Chương 12: Theo Đuổi
Hai đôi môi mền mại chạm vào nhau, cảm xúc ngọt ngào tốt đẹp đến không chân thật, bởi vì người kia là người trong lòng ngươi, cho nên của hắn tất cả đều là tốt đẹp nhất, cùng người mình thích gắn bó triền miền, một chút cũng không nghĩ kết thúc. Tiêu Nại tay di chuyển đến La Vân Hi cái ót làm sâu sắc hơn nụ hôn này, tay còn lại tìm đến người kia eo kéo hắn vào lòng mình. La Vân Hi mơ màng bị người hôn đến không thở được mới tỉnh mộng đẩy người ra.
Tiêu Nại nhìn hắn cả khuôn mặt ửng hồng như đó hoa đào mới nở, đôi môi đỏ mọng ướt át câu nhân vô cùng, Tiêu Nại cố gắng lắm mới kiềm được dục vọng lại hôn lên môi hắn nói:
"Tiểu đứa ngốc, hôn môi cũng phải nhớ thở."
Cái này chăm chọc ngữ khí khiến La Vân Hi tạc mao rồi, là ở nói hắn không biết hôn sao, chính là nghĩ tới mấy nụ hôn màn ảnh của bản thân đều là với nữ đồng nghiệp cho nên chỉ là nhẹ nhàng môi chạm môi, đã vậy còn cách tấm màn bọc thực phẩm, nơi nào từng bị như vậy bá đạo nam nhân hôn qua. Chính là mặt mũi không thể mất liền ngạo kiều nói:
"Ta là bị bất ngờ không có chuẩn bị nên quên đâu, cũng không phải không biết hôn."
La Vân Hi, trọng tâm là cái này sao? Tiêu Nại môi nhếch lên:
"Vậy lần này chuẩn bị tốt rồi chứ ?" Hắn khiêu mi nói
"Chuẩn bị tốt cái gì?"
Có người vẫn ở trong tình trạng mơ hồ không bắt được trọng tâm. Vừa dứt lời liền bị người kia kéo đến hôn lên, hắn đôi mắt mở to nhìn người nam nhân trước mặt, lúc này mới ý thức được mình bị người kia chiếm tiện nghi nên vội vàng đẩy Tiêu Nại ra.
"Ngươi...ngươi đang làm cái gì?"
"Ta thể hiện còn chưa được rõ ràng sao?"
Tiêu Nại cầm lấy tay La Vân Hi đặt lên ngực trái của mình, ánh mắt chân thành nhìn thẳng hắn, giọng nói trầm ổn hữu lực:
"Vân Hi, ngươi có thể cảm nhận được không, từ khi lần đầu gặp ngươi, trái tim ta đã không thuộc về ta nữa rồi, ta đã không thể kiểm soát nó, nó luôn vì ngươi mà loạn nhịp.
Vân Hi, ta thích ngươi. Làm bạn trai ta được hay không?"
La Vân Hi nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, trên tay có thể cảm nhận được tim người này đang đập rất nhanh, và sâu trong đôi mắt của người này toàn bộ điều là hình bóng của hắn.
La Vân Hi vành mắt có chút đỏ lên, cho dù là ai khi được người như thế chân thành bày tỏ cũng sẻ cảm động, chính là La Vân Hi hắn vẫn không thể xác định được tình cảm của mình đối Đại Thần. Người này cái gì cũng tốt, đối xử với hắn càng là mười phần dụng tâm, bản thân La Vân Hi cũng rất ỷ lại vào người này, mỗi lần ở bên người này hắn cái gì cũng không lo lắng, luôn cảm thấy rất an tâm rất bình yên. Chính là La Vân Hi không quá xác nhận được này cảm giác có phải là thích hay không. Hắn đối Tiêu Nại nhẹ nhành nói:
"Đại Thần, cho ta thời gian suy nghĩ có được hay không?"
Tuy không phải là câu trả lời hắn mong muốn, tuy có chút thất vọng và đau lòng, nhưng nhìn người kia nghiêm túc chân thành bộ dáng, đuôi mắt đỏ uông uông, quan trọng nhất là người này giờ phút này vẫn còn ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng hắn mà chưa trốn đi. Tiêu Nại liền nghĩ phải kiên nhẫn một chút, nếu quá vội vàng biết đâu lại dọa chạy cái này mờ mịch tiểu mèo con.
"Được, ta đợi ngươi cho ta một đáp án."
Tiêu Nại yêu thương ở trên trán La Vân Hi hôn nhẹ một chút liền nói:
"Chính là đừng để ta chờ đợi quá lâu, có được hay không?"
La Vân Hi bị sự ôn nhu của hắn hạ gục mà trịnh trọng gật đầu, chính là một chút cũng không phát hiện tư thế và hành động của hai người giờ phút này có bao nhiêu ám muội.
Tiêu Nại hắn hối hận rồi, hôm đó vì sao thả chạy cái này tiểu mèo con, rõ ràng là hứa sẻ nghiêm túc suy nghĩ về việc trở thành bạn trai hắn, thế nhưng sau đêm đó La Vân Hi liền trốn hắn, lúc nào cũng bảo bận, ngay cả Tiêu Nại rũ hắn chơi game hắn vẫn từ chối. Hai ngày nay liền trực tiếp không trả lời tin nhắn và điện thoại, Wechat và mạng xã hội cũng không cập nhật gì. Tiêu Nại vừa gấp vừa lo, liền để trợ lý tra một chút lịch trình gần đây của La Vân Hi, sau khi nghe trợ lý báo cáo Tiêu Nại trầm mặt một lúc lâu sau đó lấy ra điện thoại gọi cho ba hắn:
"Ba, sắp tới ta đi Hàn Quốc một tuần, việc ở công ty ngươi giúp ta để tâm chút, ta có việc quan trọng để làm, sợ không lo lắng chu toàn cho công ty."
Hai lão nhân gia bên kia đầu dây nhìn nhau giấu không được tò mò:
"Dương Dương, ngươi có chuyện gì còn so với Thiên Dương quan trọng."
Dương Dương chính là tên thân mật ở nhà của Tiêu Nại, hắn từ tốn trả lời cha mẹ mình:
"Đi truy các ngươi con dâu."
Sau một phút im lặng, bên kia trả lời:
"Đi mau, đi mau, nhanh một chút mang tiểu Hi về nhà ah, chuyện công ty ngươi không cần lo đến, có lão ba ngươi thay ngươi trấn giữ."
Khả ái tiểu trợ lý bên cạnh lanh lợi cho nhà hắn tổng tài đặt vé máy bay và khách sạn, vậy mà cũng có ngày Tiêu tổng không trụ ở khách sạn của tập đoàn Thiên Dương và phải đặt phòng ở khách sạn của đối thủ. Vậy mới nói tổng tài phu nhân là có nhiều oai phong, lại còn được lão gia và phu nhân yêu thương như vậy, thật là quá đỉnh, Quý Tiêu Băng tiểu trợ lý đang vô tình bước lên con đường fan boy mà không hề hay biết.
Bên kia bị một nhà họ Tiêu nhắm trúng La Vân Hi vô tội rất, hắn không phải cố ý tránh Tiêu Nại, chính là hắn quả thật bận tới không có thời gian ngủ đâu, hắn chờ đợi cái này giải vô địch thế giới Liên Minh Huyền Thoại rất lâu rồi, trận chung kết còn là giửa đội quốc gia Trung Quốc và Hàn Quốc nữa, cho nên vì săn vé hắn đã canh diễn đàn mấy đêm liền, mua được vé phải sắp xếp công việc với phòng làm việc, sau đó chỉ kịp đặt vé bay sang Hàn, vào đến khách sạn liền ngủ mười mấy tiếng đồng hồ.
Khi hắn thức dậy trời đã tắt nắng, mùa thu ở Hàn Quốc, ban ngày luôn là ngắn như vậy, La Vân Hi khoát lên mình một chiếc áo khoát rộng, dài tới gối, ra khỏi khách sạn lang thang tìm nơi ăn tối bởi vì hắn không hề thích đồ ăn trong khách sạn. Gió đêm se lạnh, phả vào mặt khiến mũi và mắt hắn đều đỏ lên, hắn đút hai bàn tay của mình vào túi áo khoát, cố làm cho người ấm lên. Không biết bởi vì mùa thu mang lại cảm giác cô đơn hay vì điều gì khác, chính là La Vân Hi một mình dạo bước trong lòng có chút lạc lõng cô đơn. Hắn trước nay luôn quen với việc đi du lịch một mình cho nên cũng không nghĩ ra cảm giác khác lạ này là từ đâu mà tới.
Chợt hắn nghĩ tới người kia ôn nhu cho hắn khoát thêm áo, sẻ ở đoạn đường khó đi khi nắm lấy tay hắn, nhớ tới người kia hôm đó tỏ tình, tim hắn đập có chút nhanh, hai má đỏ ửng. Chợt nhớ bản thân đã có vài ngày không cùng người kia liên lạc. Hắn lấy điện thoại ra vừa định cho người kia cái tin nhắn liền thấy hắn gọi đến, này là cái gì duyên phận ah.
"Đại Thần, ta cũng đang tính cho ngươi tin nhắn đây, trùng hợp ngươi lại gọi đến."
Giọng La Vân Hi vui mừng vang lên, bên kia đầu dây thế nhưng im lặng một hồi:
"Đại Thần, ngươi có ở đó hay không?"
"Ta ở, ta còn tưởng ngươi là ở trốn ta rồi."
"Ta vì cái gì ở trốn ngươi đâu?"
"Thật sự không có?"
La Vân Hi bật cười, không ngờ cái này trầm ổn nam nhân cũng sẻ có lúc trẻ con như vậy trách mình không quan tâm hắn.
"Thật sự không có, chính là ta bận đâu, ăn không ngon ngủ không yên nhiều ngày, thế nên hôm qua liền ngủ một giấc mười mấy tiếng đâu."
Có người đang ở kể khổ làm nũng, Tiêu Nại khí cũng tiêu mất, thật sự giận không được người này, biết sao được mèo con của hắn, hắn không sủng không lẽ lại để người khác đến sủng.
"Đáng thương như vậy, vậy ta mang ngươi đi ăn gì đó ngon ngon được hay không?"
"Không được nha, ta hiện tại không ở Thượng Hải."
"Không sao cả, ngươi chỉ cần nói muốn hay không."
La Vân Hi lại bật cười, cũng nổi lên cùng hắn trêu đùa:
"Rất muốn đâu, Đại Thần ta muốn gặp ngươi, ngươi mau một chút đến đây mang ta đi ăn món ngon."
Dù sao cũng không nhìn tới người, La Vân Hi không chút ngại ngùng nói ra, thật lòng thì hắn cũng hơi hơi nhớ người kia. Thế nhưng người kia lại dùng ngữ điệu vô cùng nghiêm túc lừa gạt hắn:
"Vậy ngươi nhắm mắt lại, đếm tới năm, ta liền đến đưa ngươi đi ăn ngon."
La Vân Hi lại vui vẻ cười, người này chính là cũng sẻ có lúc ấu trỉ như vậy, chính là đột nhiên có người từ sau lưng nhẹ nhàng che lại hắn hai mắt, khí tức quen thuộc vô cùng, là mùi đàn hương trầm ổn nam tính quen thuộc của người kia, sau đó là giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên bên taihắn mà không phải từ điện thoại:
"Vân Hi, chỉ cần ngươi nhắm mắt lại, nghĩ đến ta, ta sẻ xuất hiện trước mặt ngươi."
Cảm nhận được người kia hữa lực tiếng tim đập phát ra từ sau lưng hắn, La Vân Hi cũng đi theo tim đập có chút nhanh, mủi nóng lên, có chút xúc động, gở đôi tay che trên mắt mình ra quay lại. Thật sự là người kia, là cái kia anh tuấn lại hết sức ôn nhu nam nhân, là cái kia khiến hắn cảm thấy bình yên nam nhân. La Vân Hi vui mừng đối người kia cười:
"Đại Thần, ngươi thật sự tới."
Tiêu Nại vì hắn tươi cười mà không ngăn được mình khoé môi theo hắn cong lên:
"Bởi vì cảm nhận được ngươi là đang nghĩ đến ta, ta liền xuất hiện."
"Ngươi bớt gạt người đi, ta không phải là con nít, dể như vậy bị ngươi dụ rồi. Ngươi là tình cờ có công tác ở đây sao?"
La Vân Hi bỉu môi liếc nhìn bộ âu phục sau chiếc áo măng tô to của hắn, còn bồi thêm cho hắn cái coi thường ánh mắt, Tiêu Nại lại chỉ thấy hắn đáng yêu vô cùng, nhéo mũi hắn nói:
"Trên đời này làm gì nhiều như vậy trùng hợp sự tình đâu, Vân Hi ngươi biết định luật hấp dẫn sao, khi mà trong đầu ngươi liên tục nghĩ muốn điều gì đó, ngươi sẻ luôn luôn nghĩ đến nó, vũ trụ này sẻ đem nó đưa đến bên cạnh ngươi."
"Ta giờ phút này nghĩ đến ăn mỳ trộn cay thật cay."
Cái này phá nát không khí lời nói cũng chỉ có La Vân Hi có thể lẽ thẳng khí hùng mặt vênh váo mà nói, Tiêu Nại bất đắc dĩ vô cùng, nhưng nhìn người kia ý cười doanh doanh hai mắt sáng như sao đành nhận mệnh đầu hàng, ôn nhu nói:
"Lập tức mang ngươi đi ăn đây, chính là như thế nào mặc như vậy ít, đều mau đông lạnh."
Nói xong liền gở khăn choàng trên cổ của mình cho hắn tỉ mỉ đeo lên, rồi nắm lấy hai tay hắn xoa nhẹ quở trách:
"Tay liền lạnh thành như vậy mà vẫn không mang bao tay."
"Vừa mới vào thu, ta cũng không biết sẻ lạnh đến vậy."
"Năm nay thời tiếc lạnh sớm hơn mọi năm. Ngày mai mang ngươi đi mua sắm."
Dứt lời cũng không cho người ta không gian phản bác, gở ra bao tay của mình mang lên hắn tay, tay còn lại nắm người kia tay bỏ vào túi áo khoát của mình, sau đó tự nhiên rất mang người đi.
Hai cái nam nhân ở trên phố quanh minh chính đại nắm tay nhau thu hút không ít ánh mắt người xung quanh, nhất là một người thì xinh đẹp rạng rở, một người lại anh tuấn trầm ổn, đi đến cùng nhau lại làm cho ngươi ta cảm giác bọn họ vô cùng xứng đôi. Chính là xả hội tuy đã cởi mở hơn rất nhiều, nhưng Hàn Quốc vẫn là một trong những đất nước khá nghiêm khắc về vấn đề đồng tính, cho nên những ánh mắt hướng về phía bọn họ cũng không thiếu sự chán ghét, coi thường.
Chính là La Vân Hi nhìn người nam nhân bên cạnh vẫn nắm chặt tay hắn, ánh mắt kiên định tự tin, một chút cũng không để tâm ánh nhìn của người xung quanh. La Vân Hi trong lòng ấm áp, tay cũng vô tình siết chặt người kia tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro