Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2

Triệu Y Nguyệt cuối cùng vẫn bị ngất đi.

Không biết là do trời quá lạnh hay do móng vuốt Kim Long duỗi đến trước mặt khiến nàng khiếp sợ, lúc Triệu Y Nguyệt trợn mắt tỉnh dậy thì thấy bản thân đang nằm trong một căn phòng ấm áp, đắp một chiếc chăn bông, Thúy Liễu đứng cạnh giường vừa thấy nàng tỉnh liền nhào lên: Nương nương, ngài có khó chịu chỗ nào không?

Triệu Y Nguyệt ôm đầu ngồi dậy, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy âm thanh thị nữ ngoài cửa vang lên: Nương nương, Thái Tử điện hạ nói nếu ngài tỉnh, liền mau chóng thay quần áo theo ngài ấy tiến cung.

Nàng nhìn xung quanh, phát hiện đây là hôn phòng tối qua, quay sang Thúy Liễu nhỏ giọng hỏi: Sao ta lại trở về đây được?

Thúy Liễu thức suốt đem không ngủ, hốc mắt hơi đỏ, là do bị Triệu Y Nguyệt làm cho hoảng sợ.

Nương nương, lúc hừng sáng có đầu bếp đi ngang qua từ đường nhìn thấy ngài, chúng ta đều bị sợ hãi, sao ngài lại bị ngã trước từ đường như vậy. Thúy Liễu nói xong lại liếc thị nữ bên ngoài một cái, nhỏ giọng nói: Thái Tử điện hạ hình như rất tức giận, đợi lát nữa thấy điện hạ, nương nương ngài nhất định phải cẩn thận chút.

Triệu Y Nguyệt thầm nhủ hắn tức giận cái mẹ gì, tối hôm qua hắn cùng ôn nhu hương triền miên, ta lại ở từ đường chịu gió thổi đông lạnh, còn bị Kim Long dọa bất tỉnh!

Nhớ tới Kim Long, Triệu Y Nguyệt vừa đứng dậy thay quần áo vừa hỏi Thúy Liễu: Ngươi đã đi qua từ đường sao?

Thúy Liễu không biết nàng hỏi để làm gì, vẫn gật đầu: Đi qua.

Triệu Y Nguyệt nghĩ nghĩ: Có thấy con thỏ tuyết trên bàn thờ không?

Thúy Liễu lắc đầu: Nô tì không thấy.

Chẳng lẽ bị bay hơi rồi? Triệu Y Nguyệt chớp chớp mắt, lại hỏi: Vậy cống phẩm có còn không?

Thúy Liễu: Tất cả đều ở.

Không phải đều bị nàng ăn sạch sao?

Triệu Y Nguyệt căng da đầu, hỏi: Trong từ đường cung phụng là bức tranh Kim Long sao?

Thúy Liễu thành thật đáp: Trong từ đường đúng là đặt bức tranh Kim Long, Kim Long là thần bảo hộ của Đại Càn quốc, chỉ có vương công quý tộc mới có tư cách cung phụng.

Triệu Y Nguyệt nhớ trong sách viết Đại Càn quốc có cung điện chuyên môn để cung phụng Kim Long, mỗi ngày quốc sư đều sẽ đi nơi đó để bái kiến, ngay cả bệ hạ lâu lâu cũng sẽ đi để nghe thần dụ.

Tuy nhiên, vị Thái Tử này không hề thích thần bảo hộ trong truyền thuyết.

Chỉ nhìn từ đường ở Đông Cung là có thể thấy, ngay cả một cánh cửa cũng không thèm làm, để người ta chịu gió chịu mưa.

Triệu Y Nguyệt còn nhớ trong chi tiết trong sách, vị Thái Tử này ở ngay trước bức tranh thần bảo hộ trong Kim Loan điện giết chết phụ hoàng mình, đối với bức tranh làm càn nói: Kim Long, thần bảo hộ, chẳng qua chỉ là trò đùa, có ai sẽ đi tin thứ hư vô mờ mịt này, vận mệnh của ta là do chính ta đoạt lấy, mà không phải mỗi ngày tới quỳ trước bức tranh rách nát nghe mấy thứ thần dụ không tồn tại. Từ nay về sau, thần bảo hộ của Đại Càn này, là ta!

Lúc ấy cũng không có chuyện gì xảy ra, bức tranh kia còn bị nam chính Tiêu Vũ một kiếm chặt đứt, Triệu Y Nguyệt cho rằng điều này tượng trưng cho bài trừ vương triều mê tín, nhưng mà thể nghiệm tối qua làm nàng cảm thấy việc này không hề đơn giản như vậy.

Nếu thần bảo hộ là có thật

Triệu Y Nguyệt hoảng hốt, hình như nàng đã ở trước mặt Kim Long ăn sạch cống phẩm của nó.

Bây giờ phải làm sao đây.

Triệu Y Nguyệt mải nghĩ đến Kim Long, tùy ý Thúy Liễu thay quần áo chải tóc cho mình, ngay cả lúc Thúy Liễu đỡ nàng đi ra ngoài cửa Đông Cung không phát hiện.

Tận đến lúc thị nữ lên tiếng: nương nương, Thái Tử điện hạ đã đi trước rồi.

À.

Triệu Y Nguyệt cũng không để ý, nhắc làn váy đỡ tay Thúy Liễu trèo lên xe ngựa.

Bọn thị nữ ở cửa nói thầm, Thái Tử chán ghét Thái Tử Phi cũng làm qua rõ ràng, vậy mà hình như Thái Tử Phi cũng chẳng thèm để ý.

Triệu Y Nguyệt ôm lò sưởi ấm áp lười biếng tựa vào thành xe, Thúy Liễu ngồi một góc nhìn nàng muốn nói lại thôi.

Muốn nói cái gì? Triệu Y Nguyệt hỏi.

Thúy Liễu nghe vậy mới mở miệng nói: Nương nương, sáng nay nô tỳ đi tìm Thái Tử điện hạ, lại phát hiện điện hạ cùng với một nữ nhân che mặt từ trong thiên điện đi ra.

Nàng nói thật cẩn thận, vừa nói vừa chú ý sắc mặt của Triệu Y Nguyệt.

Triệu Y Nguyệt lại không có cảm giác gì, ôm lò sưởi chà sát tay.

Thúy Liễu tuy là người Lưu thị phái đến giám sát nữ chính, nhưng tính tình không xấu, đối nữ chính cũng xem như trung thành tậm tâm, cuối cùng lại bởi vì đắc tột bạch nguyệt quang mà bị nam chính sai người đánh chết.

Nữ chính ở trong Đông Cung, tứ cố vô thân, ngay cả một người thật lòng cũng không có, vậy nên cả ngày buồn bực không vui.

Triệu Y Nguyệt chỉ tưởng tượng ra viễn cảnh đó đã cảm thấy sợ hãi, cả người đều hoảng.

Nàng nâng mi mắt, đối với Thúy Liễu nói: Tối hôm qua, ta nghe nói Thái Tử điện hạ đã sớm có người trong lòng, trước kia năm lần bảy lượt cự hôn cũng là vì nàng, có thể thấy nữ tử này ở trong lòng Thái Tử cũng là có phân lượng.

Thúy Liễu hơi kinh ngạc, bên ngoài cũng không có người đồn đại Thái Tử Tiêu Vũ có người trong lòng nha.

Triệu Y Nguyệt lại thanh giọng nói: Hiện giờ phi vị này bị ta ngồi, người trong lòng Thái Tử điện hạ khẳng định cũng khó chịu, tình huống của ta ngươi cũng biết, sau này ở Đông Cung hành sự phải cẩn thận, ngươi cũng đừng nhắc lại vị kia, mạng sống quan trọng, biết chưa?

Thúy Liễu che miệng, liên tục gật đầu: Nô tỳ rõ rồi.

Triệu Y Nguyệt thầm nghĩ chỉ sợ các nàng không làm gì, vị bạch nguyệt quang kia lại một hai phải nhảy đến trước mặt bọn họ, còn có cẩu nam chính Thái Tử Tiêu Vũ, sau này còn muốn bắt nàng làm bia đỡ đạn cho bạch nguyệt quang, thật sự rất khó chịu nga.

Thái Tử cùng Thái Tử Phi ngày đầu tiên sau khi kết hôn cũng không vào cung cùng nhau, mà là Thái Tử đi trước, Thái Tử Phi đi sau, có thể thấy Thái Tử đối hôn sự này có bao nhiêu bất mãn, trong cung cũng có không ít người đang chờ xem trò cười của Thái Tử Phi.

Triệu Y Nguyệt lại không hề áp lực, trên đường đi đến hậu cung lại hồi tưởng cốt truyện.

Theo nguyên tác, nữ chính ngồi trong tủ sách xem người khác thực hành xuân cung đồ cả đêm, lúc đi ra còn cùng Thái Tử Tiêu Vũ chạm mặt, trường hợp vô cùng xấu hổ khiến người hít thở không thông, hơn nữa nữ chính cảm lạnh bị đổ bệnh, cho nên ngày hôm sau không thể vào cung yết kiến.

Nhưng đến bây nàng cũng không biết Thái Tử Tiêu Vũ trông như thế nào.

Hoàng Hậu mất sớm, hiện giờ Thái Hậu cầm quyền, hai vị quý phi thi nhau tranh sủng, không ít phi tần cũng chưa từ bỏ, hậu cung Đại Càn cũng xen như náo nhiệt.

Triệu Y Nguyệt vốn muốn đi Cảnh Tường cung bái kiến thái hậu, ai biết thị nữ lại nói: Thái hậu nương nương đang ở Kim Long điện cầu phúc, nói Thái Tử Phi trực tiếp đi Kim Long điện.

Kim Long điện? Địa phương chuyên môn cung phụng thần bảo hộ?

Triệu Y Nguyệt yêu lặng đi theo thị nữ, không khỏi lại nghĩ đến long trảo vươn ra từ bức tranh hôm qua, một cái vuốt còn lớn hơn cả người nàng.

Nó hình như còn nói cái gì, không nhầm thì là con thỏ gì đó.

Triệu Y Nguyệt không nhớ rõ lắm, đến Kim Long điện, nàng cảm thấy nơi này quá mức hoa lệ, ngoài đại điện mới có thủ vệ, hơn nữa trang phục cũng không giống như là Ngự lâm quân.

Đi thẳng vào chính điện, từ xa có thể nhìn thấy những bậc thềm cao, đi đến giữa cầu thang đã có thể nghe thấy tiếng cười đùa, trong đó có vài tiếng thanh thúy uyển chuyển, vừa nghe đã khiến da đầu tê dại.

Không khí có vẻ rất tốt, nhưng khi Triệu Y Nguyệt xuất hiện ở sảnh, bầu không khí liền thay đổi.

Thái Hậu cùng mấy người phi tần sau khi cầu phúc liền ngồi ở sảnh ngoài chính điện mở yến tiệc, lúc này Thái Hậu đang cười từ ái nói chuyện cùng Triều Dương quận chúa, Thục phi là người đầu tiên chú ý tới Triệu Y Nguyệt, mới nhẹ giọng nhắc nhở: Thái Hậu, Thái Tử Phi đến rồi.

Triệu Y Nguyệt dưới tầm mắt chăm chú từ bốn phương tám hướng, kéo váy hành lễ với Thái Hậu, ánh mắt xẹt qua nữ tử áo trắng đang ngồi cạnh Thái Hậu, có thể cùng Thái Hậu nói chuyện thân thiết như vậy, chỉ có thể là bạch nguyệt quang của Thái Tử, Triều Dương quận chúa.

Nếu nói nữ chính là một cái nhóc đáng thương, vậy bạch nguyệt quang chắc chắn là đoàn sủng.

Triều Dương quận chúa xuất thân cao quý, phụ thân là Trấn quốc tướng quân tay nắm binh quyền, mẫu thân là con gái duy nhất của thương hội đứng đầu phương Bắc, lúc sinh ra bệ hạ nghe được thần dụ, phong nàng làm Quận chúa, còn cho phép nàng tùy ý vào cung, bởi vậy được Thái Hậu sủng ái vô cùng, coi như là nữ nhi mà yêu thương.

Mà nữ chính chẳng qua chỉ là nữ nhi của Thủ quận nhỏ bé, bởi vì có công cứu giá mới được bệ hạ ban cho hôn sự này, thậm chí cũng không phải là vinh quang, cũng chỉ là công cụ bệ hạ dùng để chèn ép Thái Tử mà thôi.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất, Triều Dương quận chúa là người mà nam chính đặt ở đầu quả tim sủng ái.

Cứ việc cuối cùng Thái Tử phải truy thê hỏa táng tràng mới thành công cùng nữ chính HE, nhưng việc hắn ngược nữ chủ vẫn làm Triệu Y Nguyệt ấn tượng khắc sâu.

Tới đây, làm Ai gia nhìn cẩn thận chút nào. Thái Hậu nhìn Triệu Y Nguyệt cười nói.

Triệu Y Nguyệt lĩnh mệnh tiến lên, dư quang nhìn thoáng qua người ngồi phía tay phải Thái Hậu, đây là nam tử duy nhất trong phòng, dùng ngọc quan vấn tóc, nhìn qua có vẻ suy nhược, lại có đôi mắt thâm thúy âm trầm.

Tiêu Vũ nhàn nhạt đảo mắt nhìn qua Thái Tử Phi của hắn, không chút nào để trong lòng, thậm chí còn có vài phần phiền chán.

Nhan cẩu Triệu Y Nguyệt: Quả nhiên, cẩu nam chính chỉ được mỗi cái đẹp thôi.

Triệu Y Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Thái Hậu, lão nhân thoạt nhìn hiền từ mỉm cười cầm lấy tay nàng: Sao lại không vào cung cùng với Thái Tử? Lễ cầu phúc đã kết thúc rồi, yến tiệc cũng sắp tán tịch rồi.

Sao lại không đi cùng Thái Tử, bởi vì hắn cùng người khác đi, cũng không đợi chuẩn phu nhân là ta, lời này có thể nói sao?

Triệu Y Nguyệt không khỏi bội phục hai cái cẩu nam nữ kia, tối hôm qua hoang đường cả đêm, ngày hôm sau cũng có thể làm như chẳng có chuyện gì, bọn họ không bị chất vấn, ngược lại nàng còn bị tra hỏi.

Nàng nhanh chóng cúi đầu, cụp mắt nói: Đêm qua bị lạnh, thân thể không thoải mái lắm, ta sợ lây bệnh cho Thái Tử điện hạ, nên làm hắn đi trước.

Thì ra là thế, Thái Tử Phi đúng là biết chăm sóc người khác. Thái Hậu cười ha hả, tay lại bất động thanh sắc thu về, cùng Triệu Y Nguyệt kéo ra khoảng cách.

Triều Dương quận chúa ngồi bên cạnh cười khanh khách nói: Thái Hậu, nếu Thái Tử Phi thân thể không khỏe không tiện ở ngoài chịu gió lạnh, dù sao cầu phúc đã xong, không bằng chúng ta về Cảnh Tường cung đi.

Triều Dương quận chúa nói đúng, vậy trở về đi. Thái Hậu gật đầu, Triều Dương quận chúa đứng lên đỡ nàng đi trước.

Vì thế Triệu Y Nguyệt vừa tới lại phải cùng mọi người rời đi, nàng bất đắc dĩ đứng dậy lần nữa, đi chậm sau Thái Hậu cùng Triều Dương quận chúa một bước. Ra ngoài điện lại phải hứng chịu gió thổi, làm nàng nhịn không được mà ro rúm người, thầm nghĩ khi nào mới có thể trở về bọc chăn.

Người xung quanh đang thấp giọng nói chuyện với nhau, Triệu Y Nguyệt lơ đãng nhìn xuống phí dưới bậc thang, phát hiện một con đại khuyển đang chậm rì rì đi lên, cả người là lông trắng, khiến cho cái mũi đen nhìn có vẻ cực kỳ đáng yêu, Triệu Y Nguyệt cảm thấy có chút giống Samoyed, nhưng hình như còn cao hơn nàng.

Đây là Bạch Khuyển ở Kim Long điện, chịu Kim Long che chở, địa vị có thể sánh với Quốc sư, những người khác không dám trêu chọc, hơn nữa còn sẽ ngẫu nhiên tránh đi.

Ngày thường đại khuyển rất cao ngạo, ngoại trừ Hoàng Thượng cùng Quốc sư, ai cũng không thèm để ý, không biết hôm nay làm sao, khi Thái Hậu cùng mọi người đi đến giữa cầu thang, Bạch Khuyển bỗng nhiên hướng bọn họ uông một tiếng, vừa kêu vừa hướng bọn họ chạy tới.

Tiếng chó sủa khiến mọi người giật mình, Bạch Khuyển rất nhanh, chỉ thoáng nhìn thấy cái bóng màu trắng, bởi vì đều là nữ quyến, không ít người kinh sợ hét lên, chỉ nghe rõ Thục phi hoảng loạn gấp gáp hô: Bảo vệ Thái Hậu!

Cùng với một câu: Thái Hậu cẩn thận! của Triều Dương quận chúa.

Nhưng Bạch Khuyển là hướng về phía Triệu Y Nguyệt, Triều Dương quận chúa tiến lên chắn bị móng vuốt của Bạch Khuyển đập vào vai, ngã lăn xuống bậc thềm cùng với tránh không kịp bị Bạch Khuyển vồ lấy Triệu Y Nguyệt.

Quận chúa!

Triều Dương!

Triệu Y Nguyệt bị đập phát choáng, Bạch Khuyển đè trên người nàng, nàng gian nan quay đầu, thấy có người giẫm lên váy nàng chạy vội tới bên Triều Dương quận chúa, hình như là Thái Tử điện hạ, phu quân mới cưới của nàng.

Nguyên bản còn đang yếu ớt Thái Tử, vững vàng ôm lấy Triều Dương quận chúa đã té xỉu rời đi.

Mau mời ngự y! Thục quý phi hô, Hộ tống Thái Hậu cùng Triều Dương quận chúa về cung!

Tất cả mọi người sốt sắng vây quanh Thái Hậu cùng Triều Dương quận chúa, mau chóng hộ tống bọn họ rời đi, lại không có ai chú ý đến Thái Tử Phi đang bị Bạch Khuyển đè nặng.

Tuyết ngoài đại diện đã được dọn dẹp qua, Triệu Y Nguyệt ngã xuống bị đập gáy vào phiến đã cứng, đầu óc có chút choáng váng, hai chân trước của Bạch Khuyển còn đang đè lên vai nàng.

Bạch Khuyển thoạt nhìn thật hưng phấn, cái đuôi vẫy vẫy, thấy Triệu Y Nguyệt nhắm mắt, còn cúi đầu liếm mặt nàng.

Bầu trời u ám lại bắt đầu có tuyết rơi.

Bông tuyết lạnh lẽo rơi trên mặt nàng, Triệu Y Nguyệt hoảng hốt nghĩ, trong nguyên tác hình như Bạch Khuyển là bị nam chính chém đầu lúc tạo phản.

Ngao ô— Bạch Khuyển giống như muốn nàng đứng dậy, cúi chiếc đầu xù lông cọ cọ nàng.

Cảm giác choáng váng bớt đi, Triệu Y Nguyệt dần thanh tỉnh, đầu xù lông của đại khuyển cọ vào cổ làm nàng hơi ngứa, khiến nàng bật cười.

Ai, Triệu Y Nguyệt còn nằm trên mặt đất, Rốt cuộc là sao vậy.

Bạch Khuyển còn đang cọ nàng.

Triệu Y Nguyệt nhịn không được sờ sờ đầu nó: Ta không dậy được, ai bảo ngươi đâm ta ngã, ngươi phải phụ trách đi

Lời nói đùa còn chưa xong, Triệu Y Nguyệt đã thấy Bạch Khuyển đột nhiên xoay người, hai ba bước chạy lên bậc thang cao nhất, rồi mới quay lại nhìn nàng điên cuồng vẫy đuôi.

Triệu Y Nguyệt tức giận cười một tiếng: Ngươi kéo ta lên!

Bạch Khuyển: Uông!

Triệu Y Nguyệt đang muốn đứng lên, bỗng thấy không trung đột nhiên gần lại, giống như giơ tay là có thể chạm tới, từ tầng mây mù bỗng xuất hiện một con móng vuốt vàng lóa mắt, đầu móng vuốt hơi phiếm đen từ từ hướng về phía nàng.

Từ từ, hình như không phải ảo giác!
Triệu Y Nguyệt cả kinh bật dậy, long trảo cũng dừng lại trên đỉnh đầu nàng, đầu móng vuốt câu lấy mũ áo khoác lông chồn, kéo nàng từ mặt đất lên, hai chân lơ lửng trên không.

Hả?

Triệu Y Nguyệt phát hiện móng vuốt đang kéo mình lên trên bậc thang, Bạch Khuyển nhảy lên muốn vồ cô, móng vuốt lại nhắc cao lên, Bạch Khuyển vồ hụt, móng vuốt lại hạ thấp xuống, Bạch Khuyển lại nhảy lên, cứ như vậy lặp lại vài lần.

Triệu Y Nguyệt:

Nàng cúi đầu nhìn Bạch Khuyển vì muốn bắt lấy nàng mà đang nhảy lên không chút mệt mỏi, đầu đầy hắc tuyến, long trảo giống như đang lấy nàng để trêu đùa đại khuyển nga!

Đường đường Thái Tử Phi, lại phải lưu lạc đến nỗi làm que đùa chó hình người, rốt cuộc là mất nhân tính hay là chôn vùi đạo đức? Thôi, thứ này vốn không phải người.

Triệu Y Nguyệt duỗi tay sờ cái gáy vừa bị đập lúc nãy, nhịn không được lên tiếng: Ngài nhẹ một chút, ta có chút choáng đầu.

Kim Long nhẹ nhàng đặt nàng ở cửa chính điện, Triệu Y Nguyệt nghe thấy rõ âm thanh tối qua: Phàm nhân mảnh mai.

Giọng nói trầm thấp rơi vào tai nàng, làm cho ánh mắt nàng run lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngon