Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

05

"Tất cả mọi người đồng ý việc Bakugou trở thành người chăm sóc chính thức cho Todoroki,nói aye!"

"Aye!"

Dàn hợp xướng của những kẻ ngu ngốc không phải là điều đầu tiên Bakugou muốn giải quyết vào buổi sáng,nhưng cậu có được điều mình muốn khi nào?

"Cút đi,tao sẽ không chăm sóc cho tên khốn Nửa-và-Nửa đó,"cậu gầm gừ,chộp lấy ly sữa lắc protein của mình và nốc cạn một nửa ly trước khi tiếp tục nói."Hãy để nó tự lo,tên đó không còn là một đứa trẻ chết tiệt nữa."

"Nhưng chính cậu đã nói điều đó,Bakugou!"Kaminari nói."Cậu ấy không biết chăm sóc bản thân!"

"Không phải là cậu ấy nói không biết viên ngậm trị đau họng dùng để làm gì sao?"Ashido hỏi.

"Thật không may,Todoroki-san khá,à,bướng bỉnh với sức khỏe của chính mình,"Yaoyorozu than thở.

"Ai thèm quan tâm nếu tên nửa nửa đó không thể tự đối phó với bệnh cúm,"Bakugou chế nhạo."Tao không chịu nổi mấy thứ vớ vẩn của tên đó đâu."

"Nhưng hôm qua cậu đã chăm sóc Todoroki rất tốt!"Kirishima xen vào."Cậu ấy không đóng băng bất cứ thứ gì sau khi cậu can thiệp."

"Tch."

"Tôi đồng ý!Bakugou-kun!Cậu đã xử lý sự bướng bỉnh của Todoroki-kun rất tốt hôm qua,và cậu đã chứng minh được mình thành thạo trong việc đối phó với cả hai thái cực quirk của cậu ấy—"

"Câm mồm,Bốn Mắt.Tao vẫn đéo làm."

"V-vâng,mọi người!"

Bất chấp lời nói của cậu,Bakugou thấy mình quay đầu lại và lườm người mới xuất hiện trong cuộc trò chuyện.Deku chết tiệt.Tất nhiên rồi.

"Chúng ta không nên gây khó khăn cho Kacchan như vậy,uh,điều đó không công bằng!Rốt cuộc thì cậu ấy có lẽ cũng có nhiều việc phải làm!"

Bakugou có thể nhận thấy rằng lời bào chữa này hoàn toàn nhảm nhí,nhưng bằng cách nào đó,nó dường như đã thuyết phục được những người khác.

"Điều đó đúng!Tớ đoán..."Sero nói một cách nhỏ dần.

"Đúng thế!Bên cạnh đó,Shouto-kun và Kacchan cũng không hợp nhau lắm—"

"Huh,thật à?"Kirishima nói,chớp mắt bối rối."Tớ tưởng họ là những người bạn khá thân—"

"Hả?"Bakugou cáu kỉnh,theo thói quen hay bất cứ điều gì khác."Tại sao tao lại là bạn với tên mọt sách nửa nửa đó,mày—"

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Lời nói không rõ ràng khiến mọi người dừng lại,và Bakugou quay đầu để tìm ra nguồn gốc của giọng nói đó.Ở đó,Todoroki đắp lên vai một tấm chăn dày và nhìn chằm chằm họ với đôi mắt khép hờ.Nó vẫn mặc đồ ngủ,hơi ẩm ướt,mồ hôi và băng đang tan chảy bám vào cơ thể,và tóc nó là một tổ chim lộn xộn trên đầu.

Tuy nhiên,nó trông khỏe hơn đáng kể so với ngày hôm qua.Nhưng,sắc mặt vẫn còn đỏ bừng,giọng nói vẫn khàn khàn tay chân vẫn còn chút run rẩy,nhưng bây giờ nó bắt nhợt nhạt hơn và không có bất kỳ lửa hay băng từ cơ thể nó.

Tình trạng đã cải thiện tốt hơn,nhưng rõ ràng nó vẫn bị bệnh.

Thật tuyệt.

"Shouto-kun!"Deku ngay lập tức đứng dậy và gần như nhảy vào người nó."Cậu đang làm gì ở đây vậy?Vậy nên nghỉ ngơi đi—"

"Hôm qua tớ ngủ đủ rồi,"Todoroki nói,mặt không chút biểu cảm.

"Chúa ơi,có phải Todoroki vừa nói cậu ấy ngủ quá nhiều không?"Kaminari nói một cách lớn tiếng."Todoroki?"

"Chết tiệt,cậu ấy thực sự bị bệnh."Kirishima huýt sáo,và Todoroki hơi cau mày."Tớ không—"

"Nếu cậu nói rằng cậu không bị ốm,tớ sẽ khiến cậu lơ lửng,"Uraraka nói khi cô đột nhiên đứng cạnh Todoroki,ngón tay co lại đầy đe dọa.

Nếu Bakugou biết điều gì tốt hơn,cậu sẽ nói rằng tên khốn nửa mạc nửa mỡ đó đang bĩu môi.

"Dù sao đi nữa,"nó nói,bước vào phòng và đi về phía bọn họ đang tụ tập quanh chiếc ghế dài."Các cậu đang nói về cái gì vậy?"

"Không có—"

"Chỉ là về Bakugou,"Kirishima bắt đầu cười toe toét,quàng một cánh tay qua vai Bakugou,"sẽ là mẹ cậu cho tớ khi cậu khỏe lại."

"...Hả?"

Đảo mắt,Bakugou càu nhàu và hất cánh tay Kirishima ra khỏi người,nhưng cậu không đáp lại ánh mắt đầy thắc mắc của Todoroki.Thay vào đó Kaminari chen vào.

"Cậu ấy sẽ là bảo mẫu của cậu khi cậu bị ốm!Bởi vì cậu,cậu biết đấy,hoàn toàn vô dụng trong việc chăm sóc bản thân."

Todoroki tạo ra một tiếng ồn nhỏ khi bị xúc phạm.

"Tớ không vô dụng!Tớ có thể tự chăm sóc bản thân—"

"Tảng băng hôm qua nói điều khác,anh bạn,"Sato nói,và Todoroki có vẻ xấu hổ quay đầu đi trước lời buộc tội.

"Đó là một tai nạn,"cậu lẩm bẩm,nhìn lại với ánh mắt tội lỗi."Xin lỗi vì điều đó.Nhưng các cậu vẫn ổn,đúng chứ?"

Sero nhún vai,và Sato chỉ thản nhiên vẫy tay.

"Đừng lo lắng người anh em,cậu không đóng băng chúng tớ hay bất kì thứ gì khác,"Sato nói."Hóa đơn sưởi ẩm của UA có thể chỉ cao hơn hơn một chút trong tháng này,chỉ vậy thôi."

"Bên cạnh đó,"Sero nói thêm với nụ cười hiểu biết."Không phải là tớ chưa tùng bị cậu đóng băng trước đây."

Todoroki rên rỉ,và khuôn mặt đỏ bừng của nó chắc chắn không chỉ là do cảm lạnh.

"Tớ sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra,phải không?"

"Không!"

Todoroki giận dữ,nhưng không nói gì khác khi nó lạch bạch đi vào bếp trong khi Deku đang đi theo sau nó.Sau đó,Bakugou để bản thân nhìn đi chỗ khác,quay lại game mà cậu đang chơi trên điện thoại khi những người khác cũng quay lại công việc mà họ làm trước đó.Hai phút trôi qua trong yên tĩnh,nhưng tiếng la hét của Deku lại vang lên.

"Sh-Shouto-kun,cậu không được,cậu không được ăn cái đó!"

Bakugou liếc mắt về nguồn gốc của sự hỗn loạn khi Todoroki bước ra ngoài và Deku đi theo sau.Một tay nó vẫn nắm chặt chăn,giữ chặt hai đầu chăn và giữ trên vai.

Tay kia của nó đang cầm một túi protein.Đó là một trong những túi đựng thức ăn có thể bóp mà Aizawa thường dùng.Luôn có một lượng nhỏ trong tủ lạnh phòng trường hợp giáo viên của họ đi ngang qua,nhưng không ai thực sự thích chúng.Bakugou chưa bao giờ thích chúng,cậu thích protein lắc hơn nếu cậu ấy muốn ăn lỏng,và cậu cũng không mong Todoroki trong tất cả mọi mười lại dùng chúng.

"Nó ổn,"Todoroki nói,lùi lại khi Deku cố gắng giật lấy chiếc túi từ nó.

"Không,nó không,đó không phải là đồ ăn !"Deku lập luận,giật thành công cái túi khỏi tay Todoroki.Tên đó khoanh tay nhìn chằm chằm Todoroki như một người mẹ đang thất vọng."Bên cạnh đó,cậu không nên ăn,hay,ừm.uống bất kỳ thứ gì lạnh khi cậu đang bị ốm!"

"Nhưng tớ không muốn nấu bữa sáng,"là lý do duy nhất của Todoroki,và Bakugou gần như không thể kìm được một tiếng khịt mũi trước điều đó.Nó luôn là tên khốn lười biếng.

"Nhưng!"

"Không sao đâu,Midoriya.Thế này là đủ cho tớ vào buổi sáng rồi–"

"Oi,Bakugou,tại sao cậu không nấu cho cậu ấy thứ gì đó?"

"Ha?!"Bakugou liếc nhìn Kirishima,rồi chửi rủa khi thấy nhân vật mình đang chơi chết.Từ lúc nào mà cậu không chú ý?Sao cũng được,cậu nghĩ,khi đặt điện thoại sang một bên và nhìn chằm chằm vào Shitty Hair ."Tao làm thể để được cái quái gì?"

"Thôi nào,anh bạn,lẽ ra cậu phải giúp cậu ấy cho đến khi cậu ấy khỏe hơn!"

"Đúng rồi,Bakugou,trở thành người bạn tốt!"

"Cậu là người nấu ăn giỏi nhất,thế nào đi nữa.Đừng là kẻ phá đám!"

"Hôm qua cậu đã làm okayu cho cậu ấy,đúng chứ?"

"Cút đi,tao không làm gì cho tên Kẹo Que đó đâu,"Bakugou cáu kỉnh.

"Cậu ấy không cần phải làm gì cho tớ,"Todoroki nói thêm,giọng khàn khàn như thể nó đang cố kìm nén cơn ho,một vài giây sau,nó thở sai cách và ho dữ dội.

"Chết tiệt,Todoroki đang bị bệnh thật đáng thương,"Kaminari trầm ngâm,và khi Todoroki trừng mắt nhìn tên đó,Kaminari phát ra một tiếng 'eep' nhỏ.

"Tớ có thể tự lo cho bản thân mình,"nó lập luận,mặc dù giọng nó đang ngắt từng từ chắc chắn không giúp ích gì cho lập luận của nó.

"Thôi nào,Shouto-kun!"Deku đột nhiên kêu lên.Nhưng lần này giọng tên đó nhẹ nhàng hơn,ngọt ngào hơn khi cố thuyết phục Todoroki nghe theo mình điều đó làm Bakugou nổi da gà."Ngồi xuống một chút.Tớ còn một số miso ăn liền và vẫn còn cơm trong nồi và cá trên vĩ nướng."

"Cậu không cần—"

Nhưng Deku đã đi mất,đi vào nhà bếp nhanh đến mức phải sử dụng quirk của mình,và bỏ lại Todoroki đứng chết lặng giữa phòng.Nó trông như bị phân vân giữa việc đi theo Deku để tranh luận hay chỉ làm theo những gì tên Deku nói,nhưng trước khi nó có thể đưa ra quyết định của mình,một cơn ho dữ dội xé toạc cổ họng của nó.Khi điều đó biến thành một cơn ho khác,Todoroki không còn lựa chọn nào ngoài việc nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế sofa gần nhất và gần như vùi mặt vào khuỷu tay.

"Chết tiệt,Todoroki-kun,làm ơn nói với tớ rằng cậu không lây bệnh đi,"Jirou nói."Bởi vì tất cả thứ gì cậu đang bị,tớ chắc chắn không muốn bị lây."

"Cậu đã bị cúm vài tuần trước rồi,Kyoka-chan,"Asui nói."Vì thế nên có lẽ cậu sẽ không bị lây đâu,ribbit."

"Dù sao thì,tốt nhất là cậu nên tránh xa."Kaminari gần như hét lên,Bakugou chống lại ý muốn bóp cổ cậu ta khi một trong những nhân vật của cậu chết lần nữa."Đừng để ai trong chúng ta bị bệnh!"

"Không,cậu sai rồi,Kaminari,"Mineta chen vào,"Nếu cậu ấy làm tất cả cô gái bị ốm,họ sẽ đỏ mặt và bắt đầu cởi đồ vì quá nóng–"

"Đừng nói nữa,Mineta-chan."

"Eep!"

Bakugou thậm chí còn không phải nhìn lên khỏi điện thoại của mình để biết Asui gần như đã ném tên biến thái nho này sang phía bên căn phòng bằng lưỡi của mình.Ha,tốt cho cô ấy.Tên cứt xứng đáng nhận được thứ gì tệ hơn điều đó,theo những gì cậu biết được.

"Todoroki-san,có lẽ cậu nên đeo khẩu trang?"Yaoyorozu gợi ý."Ít nhất cho đến khi,à,nỗi đau của bạn hết."Todoroki lầm bầm điều gì đó,nhưng khoảng cách qua xa và giữa những tiếng ho của nó quá khó để nghe được."Hm?"

"Không cần đâu,"Todoroki lặp lại,lần này lớn tiếng hơn.

Điều đó đủ để Bakugou chuyển sự chú ý khỏi điện thoại của cậu lần nữa khi cậu ngước lên nhìn Todoroki.Tuy nhiên,cậu không phải người duy nhất và Todoroki nhìn lại họ với sự bối rối trên khuôn mặt.

"Tớ không bị bệnh,nhớ chứ?"

"N-nhưng mà!"Hagakure nói một cách giận dữ."Làm sao mà cậu không có?"

"Cậu nổi tiếng vì cha cậu đúng không?"Shouji nói thêm."Có phải cậu chưa bao giờ mua thứ gì để ngụy trang,ít nhất?"

Todoroki nhún vai khi trả lời,"Tớ không bao giờ để tâm tới việc trốn tránh khỏi các tay nhà báo hay bất kì điều gì.Dù sao tớ cũng không có gì thú vị để họ bận tâm cả."

Trước khi mọi người có thể nói điều gì khác,Todoroki lại hắt hơi thêm lần nữa và phá vỡ cuộc trò chuyện.Bakugou nhìn nó sụt sịt một cách thảm hại,buông một tay khỏi tâm chăn trên người để để thọc tay vào túi quần pyjama.Cậu cứng đờ khi thấy Todoroki lấy ra một miếng vải trắng quen thuộc.

Khăn tay của Bakugou.

Tặc lưỡi,Bakugou ép mình đứng dậy,đút điện thoại vào túi quần và phớt lờ những ánh nhìn tò mò từ những người xung quanh.Đôi chân cậu tự di chuyển khi bước đến một trong chiếc tủ gần đó.Cậu đã lắp đầy cái tủ trong vài ngày đầu tiên khi họ chuyển đến ký túc xá vào năm ngoái.Ngoài tất cả những vật dụng vệ sinh mà họ có thể cần–bởi vì một số vật dụng bổ sung chết tiệt này là những thứ lặt vặt-cậu còn chất đầy bằng các thiết bị sơ cứu cơ bản và vật tư y tế.

Cậu nhanh chóng chộp lấy chiếc hộp mà cậu đang tìm kiếm,đi đến chiếc ghế sofa nơi Todoroki đang ngồi.Cậu ta gần như có thể cảm nhận được những cái nhìn chằm chằm từ sau lưng khi cậu di chuyển,nhưng cậu không quan tâm.Hoặc ít nhất,đó là điều cậu nói với chính mình.Đó cũng là những gì cậu tự nhủ khi cậu đứng trước Todoroki,và đôi mắt sáng ngời của cậu bé tham gia hàng ngũ những người đang nhìn cậu bới vẻ bối rối và tò mò.

"Bakugou?"nó khẽ hỏi,cổ họng rát buốt vì ho.

Không nói lời nào,Bakugou đưa chiếc hộp mà cậu lấy từ trong tủ ra cho Todoroki:một gói 30 chiếc khẩu trang y tế chưa mở mà cậu đã mua từ cửa hàng 100 yên.Cậu chỉ mới tích gần đây,khi thời tiết bắt đầu lạnh hơn và có cảm giác mọi người xung quanh cậu đang đánh mất bản thân vì một căn bệnh có thể lây lan nào đó.

"Ồ,"Todoroki ngu ngốc nói,ngập ngùng với lấy cái hộp."Xin lỗi,Tôi không–ah."

Nó chớp mắt,bối rối khi đột nhiên chiếc hộp biến mất khỏi tầm nhìn.Nó nhìn lên,chỉ để thấy Bakugou kéo tay nó ra cùng chiếc hộp.Bakugou giữ nó trên đầu,ngoài tầm với của Todoroki.Khi cậu bé bối rối nhìn cậu chằm chằm,Bakugou chỉ nhướng một bên lông mày.

Phải một một phút,nhưng nhận ra điều đó đã làm tan biến sự bối rối trên khuôn mặt Todoroki.

"Ah,đúng rồi,"nó nói,khẽ gật đầu như thể nó vừa nhận ra sai lầm của mình.Nó nhìn lại Bakugou,người đang cố không nổi giận trước sự nghiêm túc đột ngột trong đôi mắt đó."Cảm ơn cậu,Bakugou."

Gật đầu,Bakugou lại đặt những cái khẩu trang xuống,để Todoroki cẩn thận giữ chiếc hộp trong tay.Họ nhìn nhau một lúc,cả hai lặng lẽ quan sát nhau,và một tiếng hét phá vỡ sự mơ màng của họ."Shouto-kun!Đến ăn nào!"

"A..ah,ừ.Tớ tới đây!"

Bakugou lặng lẽ lùi lại,để Todoroki ra khỏi ghế và đi vào bếp.Chống lại sự thôi thúc nhìn theo,thay vào đó Bakugou lặng lẽ quay mặt đi và trở lại nơi cậu ngồi trước đó.Thả mình xuống chiếc ghế dài,lấy điện thoại ra khỏi túi và cố gắng phớt lờ sự im lặng của cả phòng.

Tất nhiên,sự im lặng không kéo dài trong ký túc xá chết tiệt này.

"Yo,cái quái gì thế,anh bạn?"Kaminari hỏi,bối rối.

"Chết tiệt,tớ không nhận ra các cậu thực sự thân thiết,"Sero nói.

"Tớ đã nói với các cậu rồi,họ hợp nhau một cách kỳ lạ—"

"Im đi,lũ khốn,"Bakugou ngắt lời Kirishima.

Cậu không phải làm bạn với bất cứ ai,đặc biệt là tên Nửa-và-Nửa chết tiệt,và đó là tất cả.

_____
vl còn ít ngày nữa genshjt ra pb mới mà tui chưa đụng đến sk nữa😰😓😶😔
ANYWAY HAPPY BAKUTODO'S DAY🎉🥳

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro