Chương 14: Nguy cơ cảm
Tiêu Nại đánh giá nam nhân đối diện, thưởng thức qua năng lực và thủ đoạn của người này không ít lần, đây là lần đầu tiên trực tiếp gặp người thừa kế tương lai của tập đoàn Dongshin, Dongshin ở Hàn quốc địa vị cũng gần như là Thiên Dương ở Trung Quốc, là cái không ai nguyện cùng bọn họ đối địch. Nhưng khác với Tiêu gia chỉ độc đinh một mình Tiêu Nại, Lee gia là cái lâu đời gia tộc ở Hàn, tổ tiên của bọn họ cũng được xem như hoàng thân quốc thích, cho nên gia tộc rộng lớn, thế lực rất mạnh nhưng mà cạnh tranh cũng vô cùng khắc nghiệt, người thừa kế liền chỉ có một, nhưng ngươi mơ ước vị trí này lại nhiều vô cùng.
Nam nhân trước mặt tuổi tác cùng hắn xấp xỉ, nhưng ở người này ngoài sự lạnh lùng kiêu căng ra còn có một tia tàn nhẫn. Sói đầu đàn, có con nào không tắm qua máu, đạp lên xương, người này cho dù là làm đối thủ hay cùng hợp tác Tiêu Nại đều phải cẩn thận.
Lee Soo Huyk cũng rất thưởng thức người kia, Thiên Dương tổng tài quả là danh bất hư truyền, cùng người này hợp tác quả là quyết định đúng đắn. Lee Soo Huyk dùng thông thạo tiếng hoa cùng Tiêu Nại chào hỏi:
"Tiêu tổng, hân hạnh được gặp ngươi, cảm ơn đã nhận lời mời của ta."
"Lee tổng không cần khách khí, tiếng hoa của ngươi thật tốt."
"Cảm ơn, người Trung không phải có câu nói 'nhập gia tùy tục' sao, nếu muốn đến Trung Quốc làm ăn ta vẫn là nên chuẩn bị tốt."
"Lee tổng quả thật sảng khoái, vậy ta cũng không ngại nói thẳng, Dongshin đầu tư ở đại lục nhiều năm thuận lợi vô cùng, chính là không biết Lee tổng ở chuẩn bị cái gì? Thiên Dương hổ trợ được gì cho Lee tổng?"
"Ta thật sự có việc cần Thiên Dương hổ trợ, chính sách hạn Hàn của chính phủ không chỉ gây khó khăn cho nghệ sĩ Hàn Quốc mà cả với công ty giải trí và nhà đầu tư của Hàn nữa."
Tiêu Nại có chút thú vị, ra là nhắm vào ngành giải trí sao? Cũng khó trách, thị trường đại lục cho dù là Hollywood cũng muốn nhúng một chân vào, chính là chính phủ thật sự kiểm soát rất chặt chẻ không hề muốn có sự can thiệp từ bên ngoài. Cho nên tư bản nước ngoài hầu như không chen chân vào được trừ Đài Loan và Hồng Kông. So về lợi ích kinh tế, chính phủ quan tâm hơn về lợi ích chính trị mà ngành giải trí mang lại.
"Lee tổng hẳn đã làm tốt chuẩn bị cũng nên biết chính phủ xiết rất chặc vấn đề này."
Lee Soo Huyk dĩ nhiên biết rõ, nếu không cũng không cần trực tiếp hợp tác với Thiên Dương.
"Ta biết rõ sự nhạy cảm trong việc này, ta là người làm ăn, chính trị ta không mấy để tâm. Cái ta cần là tài nguyên và ảnh hưởng của Thiên Dương trong giới giải trí."
Tiêu Nại nhướng mày, có chút không hứng thú, lợi nhuận từ giới giải trí cũng không tệ, nhưng cũng không phải trọng tâm đầu tư của Thiên Dương, chỉ như là dệt hoa trên gấm mà thôi, hoa mỹ hào nhoáng chút nhưng căn bản không ảnh hưởng gì mấy. Càng không muốn vì cái nước ngoài tập đoàn gặp rắc rối với chính phủ, cho nên hắn trực tiếp từ chối:
"Thật sự ngượng ngùng, Thiên Dương thật sự không thể hổ trợ Dongshin trong việc này."
"Là ta ở cần Thiên Dương hỗ trợ không phải là Dongshin, đó là lý do hôm nay ta không mang theo thông dịch hay trợ lý."
"Chỉ giáo cho."
"Tâm Dực là tài sản riêng của ta. Nếu có thể cùng Giang Thành và Tinh Quang của Thiên Dương hợp tác, ta có thể hổ trợ ngươi trúng thầu dự án năng lượng ở Busan."
Tiêu Nại dĩ nhiên hứng thú, năng lượng sạch là một trong mấy trọng điểm kinh doanh của Thiên Dương, dự án năng lượng ở Busan được rất nhiều tập đoàn để mắt nhưng vì thương chiến Mỹ Trung, rất nhiều tập đoàn Trung Quốc hầu như không có cơ hội. Có cái này một tay che trời Lee Soo Huyk hổ trợ còn sợ không giành được sao. Chính là đừng nói hợp tác, cho dù mang cả Giang Thành và Tinh Quang ra cho hắn Thiên Dương vẫn còn có lời."
"Cái này vốn lớn lợi nhuận lại thấp không giống tác phong của Lee tổng."
Lee Soo Huyk nhếch miệng, gương mặt trước sau như một kiêu ngạo lạnh lùng, không có vẻ là bản thân đang bàn một cái thua lỗ hợp đồng. Năng lượng sạch cũng không phải sở trường của Dongshin, cho dù giành được vẫn phải hợp tác với tập đoàn và chuyên gia của Mỹ, tới cuối cùng lợi nhuận rơi vào tay Dongshin lại không đáng giá bao nhiêu chi bằng dùng nó mượn hoa hiến phật, đạt được mục đích của hắn.
"Lợi nhuận đều không chỉ có tiền, miễn là đạt được mục đích của bản thân liền là có lợi. Chính là như Tiêu tổng nói, ta lần này bỏ ra cái giá không nhỏ, cho nên vẫn hi vọng thỏa thuận này không có người thứ ba biết được"
Người làm ăn lại không chú trọng lợi nhuận chỉ để ý đạt được mục đích, loại người này chính là khó đối phó nhất, thế nhưng người này sẳn sàng lộ nhược điểm của bản thân cho hắn, người này không thể để Lee gia và Dongshin biết được Tâm Dực là của hắn tài sản cá nhân. Điều đó chứng tỏ người này thật sự muốn cùng hắn hợp tác.
Tiêu Nại trước nay không quá chú ý đến giới giải trí, mọi việc đều giao cho người điều hành của Giang Thành và Tinh Quang, nếu hắn tiểu mèo con không phải là cái diễn viên hắn liền càng không để tâm. Tâm Dực hay trước kia còn gọi là Tinh Diệu, là một công ty quản lý, chính là sau này bị chính nghệ sĩ của mình quay lại chèn ép hầu như phá sản. Sau được chuyển nhượng lại cho một hoa kiều, người này lôi đình thủ đoạn chỉ trong vòng hai năm vực dậy được công ty còn liên tục ký được với mấy cái lưu lượng, đặt biệt là mấy cái idol từ Hàn trở về nước.
Không chỉ vậy bọn họ cũng đang bắt đầu đầu tư và tự sản xuất phim truyền hình, điển hình như bộ đam mỹ nổi tiếng nhất năm nay cũng do bọn họ sản xuất, với nghệ sỉ của bọn họ tham gia diễn xuất chính. Tình cờ là bộ phim Vân Hi mới đóng xong cũng là do bọn họ đầu tư. Tiêu Nại phải công nhận cái này Lee Soo Huyk làm được thiên y vô phùng, ai mà đoán được người đứng sau Tâm Dực lại là Dongshin người thừa kế kia chứ. Chính là Tiêu Nại cũng không quan tâm mục đích của người này là gì, cũng không sợ hắn giở cái gì thủ đoạn, đôi bên cùng có lợi sao lại không làm, liền sảng khoái nhận lời:
"Lee tổng, hợp tác vui vẻ."
Lee Soo Huyk cũng bắt tay hắn không cấm nghĩ, hợp tác với người thông minh thật là thoải mái. Liền không khách khí đề nghị:
"Cũng gần đến giờ ăn trưa, để ta làm chủ nhà giới thiệu cho Tiêu tổng tinh hoa của ẩm thực Hàn Quốc. Ta đã đặt bàn ở một nhà hàng gần đây."
Lòng tự tôn dân tộc của người Hàn luôn có chút biến thái, Tiêu Nại thầm nghĩ, chính là nhớ tới hắn tiểu mèo con không biết đã thức hay chưa. Tối hôm qua đội tuyển game thủ quốc gia của Trung Quốc thắng đội Hàn Quốc, cả hai cao hứng hư mất, liền cùng đội tuyển và nhân viên đi ăn mừng. Tiêu Nại có dịp diện kiến cái tửu lượng đáng thương của La Vân Hi, chỉ vài vòng chúc mừng sau hắn tiểu mèo con liền say, say rồi liền khả ái đáng yêu vô cùng, rất dính người cầu ôm, nhược điểm duy nhất là không nhận ra người. Tiêu Nại mà không nhanh tay lẹ mắt kéo hắn lại, La Vân Hi liền trực tiếp ôm lấy đội trưởng kêu Đại Thần ngắn Đại Thần dài rồi. Thật sự cái này tiểu mèo con nên bị cấm rượu để không đi ra ngoài gây họa cho người khác, lần trước hắn say ôm lên chính mình, Tiêu Nại chính là nhớ mãi không quên đâu, đúng vậy, nên cấm rượu.
Lee Soo Huyk nhìn Tiêu Nại cũng không có lập tức nhận lời mà như ở nghĩ cái gì đó, sau lại cười rất nhẹ, từ lúc gặp nhau đến giờ, đây là nụ cười chân thật nhất của người kia. Hắn chợt nghĩ đến giám đốc khách sạn có báo lại Tiêu tổng lần này là cùng hắn tiểu tình nhân đến, cũng có vẻ rất cưng chiều người kia, cuộc hẹn ngày hôm nay cũng là do người kia nhận lời. Chính là khiến hắn bất ngờ đó là người kia của Tiêu tổng lại là một nam nhân. Lee Soo Huyk liền nói thêm:
"Nghe nói Tiêu tổng lần này là cùng bằng hữu đến chơi, nếu không ngại cũng cùng nhau ăn bửa cơm đi."
Tiêu Nại thấy cũng nhanh tới giờ ăn trưa liền gọi điện cho La Vân Hi:
"Tiểu lười biếng, đã dậy rồi sao?"
"Uhm, Đại Thần ngươi bàn công việc xong hay chưa? Ta thật đói nha."
"Ngươi là ở đợi ta?"
"Còn không đâu, ăn một mình không thú vị nha."
Nghe người kia ngạo kiều, Tiêu Nại lại càng thêm sủng ái
"Ta xong việc rồi, chính là Lee tổng mời chúng ta cùng đi ăn trưa, là món truyền thống của Hàn, ngươi thấy sao?"
"Chính là đồng ý chứ sao, được người bản xứ giới thiệu đồ ăn bảo đảm ngon. Các ngươi ở sảnh đợi ta nha."
Tiêu Nại bất đắt dĩ cười hướng Lee Soo Huyk trả lời:
"Bằng hữu của ta rất vui được Lee tổng cho hắn giới thiệu món ăn ngon, chính là đợi hắn một chút hắn sẻ xuống ngay."
"Không gấp."
Hai người chậm rãi ở sảnh khách sạn đợi La Vân Hi, chính là hai cái thon dài cao ngất, anh tuấn bức người nam nhân thật khiến không ít người ngoái đầu nhìn, chính là chỉ nhìn thôi chứ không ai dám đến gần. Cả hai chỉ đơn giản đứng đó cái gì cũng không làm nhưng không ai dám đến quấy rầy bọn hắn, còn tận lực kéo ra khoảng cách. Sảnh khách sạn mùa du lịch rất đông người qua lại, thế nhưng vị trí xung quang bọn hắn mười mét không người dám tới gần. Sợ bị đông lạnh chết.
Chính là có người hình như miễn nhiễm với cái này lạnh thấu xương không khí, Tiêu Nại nhìn xem La Vân Hi ra khỏi thang máy liền hoạt bát vui sướng như nai con chạy về phía hắn. Gương mạt rạng rở ấm áp, giọng nói không giấu được vui mừng gọi hắn:
"Đại Thần."
Tiêu Nại yêu thương cho hắn sửa lại có chút rối loạn đầu tóc:
"Đói lắm sao? Liền gấp như vậy."
"Từ tối qua đã không có cái gì trong bụng."
La Vân Hi nhăn mũi làm nũng. Tiêu Nại tâm liền mềm mại không còn hình dáng
"Đưa ngươi đi ăn ngay đây, đúng rồi cho ngươi giới thiệu một người, đây là....."
Tiêu Nại chưa nói xong liền nghe La Vân Hi sửng sốt thốt lên:
"Soo Huyk"
"Tiểu Dực"
Seoul nhỏ như vậy sao, đến đây mới vài ngày liền gặp lại người kia. La Vân Hi nhìn cái này tuấn lãng tuyệt luân nam nhân, gương mặt lăng lệ, góc cạnh rõ ràng, đường nét sắc bén như một bức được điêu khắc trạm trổ tỉ mỹ La Mã tượng. Dáng người hoàn mỹ cao ngất như một vị thần Hy Lạp vậy, khiến La Vân Hi luôn phải ngửa đầu lên cùng hắn trò chuyện. Chính là ba năm không gặp người này càng thêm thành thục ổn trọng, so với trước kia trở nên lạnh lùng hơn nhiều, đôi mắt nhìn hắn khi cũng không có trước kia vui mừng mà lại đượm buồn.
Cứ nghĩ người này chắc chẳng còn nhớ mình là ai đâu, nhưng khi nghe hắn da diết gọi mình "Tiểu Dực", La Vân Hi có chút không biết làm sao. Ngày xưa khi người này từ chối lời tỏ tình của hắn là như thế quyết tuyệt, hôm nay như thế nào một bộ quyến luyến tình thâm. La Vân Hi lấy lại bình tỉnh, trước kia là chính mình tự mình đa tình tỏ tình trước liền bị người từ chối, đến bạn bè cũng không làm được, hiện giờ càng không nên ảo tưởng. Hắn khẻ cười nhạo chính mình không tiền đồ, nói:
"Soo Huyk, đã lâu không gặp."
Lee Soo Huyk vẫn đang nhìn chầm chầm La Vân Hi, cái này khiến hắn quên không được bỏ không xong chấp niệm người lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, thời gian chính là rất chiếu cố La Vân Hi, ba năm không gặp hắn càng thêm xinh đẹp động lòng, chính là khí chất càng thêm mềm mại nhu hòa chọc người yêu thương.
"Tiểu Dực, đã lâu không gặp."
"Hai người quen nhau sao?"
Cả ba hiện đang ở trong nhà hàng, La Vân Hi ngồi cạnh Tiêu Nại cho hắn giảng hai người chuyện xưa, chính là mùa hè ba năm trước La Vân Hi sang Pháp thăm dì của mình, tình cờ quen được Lee Soo Huyk, hai người làm bạn đồng hành rong ruổi khắp nước Pháp suốt ba tháng hè, mùa hè kết thúc bọn họ cũng không có gặp lại nhau. Dĩ nhiên La Vân Hi không có giảng lại chuyện hắn tỏ tình bị từ chối đâu, hắn còn muốn mặt mủi nha.
Nữ phục vụ vừa mang các món ăn lên lại nghe Lee Soo Huyk dùng tiếng Hàn dặn dò. Nữ phục vụ chuyên nghiệp đáp ứng rồi mang mấy món ăn vừa rồi mang xuống. Thấy hai người đối diện nhìn mình, hắn không mặn không nhạt giải thích:
"Mấy món đó đều dùng rau chwinamul để nấu, ngươi ăn không được, ta cho bọn họ mang một chén canh súp cho ngươi điền bụng trước, rồi lại mang lên mấy món không có bỏ chwinamul lên sau."
La Vân Hi còn đang bất ngờ vì Lee Soo Huyk vẫn nhớ được hắn không ăn được rau chwinamul, cái này rau vị không đắng như mấy loại rau mùa xuân khác của Hàn nhưng mùi lại rất nồng, lần đâu tiên Lee Soo Huyk nấu cho hắn ăn, La Vân Hi liền nôn gần như tới mật xanh, khiến Lee Soo Huyk sợ hải mang hắn đến bệnh viện, dày vò cả đêm phát hiện ra là hắn dị ứng với mùi thơm của chwinamul. Vẫn đang cảm khái người này vẫn luôn chu đáo y như ba năm trước La Vân Hi chợt cảm nhận được áp xuất thấp kế bên. Đại Thần trên mặt không biểu cảm, chính là La Vân Hi ngờ ngợ cảm nhận được hắn không cao hứng.
Tiêu Nại là nơi nào không cao hứng, hắn là muốn nổi điên rồi, cái này là cái gì chết tiệt trùng hợp, hắn tiểu mèo con vậy mà quen cái này mặt lạnh tâm lạnh Lee tổng, nhìn hai người qua lại cũng không chỉ đơn thuần là bạn bè, nhất là Lee Soo Huyk ánh mắt triền miên nhìn hắn tiểu mèo con khi Tiêu Nại liền cảm nhận được nguy cơ cảm trùng trùng.
Tiêu Nại địch ý Lee Soo Huyk sao không cảm nhận được, hắn giờ này cũng không nhẹ nhàng thảnh thơi như bề ngoài, rốt cuộc hai người này là quan hệ như thế nào? Tiểu Dực vậy mà lại là Thiên Dương tổng tài tiểu tình nhân thật hay sao? Cái này Tiêu Nại là nghiêm túc hay là như mấy cái đó cặn bả nam nhân bao dưỡng diễn viên? Có hay không hắn dùng quy tắc ngầm ép tiểu Dực? Hàng chục câu hỏi lướt qua đầu Lee Soo Huyk, tất cả đều ở lo lắng hắn tiểu Dực bị con sói trước mặt lừa, bị ủy khuất.
Ba người mang tâm tình phức tạp, bửa cơm này ai ăn cũng hết sức gian nan, kể cả cái đó yêu thích ăn ngon lại không hiểu phong tình La Vân Hi cũng cảm thấy thức ăn hôm nay như thế nào khó nuốt, cũng không nếm ra mùi vị gì.
Chỉ thương mấy nhân viên phục vụ tỷ tỷ, lạnh run cũng không dám chạy, cắn răng phục vụ ba cái này lão tổ tông.
-----------------------
Ta thật sự có cảm giác mình tự ngu tự nhạc, mấy độc giả tiểu khá ái, nếu yêu thích cho ta chút khích lệ ah.
Siêu cấp tình địch đã xuất hiện.
Ta là phường nhan khống, Lee tổng quá đẹp trai rồi. Chuyện xưa của hai người cũng đáng yêu lắm, chính là ta đang suy nghĩ sẻ viết tỉ mỹ hay tóm gọn lại đây. Mọi người cho ta góp ý nhaaaaa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro