu Dao sẻ vui vui vẻ vẻ thọt thêm một đao, dệt hoa trên gấm, mỗi người một tay, kết cục chính là chết rất thảm. Ai rảnh rổi mà đi quản hắn có thật sự hay ko lợi dụng việc thiện nguyện, lừa gạt tiền từ thiện, hay là dựa hơi kim chủ hảm hại đồng nghiệp. Chính là theo hắn biết Chu Dao và Đại Thần cũng không có gì qua lại, nơi nào lại đắc tội người kia. La Vân Hi lờ mờ đoán được, chuyện này cùng hắn có quan hệ.

Tiếng thông báo từ loa phát thanh sân bay kéo La Vân Hi ra khỏi suy nghĩ, hắn nhanh chóng lên máy bay, tắt điện thoại đi, cả chuyến bay dài hắn đều không yên ổn, suy nghĩ rất nhiều. Hắn biết chuyện này hắn không thoát khỏi liên can, nếu thật sự như hắn nghĩ, thật sự là vì hắn mà Chu Dao rơi vào hoàn cảnh như vậy, hắn thật sự là không biết vận mệnh trêu người hay là chính như Chu Dao nói, hắn chính là khắc tinh của Chu Dao, chính hắn là người hại Chu Dao mất đi tất cả. Mười năm trước cũng vậy, hiện tại cũng vậy. La Vân Hi nhắm chặt mắt, câu chuyện 10 năm trước như thướt phim trôi qua trong đầu.

-----------------

Năm ấy La Vân Hi hai mươi tuổi, là một cái tươi trẻ tràn ngập thanh xuân hơi thở thiếu niên. Mẹ của hắn khi còn trẻ là một diễn viên múa ballet nổi tiếng đạt được rất nhiều danh hiệu cao quý trong và ngoài nước. Bà xuất thân gia đình thư hương nên giáo dưỡng vô cùng tốt, lại xinh đẹp vô cùng, người theo đuổi bà nhiều không kể xiết, càng không thiếu mấy thiếu gia nhà giàu hay phú nhị đại thời bấy giờ thế nhưng bà lại cùng thanh mai trúc mã của mình kết hôn. Sau khi giải nghệ, bà trở thành giảng viên dạy múa, rất nhiều học viện nghệ thuật trong và ngoài nước săn đón nhưng bà đều từ chối, cùng chồng của mình dạy ở đại học Thành Đô. 

Bởi vì chuyên tâm cho nghiệp múa nên tuy lập gia đình đã lâu nhưng mãi đến khi bà giải nghệ mới sinh được La Vân Hi, cho nên nội ngoại hai bên bảo bối vô cùng, hai nhà lại đều là thư hương thế gia qua lại từ lâu tình cảm khắng khít, cho nên mới nói La Vân Hi hắn từ nhỏ chính là đoàn sủng. Cũng may cha mẹ hắn tuy yêu thương con nhưng vẫn luôn nghiêm khắt dạy dỗ chứ không La Vân Hi khéo đã trở thành một cái bị sủng hư tiểu thiếu gia rồi.

Người tuy đã rời khỏi giang hồ nhưng giang hồ vẫn còn truyền lưu thần thoại của người. Mẹ La Vân Hi chính là như thế thần thoại người, hơn nữa bà còn là mối tình đầu, là nữ thần tồn tại trong lòng của rất nhiều nam nhân thời đó. Cho nên khi La Vân Hi ngày đầu đến Học Viện Hý Kịch Thượng Hải đã nhận được không ít đải ngộ đặt biệt từ mấy giảng viên khoa múa ở đây, dù sao cũng là ái tử của huyền thoại một thời.

Đối với mấy loại đãi ngộ đặt biệt này La Vân Hi có chút thấy mà không nói, những chuyện này cũng không xa lạ với hắn, bởi vì từ ngày đầu bước chân chập chửng múa những vũ điệu đầu tiên, hắn đã nhận đủ các loại này ưu tiên đãi ngộ rồi. Không lẽ lại đi trách mẹ hắn quá ưu tú, cho nên hắn cho dù không mấy vui mừng cũng không thể bài xích các loại ưu tiên này nên chỉ có quyết tâm tập luyện thật chăm chỉ, nâng cao trình độ và kỷ thuật của bản thân, để một ngày nào đó hắn được mọi người nhìn nhận bằng năng lực của bản thân chứ không phải là hào quang của mẹ.

Chính vì chăm chỉ nổ lực không ngừng, làm người lại luôn rộng rãi lạc quang, lại khiêm tốn đối xử hòa nhã lễ độ với mọi người xung quanh cho nên sau hai năm ở Học Viện Hý Kịch Thượng Hải La Vân Hi đã gần như tạo nên thần thoại riêng của chính bản thân mình. Thành tích học tập cao, đạt được không ít giải thưởng múa ballet cho thanh thiếu niên lúc bấy giờ, thêm nữa ngoại hình của hắn hết tám phần giống mẹ của mình cho nên người ngưỡng mộ và theo đuổi hắn cũng không ít, chính là so với mẹ hắn năm xưa càng đặt sắc hơn là La Vân Hi được cả nam và nữ cùng theo đuổi.

Chính là La Vân Hi năm ấy hai mươi tuổi, trong đầu trong tim ngoài tình yêu cuồng nhiệt dành cho ballet ra thì không có chổ cho bất cứ thứ gì khác. Hắn lúc đó dành toàn bộ tâm trí cho học tập và luyện vũ, hoàn thành chương trình học ở trường xong lại đi đăng ký thi thố mấy giải múa cho thanh thiếu niên, rồi lại xin casting cho mấy vở diễn, cuộc sống ngoài ballet ra thì không có gì khác, đến nổi bạn cùng học của hắn thường trêu đùa hắn như là mấy nhân vật chính trong truyện tranh Nhật Bản, ngoài theo đuổi đam mê ra thì không biết làm gì khác, thường thức nát bấy, lại không hiểu phong tình.

La Vân Hi thấy mấy lời này cũng không sai biệt lắm, hắn khi đó thà ở luyện vũ cũng không thích cùng đồng học ra ngoài chơi, với lại hắn mới hai mươi đâu, vẫn nên nổ lực đánh ra một phương thiên địa của chính mình, hay như mẹ hắn như vậy oanh oanh liệt liệt tạo nên một thần thoại riêng mới không phí hoài thanh xuân.

Hai mươi tuổi năm đó, La Vân Hi ôm một khang nhiệt tình, một trái tim cồng nhiệt tha thiết yêu vũ đạo, còn có rất nhiều ước mơ và hoài bảo muốn cống hiến hết mình cho ballet như mẹ hắn vậy, nhưng là rất nhanh cũng ở hai mươi tuổi năm đó, hắn ước mơ tan vở.

Hôm đó sau khi kết thúc giờ học buổi sáng, sinh viên khoa hắn được tập hợp ở hội trường chờ nghe thông báo, khí thế có vẻ lớn, mọi người đều rất tò mò. Ra là trường hắn sắp tới sẻ kêt hợp cùng Học Viện Hoàng Gia của Nga tổ chức một buổi biểu diễn kỷ niệm hai mươi năm quan hệ của hai học viện, điều đáng nói ở đây chính là vở diễn này được biên kịch nổi tiếng của Nga dàn dựng, còn được tập đoàn lớn đầu tư, thanh thế và tiếng vang lớn vô cùng, đối với mỗi một cái sinh viên chính là có một không hai cơ hội. Thêm nữa nghe không ít đồn đãi lần này sẻ có không ít cao tầng của Học Viện Hoàng Gia Nga đến đây chính là thông qua buổi công diễn này để chọn ra người ưu tú nhất nhận được học bổng của viện.

Đối với mỗi một cái đam mê múa ballet, được học tập ở cái nơi gần như là cái nôi của nghê thuật múa này chính là cầu mà không được, huống chi còn có học bổng. Tuy cơ hội không lớn, nhưng đối với mỗi thiếu nam thiếu nữ ở độ tuổi thanh xuân đó thì ai không muốn phấn đấu để đạt được, tuổi trẻ chính là tốt như thế, không chút sợ hải.

Sau khi biết được thời hạn tuyển chọn, mọi người đều lao đầu vào luyện tập, cho dù không giành được vai chính và học bổng, chỉ cần có cơ hội tham gia trong một vở kinh điển như "Vương tử hồ thiên nga" này cũng đáng rồi. La Vân Hi lao vào tập luyện với cường độ gần như điên cuồng, hắn muốn đạt được cái học bổng này hơn nữa hắn biết mình có khả năng đạt đến, đối với năng lực của bản thân La Vân Hi chưa bao giờ là cái tự ti người.

"Đã trể lắm rồi, Vân Hi về thôi."

"A Dao, tớ muốn tập thêm chút nữa, cậu về trước đi."

"Thật sự là muốn liều mạng sao, cậu cũng phải dưỡng sức nếu không đến ngày tuyển chọn chân bước không nổi làm sao thi."

Nghe Chu Dao cằn nhằn La Vân Hi bật cười

"A Dao tốt nhất, biết là lo cho tớ đâu, tớ chỉ tập thêm một lúc, một lúc thôi liền trở về, cậu về trước nghĩ ngơi đi, cậu cũng tập cả ngày rồi."

"Hừ, nịnh nọt, tớ tập cả ngày còn không đuổi kịp cậu, học bổng lần này cậu nhận chắc rồi cần gì tập nhiều như vậy."

"Không thể nói như vậy, tuy là tớ rất tự tin vào năng lực của bản thân nhưng mà trường mình rất nhiều người giỏi, cạnh tranh lần này sẻ rất khắc nghiệt đâu, tớ muốn chuẩn bị kỷ càng một chút."

"Được rồi, không nói lại cậu, tớ về trước đây. Đừng tập quá khuya."

Nói xong Chu Dao cũng thu dọn đồ đạt của mình rời đi, La Vân Hi nhìn theo bóng lưng hắn khẻ cười. Hắn cái này bạn cùng phòng cũng thật là, cái gì cũng tốt chính là quá tự ti, rõ ràng thành tích cũng rất tốt, lại luôn cho rằng bản thân rất bình thường rất kém cỏi. Hai người làm bạn cùng phòng hai năm, La Vân Hi rất quý người bạn này, hắn làm người khiêm tốn, lại chăm chỉ, thành tích cũng không kém La Vân Hi mấy, chính là người này quá tự coi nhẹ mình, bị đồng học ức hiếp trêu trọc cũng cười cho qua. La Vân Hi không ít lần vì hắn ra mặt, chính là thấy Chu Dao không thích La Vân Hi liền không can thiệp nữa. Nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ, La Vân Hi quyết định tập thêm một lát lại về.

Hơn mười giờ tối, mấy lớp học ban đêm cũng tan gần hết, chỉ còn vài phòng tập sáng đèn, bởi vì vở diễn sắp tới, sinh viên ở lại luyện tập sau giờ học trể hơn mọi lần, Quý Vân Hoàn đi một vòng kiểm tra cũng như nhắc nhở các sinh viên nghĩ ngơi. Là một cái trẻ tuổi lại anh tuấn lão sư, Quý Vân Hoàn rất được sinh viên yêu thích đặt biệt là mấy nữ sinh, nhưng là hắn luôn làm như không thấy, giữ khoảng cách thầy trò với tất cả sinh viên, chính là luôn có ngoại lệ xảy ra.

Quý Vân Hoàn đứng ở cửa phòng tập cuối cùng, nhìn cái này xinh đẹp thiên nga trắng đắm mình trong tiếng nhạc. La Vân Hi là được sinh ra để múa, dáng người nhỏ nhắn tinh tế, cơ bắp dẽo dai, mỗi một động tác đều xinh đẹp vô cùng. Một cái mới hai mươi tuổi sinh viên nhưng kỹ thuật đã tốt như vậy, tiền đồ sau này nhất định là vô hạn. Quý Vân Hoàn rất tán thưởng người này, hắn như một con thiên nga trắng, sinh ra chỉ để múa, những bộn bề phức tạp của xã hội này không chạm được vào hắn, mỗi lần nhìn hắn múa, Quý Vân Hoàn luôn có cảm giác người này chính là thiên tiên hạ phàm có chút xa không chạm được.

La Vân Hi xoay ba vòng, nhẹ nhàng đáp xuống, hai tay nhẹ nhàng khép lại để lên ngực trái, kết thúc hoàn hảo cho "Khúc nhạc cuồng tưởng của Tchaikosky", tiếng nhạc dừng lại, chỉ còn lại tiếng thở của La Vân Hi vang vọng khắp phòng tập. Một tràn vổ tay lôi La Vân Hi ra khỏi vở kịch, hắn nhìn ra nơi phát ra âm thanh liền nhìn thấy Quý lão sư ở cho hắn tán thưởng, La Vân Hi có chút ngượng ngùng, cúi đầu chào lão sư. Quý Vân Hoàn nhìn hắn hai má đỏ ửng có chút rung động, người này thật quá xinh đẹp, gương mặt như họa, lại có chút non nớt chưa thoát hoàn toàn hết nét trẻ con nên đường nét mượt mà linh động vô cùng.

"Cú xoay ba vòng rất đẹp, quả không hổ là Vân Hi, vai chính lần này nắm chắc sao?"

"Đa tạ lão sư khích lệ, ta sẽ cố gắng đạt được nó."

"Cố gắng là tốt, nhưng cũng không nên tập luyện quá sức, diễn viên múa quan trọng nhất là sự dẽo dai, phải biết cách phân bố sức lực hợp lý, cũng phải để cho các cơ nghĩ ngơi hồi phục, nếu không không thể đi đường dài được."

"Đa tạ lão sư nhắc nhở, ta lúc này liền trở về."

"Cũng đã muộn, ta đưa ngươi về đi."

"Không được, muộn như vậy rồi, không thể làm phiền lão sư."

"Không có gì, thuận đường, nhanh dọn dẹp, ta đưa ngươi về."

Không hề có không gian để phản bác, La Vân Hi đành nhận mệnh, dọn dẹp đồ đạt theo Quý lão sư về, dù sao tập cả ngày cũng mệt, không cần phải lội bộ ra trạm xe buýt mà có người đưa về tận ký túc xá cũng tốt.

Còn tiếp...

========

Thật sự là nhìn thấy tấm hình ở trên 👆 ta không kiềm được phải viết một chút về La Vân Hi năm đó, mượn lời của một bạn fan La Vân Hi " La Dực của năm đó thật sự là phong hoa tuyệt đại."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro