Truyện ngắn
Ling gặp Orm vào một buổi chiều ngập nắng vàng như rót mật. Orm khi ấy, với nụ cười trong trẻo và đôi mắt long lanh như pha lê, khiến cả thế giới quanh Ling như ngưng lại. Còn cô, một người phụ nữ từng trải với những vết sẹo tâm hồn chẳng thể chữa lành, bỗng thấy trái tim mình thổn thức theo một cách mà cô chưa từng nghĩ đến. Từ khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, Ling biết rằng cuộc đời cô sẽ chẳng bao giờ còn giống như trước.
Orm như một cơn gió nhẹ nhàng len lỏi qua từng ngõ ngách u tối trong trái tim Ling, thổi bừng lên những tia sáng mà cô đã lãng quên từ lâu. Orm cười, và Ling cảm thấy lòng mình như dịu lại. Orm chạm tay vào tay cô, và Ling bỗng thấy mọi vết đau trong cô chẳng còn ý nghĩa gì. Từ đó, Orm không chỉ là người yêu, mà còn là người chữa lành, là nguồn sống, là cả bầu trời của Ling.
Họ yêu nhau với tất cả sự cuồng nhiệt, như thể sợ rằng ngày mai sẽ chẳng còn cơ hội. Ling đưa Orm đi qua những buổi chiều đầy nắng, qua những con phố nhỏ rực rỡ sắc hoa. Orm dựa vào vai Ling khi trời đổ mưa, ánh mắt tràn ngập niềm tin rằng ở cạnh Ling, em sẽ mãi được che chở. Ling ôm chặt Orm, tự nhủ: "Chị sẽ bảo vệ em, dù có chuyện gì xảy ra. Chị thề."
Nhưng cuộc đời luôn thích thử thách lời hứa của con người. Một ngày nọ, gia đình Ling đối mặt với khủng hoảng. Những khoản nợ lớn như bóng đêm đè nặng lên vai cô. Những cuộc điện thoại thúc ép, những lần đối mặt với sự nhục nhã khiến Ling kiệt quệ. Nhưng cô không thể để Orm biết. Ling không muốn kéo em vào cái vòng xoáy u ám này. Cô giấu đi nỗi đau, đeo lên mình chiếc mặt nạ bình thản, nhưng mỗi đêm khi Orm đã ngủ say, Ling chỉ biết ngồi trong bóng tối, nhìn em và khóc.
Cô từng mơ về một tương lai nơi họ cùng xây dựng một tổ ấm nhỏ, nơi Orm có thể cười mãi mãi trong sự bình yên. Nhưng giờ đây, giấc mơ ấy trở thành một thứ xa xỉ không bao giờ chạm tới. Ling bắt đầu nghĩ đến việc rời xa Orm. Cô tự nhủ: "Nếu chị rời đi, em sẽ đau. Nhưng nếu chị ở lại, em sẽ phải chịu đựng những nỗi khổ mà em không đáng phải mang. Chị không thể ích kỷ như thế."
Quyết định này là một nhát dao cứa sâu vào trái tim Ling. Cô muốn giữ Orm bên mình mãi mãi, nhưng tình yêu cô dành cho em lại quá lớn, lớn đến mức cô không thể để bản thân làm tổn thương người mình yêu nhất.
Ngày Orm chuẩn bị đi công tác, Ling dành cả ngày ở bên em, từng phút giây trôi qua đều như một sự chia ly lặng lẽ. Cô nắm tay Orm thật chặt, ánh mắt như muốn ghi nhớ từng đường nét trên khuôn mặt em. Nhưng Orm vẫn không nhận ra điều bất thường. Với Orm, Ling luôn là bến đỗ vững chắc nhất.
Tối hôm đó, khi Orm đã ngủ, Ling ngồi bên giường nhìn em thật lâu. Ánh trăng mờ nhạt phủ lên gương mặt Orm, khiến em trông như một thiên thần đang yên bình mơ. Ling nhẹ nhàng vuốt mái tóc em, cảm nhận hơi thở đều đều như một bản nhạc ru cô vào sự đau khổ. "Xin lỗi em, Orm. Chị yêu em, nhưng chị không thể giữ em ở lại trong thế giới đầy giông bão của chị."
Sáng hôm sau, khi Orm lên chuyến bay, Ling đứng từ xa nhìn theo. Cô không vẫy tay, cũng không gọi tên em, chỉ để nước mắt rơi trong lặng lẽ. Khi bóng Orm khuất sau cánh cửa, Ling quay người bước đi, mang theo trái tim đã vỡ..
Về đến nhà, Ling ngồi trước tờ giấy trắng, cố gắng viết một lá thư chia tay. Từng con chữ như những nhát dao, mỗi dòng lại khiến nỗi đau dâng trào mãnh liệt hơn:
*"Orm,
Chị đã từng tin rằng tình yêu của chúng ta sẽ vượt qua mọi khó khăn, nhưng chị đã sai. Chị không còn là người có thể cho em hạnh phúc nữa. Chị đã tìm thấy sự bình yên ở một nơi khác, một nơi không có em.
Xin lỗi vì không thể nói ra điều này trực tiếp. Chị biết em xứng đáng với một người yêu em hơn chị. Hãy quên chị đi, và sống thật hạnh phúc, Orm nhé.
Mãi yêu em,
Ling."*
Cô đặt lá thư trên bàn, thu dọn đồ đạc và rời đi trong đêm, mang theo nỗi đau không bao giờ nguôi.
Khi Orm trở về, căn nhà vắng lặng như chính tâm hồn em lúc đó. Lá thư nằm trên bàn, chờ đợi như một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim em. Đọc từng dòng chữ, Orm cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. "Chị đã không còn yêu mình. Chị đã có người khác..." Những từ ngữ ấy lặp đi lặp lại trong đầu Orm, như hàng ngàn nhát dao cứa vào tâm hồn em. Cô không tin, không thể tin rằng Ling – người luôn bảo vệ và yêu thương cô – lại có thể phản bội cô một cách nhẫn tâm như vậy.
Orm gục xuống sàn nhà, nước mắt trào ra như không thể ngừng lại. Cô gọi Ling, hàng chục, hàng trăm cuộc gọi, nhưng không có ai trả lời. Trong sự im lặng tuyệt đối ấy, Orm cảm nhận được điều gì đó đã mãi mãi vỡ tan.
Trong khi đó, ở một nơi khác, Ling ngồi lặng lẽ trong căn phòng trọ nhỏ, tay nắm chặt chiếc điện thoại tắt nguồn. Cô đã nghe thấy từng tiếng chuông reo, từng tin nhắn đến, nhưng cô không dám trả lời. "Xin lỗi em, Orm. Chị không đủ can đảm để đối diện với em..."
Những tháng ngày sau đó, Orm sống trong sự tê liệt của cảm xúc. Em không ăn, không ngủ. Em cứ lặng lẽ nhìn mọi thứ xung quanh đổ nát, giống như trái tim mình.
Orm cố tìm hiểu lý do. Cô lục lại mọi ký ức, từng khoảnh khắc họ bên nhau, để tìm ra dấu hiệu nào đó. Nhưng càng nghĩ, Orm càng cảm thấy bế tắc. "Mình đã làm gì sai? Tại sao chị lại rời đi? Chị nói rằng chị yêu mình... tất cả chỉ là dối trá sao?"
Một ngày nọ, Orm đứng trong căn phòng ngủ của họ, nơi từng tràn ngập tiếng cười và tình yêu. Cô nhìn quanh, tất cả đều nhuốm màu đau khổ. Trên bàn trang điểm, chiếc nhẫn mà Ling từng tặng cô nằm yên lặng. Orm cầm lấy nó, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
"Chị nói sẽ không bao giờ rời xa em. Nhưng chị đã lừa dối em, Ling. Chị không yêu em nữa, đúng không? Hay chị vẫn yêu em, nhưng không dám nói sự thật?"
Nhưng thời gian không dừng lại. Từng chút một, Orm ép mình đứng lên. Em bán đi căn nhà – nơi từng là tổ ấm của cả hai, dù biết rằng nó chứa đầy những kỷ niệm đẹp nhất của cuộc đời em. Ngày cuối cùng trước khi rời đi, Orm đứng trước cánh cửa, thì thầm trong nước mắt: "Tạm biệt, Ling. Em sẽ luôn yêu chị, dù chị đã không còn yêu em."
Ở một nơi khác, Ling ngồi trong căn phòng nhỏ, tay ôm lá thư mà cô từng viết cho Orm. Nước mắt không ngừng rơi, ướt nhòe cả trang giấy. Cô biết mình đã làm điều đúng đắn, nhưng sao nỗi đau vẫn như xé nát cả tâm hồn.
"Xin lỗi vì đã nói dối em Orm, nếu có kiếp sau, chị mong mình đủ can đảm để yêu em đến cùng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro