
một
Nếu như phải miêu tả về cuộc đời của min yoongi, cái tên nức tiếng trong giới hội họa, một kẻ được cánh báo chí thèm khát săn đuổi - cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, một gã tham công tiếc việc nhưng phát cuồng với chăn gối đến mức ngủ 20 tiếng một ngày đã thành lẽ thường tình, thì chỉ có hai chữ
Nhàm chán
Đúng vậy đấy. Một gã nhàm chán. Đằng sau cái lớp vỏ bóng bẩy quyến rũ, cái vẻ ngoài cao giá lạnh lùng tới chết tiệt trước báo chí và truyền thông, min yoongi thật ra chỉ là một gã si mê hội hoạ tột cùng và thèm khát được sống trong một thế giới cách xa loài người nhất có thể.
Gã ghét những gì phiền phức. Có lẽ đó là lý do gã luôn ra ngoài với một chiếc khẩu trang cùng cái mũ lưỡi trai đen ngoại cỡ, che kín khuôn mặt, hoặc có khi là những chiếc áo cổ lọ kéo cao đến mức hắn có thể chết vì ngộp thở trong đó. Mà nếu chuyện đó có xảy ra thật, rằng một mai gã có vật ra, thoi thóp những hơi thở cuối trong chiếc áo len bự chảng, chắc là chẳng ai biết.
Ít nhất là cho tới khi xác gã bị phát hiện trên đường.
Vì nơi gã chọn, theo như gã tin là "nơi tuyệt nhất trên đời", là một chốn hoàn toàn tách biệt khỏi nội đô xa hoa sầm uất, một nơi yên tĩnh vắng vẻ, tựa hồ chẳng còn sự sống hay ánh dương nào đọng lại nơi này.
Một ngày của hắn bắt đầu với một vài tiếng cằn nhằn, một vài câu chửi thề chiếc đồng hồ báo thức cũ kĩ chết tiệt hắn đem từ Daegu lên sao chẳng chịu kêu đúng giờ - mà đúng hơn là do gã tự tay ném nó vào cái hộp ngổn ngang màu vẽ và những khung gỗ còn vương mùi mới mà trợ lý của hắn thường xuyên thay mới. Thường thì hắn sẽ khoác tạm một bộ quần áo, thứ gì đó không quá nổi bật nhưng cũng đủ để bỏ xa từ xuề xòa, yoongi thích dừng ở mức "ổn". Đấy là nếu như hắn có thể bật dậy khỏi giường.
Trời đổ những tia nắng đầu tiên của ngày.
Nắng đẹp giữa cái rít của gió lạnh mùa đông. Gay gắt.
Đối với một kẻ chả mấy mặn mà với nhịp sống xô bồ như min yoongi, hắn căm ghét những thứ đem đến cho người khác cảm giác tràn đầy năng lượng một cách không-cần-thiết. Quá mức phiền phức!
Đem mớ tâm trạng nhàu nhĩ cáu bẳn, hắn bắt đầu công việc của mình, đi bộ xuống cuối phố. Đừng bảo con người hắn mâu thuẫn khi ghét mặt trời mà lại cam tâm lết xuống tận cuối ngõ dưới cái sắc vàng ấm áp đang len lỏi vào từng ngóc ngách. Nếu như cà phê không được phát minh ra thì hẳn thế giới cũng chẳng có một nhà danh hoạ lẫy lừng min yoongi nào hết, thay vào đó là một cái xác xụi lơ vô hồn luôn nằm rịt trên giường. Đúng thế, min yoongi cần cà phê, và nơi duy nhất trong thị trấn nhỏ bé này có loại cà phê đủ để giữ đầu óc hắn tỉnh táo...(không biết nữa, đâu đó 5 tiếng ?) là cửa hàng nhỏ cuối phố. Nhân tiện, tên trợ lý phiền phức vừa nhắn tin cho gã xin nghỉ, vì cả ngày hôm qua cậu chàng phải đi một đoạn dài, từ Seoul về Busan, chỉ để chụp cho gã đôi ba bức hình hoa hướng dương làm cảm hứng, trong khi gã nằm bẹp trên giường vì không muốn hít thở bầu không khí "phiền phức" của một nơi nhộn nhịp sức sống.
Trên đường đi về, hắn vô tình gặp một tiệm bánh nhỏ con nằm bên trái tiệm hoạ cụ. Hiệu bánh được trang trí theo các tông màu, mà theo yoongi đánh giá là"khó chịu nhất có thể". Màu vàng tươi roi rói của nắng hòa vào bảng hiệu, nhảy nhót trên những hàng kí tự nguệch ngoạc. Bụi nắng như sà vào cửa tiệm, long lanh điểm son tô phấn, tựa như đang khảm lên khung cửa gỗ một màu óng ả.
Min yoongi chẳng thể đọc được tên biển hiệu, có chăng là do nắng chói, có chăng là do những con chữ kia được ẩn sau cái phông sặc sỡ nóng ran. Đừng trách hắn, hắn là kiếp họa nô, là kẻ cầm cọ chứ nào phải một tay chuyên viên ngôn ngữ. Thứ duy nhất hắn đọc được từ nơi này, kì lạ thay, lại là tính khí của chủ nhân. Có vẻ như chủ của nơi này là một kẻ hoạt bát, hạng người min yoongi dị ứng nhất - hoạt bát, ồn ào, quảng giao - hay theo ngôn ngữ của hắn - lắm điều thừa chuyện .
Theo lẽ thường tình, gã sẽ xé tan cái lạnh, lao thẳng ra tiệm cà phê và trở về yên vị trong căn hộ ngập ngụa mùi màu vẽ của mình, chưa tới 10 phút. Đấy là một ngày đông bình thường.
Thế nhưng hôm nay trời nắng lắm, cái nắng hanh hanh thổi cắt qua gió rét, ôm phủ lấy thân thể gã giữa tiết trời mùa đông. Đút hai tay vào túi, yoongi tự nhủ phải thưởng cho bản thân một thứ gì đó vì đã ra ngoài vào lúc 7h sáng thứ tư - một việc gì đó bất khả thi đối với gã, một bữa sáng kiểu Pháp, à không, một bữa sáng đúng nghĩa đầu tiên sau một quãng thời gian dài vật lộn với công việc chăng?
Yoongi thực lòng muốn tránh xa con người nhất có thể, nhưng đừng trách gã, ai mà có thể từ chối một bữa sáng ngon lành từ tiệm bánh đang toả hương bơ sữa cùng tiếng va đập giòn rụm của những chiếc bánh Croissant đang lửng lơ trong gió chứ ? Nhất là khi chúng đang làm một cuộc tiến công vào cánh mũi, luồn lách qua không khí và đánh thẳng vào cái dạ dày rỗng tuếch còn vương men rượu. Gã đã uống bao lâu rồi nhỉ, hai đêm, có khi ba, gã chẳng nhớ nổi lần cuối mình đối xử tốt với bản thân là khi nào nữa. Chả cần nghĩ ngợi nhiều, gã đẩy cửa đi vào tiệm bánh mà mới vài phút trước câu chê bai còn vương trên miệng. Quả như những gì hắn đoán, nơi này được lấp đầy bởi một thứ gì đó khó nói, mà một kẻ như gã chỉ có thể dùng từ khó chịu để miêu tả. Tràn đầy năng lượng và nhựa sống một cách quá đáng trong một buổi sáng phiền nhiễu đến mức khó chịu.
Chẳng nhanh chẳng chậm, yoongi đưa con mắt lướt một vòng quanh nơi bé nhỏ mà gã vừa đặt chân vào. Sức sống của tất thảy những gì tinh tuý nhất của mặt trời như hội tụ cả vào nơi này. Thật khó chịu khi phải thừa nhận nhưng min yoongi, cái kẻ thề thốt sẽ chẳng bao giờ cảm thấy thuận mắt với những thứ mang gam màu sáng chói chỉ vì chúng-sáng-quá-mức-cần-thiết, bắt đầu tận hưởng, hay đúng hơn, thả mình vào nơi này. Có cái gì đó, hắn không rõ nữa, là sự hoà hợp trong decor và màu sắc của nơi này thỏa mãn tiêu chuẩn trong hắn hay phải chăng là do mùi thơm nức mũi từ mẻ bánh trên tay cậu nhân viên trẻ tuổi đang đứng cười bên quầy thu ngân kia ?
Đừng vội hiểu lầm, gã nào phải mấy tay họa sĩ tầm thường, min yoongi không hề theo đuổi tình yêu trong hội hoạ của mình, và gã cũng chẳng tin vào tình yêu cùng ý định sống cùng ai đó đến cuối đời. Một mình cùng tách cà phê đắng, đôi khi là vài bao thuốc hiệu Marlboro với vị chát đã khảm sâu vào vị giác, đó là tất cả những gì yoongi cần để tồn tại trong cái xã hội phiền phức này. Tất cả những gì gã thấy được là cậu chàng đối diện trông bình thường, sẽ là khá ổn nếu như cậu ta không trưng ra cái điệu cười hiếu khách ngớ ngẩn đến phát rồ ấy.
Thôi được rồi, quá đủ cho việc ngắm nghía rồi, mau lẹ chọn đồ rồi phắn khỏi đây thôi. Nghĩ được làm được, yoongi bước đến quần thu ngân, chọn hai cái Croissant cùng một hũ mứt dâu, gã cần phải chiêu đãi cái bụng của mình sau khi ép nó nuốt cái vị cay xè của cồn sau một quãng thời gian bất ổn, loay hoay để làm ướt cái cảm hứng khô cằn trong lão.
Cậu nhân viên đối diện bắt chuyện với gã bằng chất giọng đặc sệt mùi vani:
- Một ngày tốt lành thưa ngài, tôi có thể giúp gì không? Bánh Croissant rất thích hợp để dùng với chút trà Maesilcha, ngài có muốn thử tại đây không?
- Không.
Đúng, quả là thô lỗ khi trả lời cụt lủn như vậy, nhưng sao mà gã có thể thân thiện với một cái bụng đói được chứ ? Cậu nhân viên bình thản, như thể cậu ta đã quen với việc phải tiếp những vị khách thô lỗ cả nghìn lần (mặc cho trên đời này chẳng có mấy kẻ lại tới gây sự ở tiệm bánh, ngoài min yoongi ra) và mỉm cười đáp lại:
- Tôi hiểu thưa ngài. Thế nhưng tâm trạng tồi sẽ phá hỏng bữa sáng và vị giác của chúng ta đấy, có lẽ một ít trà có thể khiến ngài cảm thấy tốt hơn. Vì suy cho cùng, bánh sinh ra để xoa dịu một cơ thể căng thẳng mà.
Ôi lạy chúa, nếu như vài phút trước min yoongi còn nghĩ cậu ta khá ổn, nhất là đường mũi cao vút cùng quai hàm sắc bén, thì bây giờ cậu ta đã có điểm trừ rồi đấy, con mẹ nó quá nhiều lời. Chả ai có thể dạy min yoongi phải làm cái gì với cuộc đời của gã, làm ơn. Và mẹ kiếp, ngừng ngay cái điệu cười tởm lợm đó cùng đôi đồng điếu sâu hút đi. Cái vẻ ngoài của cậu trai này có thể khiến gã đổ đứ đừ mất, nếu gắn là một tên gay. Hẳn rồi.
- Này cậu trai, tôi chả cần biết cậu là ai hay cái khỉ gió gì..
- Tôi có tên, là jung hoseok. Quả thật là khiếm nhã khi gọi một người lạ bằng những danh xưng như vậy
- Cái gì cũng được, nhìn tôi giống một kẻ quan tâm đến lời đàm tiếu của người ngoài lắm à? Tốt hơn hết là cậu nên ngậm miệng lại và làm việc của mình, thay vì đứng đó luyên thuyên như một tên dở hơi.
Nghe đến đây hẳn ai cũng đồng tình rồi đó, min yoongi không chỉ là kẻ thô lỗ mà còn là tên bất lịch sự cực đại. Hoseok hơi giật mình vì thái độ khiếm nhã của vị khách cau có này, nhưng rồi với bản tính của mình, cậu cũng mau lẹ gói đồ và đáp lại hắn
- Xin lỗi vì đã làm phiền anh cùng khoảng thời gian buổi sáng quý báu của anh. Một kẻ thô lỗ thì có gì đáng bận tâm đến thế vào buổi sáng chứ ?
Mẹ kiếp, min yoongi không phải tên đần mà không nghe ra ý của tên nhân viên kia. Giật túi bánh từ tay tên hwaseok ( hay heseok gì đó, hẳn chả quan tâm), gã bỏ đi với khuôn mặt hầm hầm
- Tên dở hơi phiền phức !
Về phía hoseok, cậu cũng chẳng dễ chịu cho cam khi đón tiếp một vị khách như vậy vào buổi sáng, chả ai có thể thoải mái được cả, cậu cam đoan thế.
- Một tay vô duyên khó ở? Hắn nghĩ gì mà lại phá hỏng cả buổi sáng của tiệm chứ? Cầu cho tên đần đó trượt vỏ chuối mà ngã chết đi!
Sau buổi sáng định mệnh đó, hoseok và yoongi đều có cái nhìn chẳng mấy thiện cảm về nhau. Và cuộc sống thì luôn éo le vậy đó, ghét của nào trời cho của ấy.
Vài tuần sau, cũng trong một buổi đông gió rít từng hồi, căn nhà đối diện yoongi được bán lại, chủ nhân thì chẳng ai khác ngoài tên phiền nhiễu hay cười, jung hoseok.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro