Quá khứ và nước mắt (p1)
BẤT HẠNH KHI TÔI SỐNG TRONG GIA ĐÌNH NÀY
Lúc trước cô là 1 cô bé rất dễ thương, hay cười nhưng cái quá khứ của một cô bé hồn nhiên, vô tư đã chìm vào dĩ vãng chỉ sau 2 đêm. Nói 2 đêm thì có vẻ dài nhưng mọi thứ kết thúc chỉ trong 5 canh nhờ. Và đó là một đêm ám ảnh nhất trong cuộc đời cô
Người đàn ông sở hữu vẻ ngoài lịch thiệp, khuôn mặt sáng sủa khiến bao người phụ nữ phải ao ước ấy lại là một con ác quỷ đội lốt người! Ông là Tô Mãn Hoành, người mà đã chăm sóc cô từ bé và được cô gọi tiếng "ba" thiêng liêng. Lúc nhỏ cô yêu quý cái bàn tay ấy bao nhiêu thì bây giờ cô lại ghê tởm bấy nhiêu, chính đôi bàn tay này đã giết 2 người mà cô yêu thương nhất. Ông bị tiền và danh vọng làm mờ mắt đến nỗi...
_ Ba à! Con xin ba đấy... đừng đánh mẹ nữa mà... mẹ có thể sẽ chết đấy - cô nước mắt dàn dụa níu ống quần ông mà cầu xin
_ Aisss! Cái con nhỏ phiền phức này, mày muốn giống mẹ mày phải không - ông không thương tiếc đạp vào ngực cô khiến đầu cô bị đập xuống sàn rồi ngất đi
_ Ông làm cái gì vậy hả!!!! Dù sao con bé cũng là con ông. Đứa con mà trước đây ông rất nâng niu kia mà- người phụ nữ với khuôn mặt đầy vết bầm tím, tóc bị xách ngược lên bơi bàn tay kia. Bà trừng mắt nhìn rồi hét vào mặt ông một cách giận dữ
_ Ah! Con này ngon! Sắp chết tới nơi mà còn lớn giọng, không biết quỳ xuống mà cầu xin tha mạng. Mày nói đúng! Nó là con tao, đứa con mà tao đã từng rất yêu thương nhưng chỉ cần ai chống đối tao thì kết cục chỉ có 1 chữ CHẾT! - ông nhấn mạnh hai chữ đã từng
_ Ha ha ha! Tôi thật là khinh thường loại người như ông. Cái gì? Quỳ xuống? Cầu xin ư? Tôi thà xuống xuống uống trà với diêm vương còn hơn quỳ trước loại người "lòng lang dạ thú" như ông"
_ MÀY!!! Nhưng mày nên nhớ mày cũng ăn bám tao suốt cả chục năm trời đấy thôi, nếu không có tao mày chỉ có đi ăn xin là vừa, ha ha ha ha!!! - cái nụ cười ấy khiến bà thấy thật kinh tởm nhưng cũng thật hổ thẹn và hối hận khi ông nói những lời ấy
_ Ông biết điều tôi hối hận nhất là gì không? Đó chính là tôi lại lấy một người như ông làm chồng và cũng thật hối hận khi chỉ biết sinh sống qua ngày bằng cái đồng tiền bẩn thỉu của ông (chuyện không phải như vậy mà T-T)
_ Mày có hối hận cũng muộn rồi! Mày muốn được gặp diêm vương đúng không? Được! Tao sẽ cho mày toại nguyện - ông lấy trong học tủ gần đó ra một khẩu súng rồi chỉa thẳng vào đầu bà. Bà nhẹ nhàng nhắm mắt lại rồi chỉ cười! Một nụ cười của sự "tự do" và cả sự đau buồn. Trước khi được "tự do", bà chỉ nói: " Trà bé bỏng của mẹ! Hãy sống tốt nha con, hãy tìm một người yêu thương con thật lòng.... đừng như mẹ, mẹ xin lỗi và mẹ yêu con ."
Đùng!!!
_ Mẹ! Mẹ! Mẹ!.... - cô bừng tỉnh giấc với khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi. Đã bao đêm kể từ ngày ấy xảy ra, cô không thể nào ngủ được khi cảnh tượng ấy cứ xuất hiện trong giấc mơ
_ Sao vậy con gái? Lại mơ thấy nó à? - người phụ nữ với khuôn mặt hiền hậu nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói ( con gái? Who? Who là con gái của bà? )
_ Dạ con không sao! Xin lỗi vì khuya rồi còn làm phiền mẹ (mẹ? Who? Who là mẹ?)
_ Ừm, ngủ sớm đi con
_ Dạ
To be continue...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro