Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

End

Tôi chính thức rời đi là vào thời điểm ngày 23 tháng 11, cuối mùa thu, mùa ly biệt.

Ngày đó, khi anh nhận được điện thoại của Jisoo, tôi liền tỉnh lại. Vừa lúc là giữa trưa, bác sỹ y tá đều không có đây. Trong phòng chỉ có tôi và anh, tôi nghe thấy anh nói với Jisoo, "Vẫn như vậy...... sẽ không đâu...... A, cô ấy tỉnh rồi, cô có muốn nói chuyện với cô ấy hay không?"

Bên kia tựa hồ trầm mặc một chút.

"Ừ!" Taehyung nghe xong, nói, "Vậy được rồi! Tuỳ cô." Sau đó ngắt máy.

"Là điện thoại Jisoo sao?" Tôi hỏi.

"Ừ, cô ấy đang làm kiểm tra, một lát nữa...... sẽ gọi lại cho em."

Tôi cười cười, nói với anh, "Mở cửa sổ ra đi."

Anh nắm lấy tay tôi, thật chặc, sau đó nói vọng to ra cửa, "Y tá! Y tá! Mở cửa sổ ra!" Anh thật hung dữ, trong khoảng thời gian này vẫn thường như vậy, cho nên lúc cô y tá chịu trách nhiệm vào, vẻ mặt thật tức giận, lại chỉ có thể nhẫn nhịn không phát hoả, cô ấy thô lỗ đẩy cửa sổ ra, sau đó hung hăn trừng mắt nhìn anh một cái, lại ngúng nguẩy người đi ra ngoài.

"Cô y tá thật hung dữ!" Tôi nói.

Mu bàn tay chợt lạnh, anh không nặng không nhẹ cắn tay tôi, cắn mạnh đến hiện lên dấu răng, sau đó trả lời, "Chúng ta đừng để ý đến cô ta."

Tôi nhìn ngoài cửa sổ, lá cây khô vàng rực rỡ bay xuống, đột nhiên, tôi phát hiện, mất đi cũng là một loại vẻ đẹp, một vẻ đẹp hoàn mĩ. Tôi quay đầu nhìn Taehyung nói, "Chỉ trách em lúc nhỏ học không giỏi, khi lớn lên lại là một kẻ ngốc nghếch, rõ ràng là có thiệt nhiều điều muốn nói với anh, kết quả lại không thể nhớ được để mà nói!"

Anh ngẩng đầu, trong mắt đều là tơ máu.

Tôi rút bàn tay bị anh nắm chặc, thả vào chăn, chọn một tư thế nằm đoan chính nhất.

Anh ngây người một chút, "Lạnh không?" Nói xong định đóng cửa lại.

Tôi nhắm mắt, lại nói, "Lúc còn rất nhỏ, em có đọc một bài thơ, nhớ không được rõ ràng cho lắm, cũng không biết là ai viết, đại khái là như vầy..."

Lúc tôi nói những lời này quả thật mệt chết đi, tôi không biết mình đã nói xong chưa, dù sao tôi cũng đã quá mệt mỏi, chỉ nhìn anh, cho đến khi cái gì cũng không thể nhìn thấy, tôi rơi vào bóng đêm vô tận.

Vào lúc đó, tôi vẫn còn suy nghĩ, lời nói của mình không biết rốt cục đã xong hay chưa nữa.

Nhưng mà, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không biết được......

Nếu một lần nữa từ núi Vu rời đi anh,

Em sẽ quay về,

Xuyên qua cây cối rậm rạp,

Hoá thành chim sơn ca,

Trở về bên cạnh anh!

Nếu một lần nữa từ biển rộng ly biệt anh,

Em sẽ quay về,

Lướt qua sóng gió điên cuồng,

Biến thành hải âu,

Trở về bên cạnh anh!

Nếu em bị lạc ở chốn thảo nguyên kia,

Em sẽ truy tìm dấu chân anh,

Nguyện hoá làm chú nai,

Đạp lên muôn trùng sông núi,

Trở về bên cạnh anh,

Chỉ là người yêu hỡi!

Nếu chính là em cố ý,

Buông anh lúc ly biệt,

Vậy thì,

Em chỉ có thể nói với anh:

Nguyện anh cả đời này,

Sẽ vĩnh viễn quên em đi!

...

Lá rơi xuống rồi, em biết, không lâu sau, mùa xuân lại quay về nhưng đã không còn là mùa của em nữa.

Taehyung, em thật sự từng muốn hỏi anh một lần, cả đời này, xuân có mấy độ......



...
Kamsamita mọi người trong thời gian qua đã ủng hộ truyện này
Đồng hành tiếp cùng tôi nhé yêu các bạn nhiều... Nhớ follow hóng truyện mới của tôi nhé.... Love you so much

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro