Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

04

Bakugou thấy biết ơn bất kì vị thần nào ngoài đó vì tất cả mọi thứ chết tiệt xảy ra vào thứ Bảy.

Nếu cậu phải đối phó với hậu quả của việc Todoroki bị ốm một đêm ở trường,có lẽ cậu sẽ tức giận bứt tóc trước khi cho nổ thêm một lỗ trên tường phòng sinh hoạt chung.Mặc dù phải đối phó với những tên nhân vật phụ phiền phức liên tục khiến cậu tức giận khi hỏi rằng Todoroki thế nào,cậu ấy không muốn đối phó với việc dọn dẹp lớp học thêm để cậu có thể tránh được.

Phải mất một thời gian,nhưng cuối cùng sau khi hỏi cậu ta nhiều câu hỏi chết tiệt nhất có thể về tình trạng của Todoroki,những thành phần phụ chết tiệt cuối cùng cũng để cậu ta được yên ổn.Khi cậu từ văn phòng y tá trở về,lớp học gần như đã kết thúc,vì vậy đó là không lâu sau khi tất cả bọn họ lại tập trung ở ký túc xá để nghỉ ngơi qua đêm.

Thời gian cứ như vậy trôi qua,mọi người tản ra xung quanh ký túc xá để làm việc của mình.Mọi thứ không thay đổi đáng kể cho đến vài giờ sau đó.Ngay cả khi đang ở trong bếp,chuẩn bị bữa tối,Bakugou ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng cửa trước mở ra.Vào thời điểm này trong ngày chỉ có thể có thể là một người.

"Shouto-kun!"

Bakugou thật sự nên mặc kệ điều đó,dính với bếp nơi cậu ta đang bận rộn hấp vài chiếc bánh bao thịt cho bữa tối.Bằng giọng nói,Deku chết tiệt đã ở đó,bận rộn với Todoroki như một thằng ngốc,cùng với một số người khác.Bakugou không cần phải ở đó,nhưng vì lý do nào đó,cậu thấy mình tắt bếp và ló đầu ra khỏi bếp để quan sát từ xa.

Tên nửa mạc nửa mỡ trông không ổn lắm,nhưng ít nhất cũng khá hơn trước một chút.Nó thay trang phục của mình thành đồng phục của trường,và cơ thể nó không còn bị bao phủ với lửa và sương giá như trước.Nhưng đó là về phần ổn.Mặc nó đỏ bừng một cách lố bịch,tóc hơi bết lại vì mồ hơi và bọng mắt sẫm màu hình thành dưới mắt,mặc dù điều đó không rõ ràng ở phía bên trái có vết sẹo của nó.

Bakugou nhận ra rằng nó không còn run rẩy nữa.Nhưng điều đó có vẻ như sẽ thay đổi nếu mọi người không dồn dập đặt câu hỏi cho tên đó.

"Tớ ổn,"Todoroki nói lần thứ một trăm."Chỉ là mệt thôi,Tớ sẽ ổn thôi—"

"Nhưng Shouto-kun"

"Cậu thực sự đã bốc cháy đấy!"

"Cậu uống thuốc chưa?"

"Cậu đang làm–"

"Oi!"Bakugou gầm lên,làm câm mồm tất cả các nhân vật phụ trong một lần.Tất cả đều quay lại nhìn chằm chằm vào cậu,và cậu cố lờ đi sự bối rối và tò mò của họ."Bọn mày đang làm cái quái gì vậy?Hãy để tên đó thở,vì chúa!"

Cảm giác tội lỗi ngay lập tức tràn ngập không khí khi những người bạn cùng lớp khi họ lùi ra khỏi Todoroki và cho nó không gian.Ngay cả Deku cũng lùi lại,ngượng ngùng hơn là hối lỗi,và Bakugou chế giễu khi nhìn thấy điều đó.Cậu định ngoảnh mặt lại,quay lại bếp kiểm tra món bánh bao thịt heo của mình thì thấy hai con mắt quen thuộc,hai màu đang nhìn chằm chằm vào cậu.

"Bakugou,"Todoroki nói một cách thầm lặng.Nó bắt đầu bước về phía cậu mà không quan tâm đến thế giới,như thể một nửa lớp không trố mắt nhìn nó.Ngay cả Bakugou cũng thấy mình đóng băng tại chỗ khi nó đến gần."Cậu đưa tôi đến chỗ Recovery Girl,phải không?"

"...Vậy thì sao?"Bakugou cộc cằn nói,không chịu rời mắt ngay cả khi Todoroki nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Xin lỗi vì chuyện đó."

"Huh?"

"Tôi không cố ý làm phiền cậu,"Todoroki tiếp tục,bây giờ thật khó để phân biệt liệu vết đỏ trên mặt nó là do sốt hay là xấu hổ.

"Tch,"Bakugou nhìn đi chỗ khác,quay trở lại vào bếp và đảo mắt khi cảm nhận được Todoroki đang đi theo mình."Mày gây ra một sự hoảng loạn chết tiệt,mày biết chứ?Những tên ngu ngốc sẽ không im lặng về việc mày bất tỉnh như một nữ hoàng drama."

"...Xin lỗi."

Lời xin lỗi không làm Bakugou hài lòng,nhưng cậu đã phớt lờ cảm giác khó chịu trong lòng khi lấy bánh bao thịt ra khỏi nồi hấp và đặt chúng lên dĩa của mình.Ngay cả khi cậu ấy tắt bếp,nhiệt độ còn lại của nước cũng đủ để nấu chín chúng.Tốt với cậu ta.

"Dù sao đi nữa,"cuối cùng cậu cũng nói,khi Todoroki cứ lảng vảng quanh cậu như một chú cún con bị lạc."Thuốc của mày ở phòng.Đi uống nước và ăn thứ gì đi.Mày nhìn như cứt đấy."

Qua khóe mắt,Bakugou thấy nó nhăn mặt.

"Tôi nghĩ tôi không thể tiêu hóa bất cứ thức ăn nào bây giờ..."Nó nói chậm rãi,và Bakugou trong một khoảng dừng,nhận thấy giọng nói của tên đó nghe có vẻ không ổn như thế nào.

"Vậy thì mẹ nó,chỉ cần uống nước là đủ.Nhưng,tao sẽ làm một ít okayu chết tiệt sau,vì vậy tốt nhất mày nên ăn nó hoặc chúa cứu rỗi t—"

"Cậu không cần làm điều đó."

"Hah?!"

"Nấu ăn cho tôi,ý tôi là vậy.Tôi không muốn gây rắc rối cho cậu.Cậu đã nói rằng cậu không muốn nấu súp nữ—"

"Cậu có thể dựa vào Bakugou,Todoroki!"

Cái quái gì vậy?Shitty Hair làm gì ở đây?

"Vâng!Đúng vậy!Đồ ăn của cậu ấy giống như phương thuốc tối ưu nhất cho bất kỳ loại bệnh nào!"Hagakure chen vào.

"Tớ không muốn làm phiề—"

"Cậu sẽ không làm anh ấy phiền!Bakugou rất giỏi trong việc chăm sóc chúng ta!"Ashido nói thêm.

Mọi người nhìn chằm chằm vào cậu như vậy để làm cái quái gì?Tất cả hy vọng và mong đợi lấp lánh trong mắt họ;điều đó thật kinh tởm.Ngay cả Todoroki,trong tất cả mọi người,cũng tò mò nhìn cậu ta,như thể nó muốn hỏi nhưng không biết làm thế nào.

Chúa ơi,cậu ta ghét cái lớp này.

"Được rồi!Chết tiệt!Tao đã nói là tao sẽ làm đồ ăn cho nó,vì vậy để tao yên,những nhân vật phụ chết tiệt!"

Bọn chúng đang cười khúc khích,thật sự cười khúc khích,khi họ tản ra khỏi bếp,và Bakugou muốn cho nổ tung từng người.Tuy nhiên,cậu không làm thế,bởi vì Todoroki vẫn đang nhìn cậu ấy với vẻ tò mò nhưng có chút tội lỗi.

"À,nếu đó không phải vấn đề với cậu..."

"Đi nghỉ đi,nửa nửa,"Bakugou nói,giọng dịu dàng hơn cậu ta muốn."Mày bị ốm,đi làm những việc người ốm làm và nằm xuống.Tao sẽ lấy súp cho mày,và sau đó mày có thể ngủ một triệu năm như mày vẫn muốn.Mày hiểu không?."

"...Được rồi.Xin lỗi,Bakugou."

Cậu không trả lời.Mãi cho đến khi nghe thấy tiếp dép sột soạt trên sàn chứng tỏ Todoroki đã đi,cậu thở ra một hơi mà không biết chính mình đã nín thở.

Cầm lấy đĩa của mình,cậu ngồi xuống bàn ăn.Ngay khi cậu ăn xong,cậu có thể chuẩn bị bữa tối chết tiệt của Todoroki sớm hơn,càng nhanh hơn để quên đi bất kỳ điều gì đã diễn ra.

Cậu chửi thề khi cắn vào cái bánh của mình.Vẫn còn nóng.
                                                                                ›››‹‹‹

Phần còn lại của buổi tối trôi qua êm đềm.

Cậu ăn tối trong yên bình một lúc,và sau khi rửa sạch bếp đĩa,cậu bắt đầu nấu cháo.Họ không có nồi bằng đất sét,vì vậy hương vị không giống như cậu đã quen ở nhà,nhưng không giống như Todoroki đang hấp hối trên giường bệnh-nó có thể chấp nhận món cháo okayu.

Và nếu Bakugou đặt thêm mận ngâm lên trên như một món ăn,thì ừ,cậu sẽ không thừa nhận điều đó.

Đưa thức ăn cho Todoroki cũng không phải một vấn đề quá lớn.Nó đón nhận nó nột cách nhã nhặn,với đôi tay vững vàng đáng kinh ngạc so với trước.Ý nghĩa về việc ăn trong phòng chính mình khiến nó có vẻ không quá hào hứng và Bakugou có thể hiểu được điều đó.Chuyện đó thật kinh khủng,nhưng Todoroki hầu như không được ra khỏi phòng của mình,vì vậy nó chấp nhận mà không phàn nàn gì.

Một vài giờ nữa trôi qua.Bakugou yên vị trên một trong những chiếc ghế dài trông phòng sinh hoạt chung,theo dõi cuộc phỏng vấn của Anh hùng Chuyên Nghiệp với Ashido,Iida và Aoyama bên cạnh.Đó là cuộc phỏng vấn khá thú vị,với Best Jeanist bắt đầy hầu hết các cuộc thảo luận liên quan đến điều gì sẽ xảy ra khi các anh hùng bị sa thải tạm thời hoặc vĩnh viễn..Với người cố vấn cũ của mình,Bakugou thực sự nên để ý nhiều hơn.Tuy nhiên,vì bất cứ điều gì,tâm trí của cậu lại lang thang với tên Nửa-và-Nửa đó.

Cậu không thể biết nó đang làm gì bây giờ,liệu nó có ăn tối mà không gặp vấn đề gì không,liệu nó có ngủ được không,liệu cơn sốt của nó có ổn hơn chưa.Aizawa vừa mới tới một lúc để đưa ra thông báo nhỏ cho họ.Rõ ràng,họ đã gọi điện cho người nhà Todoroki để hỏi về bất kỳ vấn đề nào mà quirk của nó có thể gây ra khi bị ốm.

Chị gái của nó là người trả lời,cố nói rằng mặc dù đã nhiều năm,nhưng Todoroki chưa từng bị ốm khi lần đầu có được quirk.Cô ấy giải thích rằng,như Recovery Girl đã đưa ra giả định,khi bị ốm nó mất đi khả năng điều chỉnh nhiệt độ một cách thích hợp.Với sự kiểm soát hiện tại của nó,cơ thể cậu đang cố gắng bù đắp cho điều đó.Vì vậy,khi cơ thể nó tiếp tục nóng lên vì sốt,nhiệt sẽ tích tụ mạnh ở bên trái trong khi bên phải sẽ dùng băng để cố gắng hạ nhiệt.

Điều đó nghe có vẻ đáng để lo ngại,vì Todoroki chưa từng làm điều gì như vậy trước đây,kể từ khi nó ngất đi.Không,thay vì chết cóng,tên đó bốc cháy theo đúng nghĩa đen.Cậu không chắc điều đó có nghĩa gì với cơn sốt,nhưng chắc chắn đó không phải điều tốt.

Rõ ràng,nó dễ dàng bị mất nước nhiều hơn một người bình thường vì chuyện đó.Khi đột nhiên nhớ lại những kiến thức nhỏ nhặt đó,Bakugou thấy mình tự di chuyển.Di chuyển ra khỏi ghế dài mà không nói một lời,cậu đi vài bếp.Đổ đầy nước vào bình và bật nó lên,cậu lục tung ngăn tủ để tìm ấm trà và túi trà quen thuộc.

Todoroki dường như thích loại trà gừng chanh kỳ lạ này bất kể thời điểm nào trong năm,và Bakugou không nghĩ quá nhiều về lý do tại sao cậu biết loại trà yêu thích của Todoroki.Loại trà này sẽ tốt cho đau họng và buồn nôn,cậu tự nhủ.Điều đó sẽ hợp lý khi mà cậu đang làm điều này.

Cậu xoay xở để đun nước sôi và pha trà trong vài phút,đột nhiên,thang máy kêu lên,Sato và Sero loạng choạng bước ra ngoài với những bước chân nặng nề,Họ đang thở hổn hển,và chỉ giây sau họ bắt đầu náo loạn.

"Này,các cậu,các cậu cần xem điều này–"

"Todoroki điên rồi,cậu..."

"Sato-kun,Sero-kun!Chuyện gì vậy?"

"Todoroki đóng băng mọi thứ!"

Cái gì?

"Tớ nghĩ rằng bắt đầu hơi lạnh nhưng tớ không biết chuyện gì đang xảy ra cho đến khi bước ra khỏi phòng,"Satou nói và Sero gật đầu đồng tình.

"Ừ,băng trên tường và sàn ở hành lang bên ngoài."

"Nó không đi vào phòng cậu chứ?"Iida hỏi.

"Không,nhưng khi tớ cố gắng mở cửa phòng Todoroki,nó giống như bị đóng băng vậy."

Đó là lý do tại sao Bakugou thấy mình đứng ở chỗ dành cho nam ở tầng năm,nhìn chằm chằm vào khối băng phủ trên tường và ở sàn.Với lượng đường nhiều trong người,Sato đã thành công trong việc kích hoạt quirk của mình và cạy cửa phòng Todoroki,nơi họ phải đối mặt với vấn đề khác.

Một khối băng rắn chắc đợi họ ở ngưỡng cửa,ngăn họ ở lối vào phòng.

"Được rồi,điều này thật lố bịch."

"Chúng ta có nên gọi Aizawa-sensei không?Tớ nghĩ chúng ta không thể làm tan chảy tất cả thứ này."

"Todoroki chắc chắn đang chìm trong giấc ngủ,bởi vì cậy ấy chưa làm tan chảy điều này."

"Không phải Sato hay Midoriya có thể xuyên thủng tất cả sao?"

"Thôi nào,anh bạn,tớ không muốn tay mình bị đóng băng!"

"A-ah,nhưng nếu nó vỡ ra và làm ai đó bị thương,hoặc trúng Shouto-kun thì sao?Tớ không biết nếu–"

"Tránh sang một bên,tên khốn Deku."Bakugou càu nhàu.

Cậu nhanh chóng kéo Deku ra khỏi cửa khi nhét ấm trà vào tay tên đó.Tại sao cậu lại mang ấm trà theo,cậu không chắc,nhưng cậu phải thừa nhận rằng thật hài lòng khi thấy chất lỏng nóng gần như văng lên Deku từ miệng ấm.Chà xát hai bàn tay vào nhau để kích thích tiết mồ hôi,thay vào đó,cậu chuyển sự tập trung sang lớp băng.

Mặc dù với sự trong suốt của băng,bóng tối trong phòng Todoroki biến mọi thứ trở nên bất khả thi để đoán được lớp băng dày thế nào.Hít một hơi sâu,cậu áo cả hai lòng bàn tay lên khối băng,hơi nhăn mặt trước cái mạnh dữ dội mà cậu thấy ngay tức khắc.

Cậu hít thở chậm rãi,đều dặn khi tập trung vào lòng bàn tay.Dẫn tia lửa thành dòng nhỏ.Những lời của Aizawa vang vọng trong đầu cậu,và cậu cảm thấy những tia lửa nhỏ đang phát ra dưới lòng bàn tay và ngón tay,và anh cười toe toét khi cảm thấy lớp băng bắt đầu tan chảy bên dưới.Đó gần như không được điều khiển và sắp xếp hợp lý như lửa đơn thuần,nhưng ngay cả cậu ấy cũng có sẵn thủ thuật nhỏ để hỗ trợ cho những vụ nổ lớn thường thấy của cậu.

Phải mất một khoảng thời gian,nhưng sau cùng,cậu đã thành công trong việc làm tan chảy một lỗ lớn trên khối băng.Khi lớp băng ngày càng trở nên trong suốt,cậu biết mình sắp hoàn thành.Cậu tăng lực của vụ nổ của mình thêm chút nữa,quan sát khi phần còn lại băng tan ra,trước khi vỡ thành mảnh nhỏ trong phòng Todoroki.Vẫn còn một số băng trên sàn và ngưỡng cửa,nhưng phần còn lại bị nứt do vụ nổ,hoặc tan chảy và bốc hơi do nhiệt.

Với khối băng một phần đã tan biến,ánh sáng trong hành lang chiếu sáng trong phòng.Vẫn còn khá tối,nhưng đôi mắt Bakugou tìm được mục tiêu của mình trong vài giây.

Ở đó,ẩn mình trong góc phòng trên tấm nệm lộn xộn,là Todoroki.

Nó đang ngủ theo những gì cậu nhìn được,gần như chết ngay cả khi Bakugou xông thẳng vào phòng.Ngay cả tiếng nói chuyện bên ngoài phòng cũng không thể đánh thức nó dậy.Nhưng ngay cả khi nó ở trong giấc ngủ sâu,nó có vẻ không được thư giãn.Không,nó đang lăn qua lăn lại trên tấm ga trải giường,trong khi lồng ngúc phập phồng voi hơi thở gấp gáp cùng với những âm thanh nghẹn ngào thoát ra khỏi cổ họng.

Thật khó để nhận biết với điều kiện ánh sáng kém,nhưng có vẻ như bên phải nó gần như bị đóng băng hoàn toàn,có dấu vết chạy trên tấm ga bên trái của nó,nhưng dường như không có đám cháy thực sự nào.Thay vào đó,băng được phủ đầy bên phải và lên tường,bao phủ sàn nhà như cỗ quan tài đóng băng.

Nghiến chặt răng,Bakugou quay lại giữa chừng để giấy lấy ấm trà khỏi tay Deku,sau đó cúi xuống lớp băng còn sót lại và bước vào phòng.

"K-Kacchan,chuyện-"

"Biến đi,lũ nhân vật phụ,"cậu cáu kỉnh,đóng sầm cửa phòng Todoroki trước khi cậu đưa ra lời giải thích.

Họ sẽ có nhiều câu hỏi về vấn đề này sau đó,cậu biết điều đó,nhưng vì lý do nào đó,cậu không quan tâm.

Vẫn quay mặt ra cửa,cậu hít một hơi thật sâu trước khu bước vào phòng,Bàn tay còn lại của cậu lần mò công tắc mà theo cậu nghĩ là gần cửa.Khi ánh sáng chiếu vào mắt cậu,cậu dành thời gian để quan sát xung quanh.Có một chiếc bàn nhỏ cạnh cửa,và khi cậu đặt ấm trà xuống.Lớp băng dưới chân cậu khá mỏng dưới đôi dép lê,gần giống như tuyết,nhưng cậu không mạo hiểm để trượt và làm rơi cái bình.Cậu nghĩ những mảnh gốm vỡ không làm thứ gì tốt hơn.

Cậu chống đỡ bằng đầu gối cong,hạ thấp trọng tâm,vươn hai tay và chậm rãi đi tới vị trí của Todoroki.Cơ thể rùng mình với cái lạnh dữ dội,nhưng bộ điều khiển đã đóng băng,cậu không thể thử bật lò sưởi.Cậu nghĩ đến việc làm nổ tung băng, nhưng không đủ tin tưởng vào khả năng kiểm soát của mình ở một khu vực nhỏ như vậy.

Cậu suýt trượt chân trong vài bước cuối cùng để tới đệm của Todoroki,nhưng cậu cố gắng giữ mình vừa đủ để tới tấm đệm.Tấm vải có lẽ cũng bị đóng băng tại thời điểm nào đó nhưng thay vì được bởi lớp băng mịn,tấm đệm futon chỉ ẩm ướt và lạnh một cách khó chịu.

"Oi,Nửa-và-Nửa,"cậu khẽ nói,lay bờ vai lạnh của cậu bé và nói to hơn khu nó không di chuyển."Này,đồ ngốc,dậy đi!"

Có vẻ như thế là đủ,khuôn mặt của Todoroki vốn đã nhăn co giật,đôi mắt nó run rẩy một lúc khu chúng từ từ mở ra.Nó chậm rãi mở mắt,cố gắng lấy lại phương hướng.Từ ánh sáng gần đó,Bakugou có thể nhìn thấy từng chi tiết trên khuôn mặt nó,biểu hiện căng thẳng,vết ửng hồng bên trái đậm hơn bên phải và đôi môi nứt nẻ.

"Ba...kugou?"Todoroki nói.Chúa ơi,giọng tên đó tệ như vẻ ngoài của nó,giọng nói êm dịu thường ngày của nó khàn đặc như thể nó không có chất lỏng nào trong cơ thể.

"Đứng dậy đi,đồ ngốc,"cậu nói,kéo mạnh người kia lên.

Todoroki dường như không quan tâm,tâm trí mơ hồ vì kiệt sức và vì bệnh để chống cự.Đầu nó lắc lư một cách yếu ớt và Bakugou lo lắng rằng cậu có thể đã vô tình làm tên nửa mạc nửa mỡ kia chóng mặt.Tuy nhiên,Todoroki dừng lại và chớp mắt thêm lần nữa,cố gắng loại bỏ cơn buồn ngủ bằng cách dụi mắt.Sau một phút,nó nhìn lên và nheo mắt xem tình trạng của căn phòng.

"Chuyện gì đã xảy thế?"nó yếu ớt nói,và Bakugou đảo mắt.

"Mày đã làm."Cậu dừng lại,nhận ra sự suy sụp nhẹ trong biểu cảm của Todoroki trước lời nói của cậu,trước khi cậu thở dài."Nào.Dẹp mớ hỗn độn này,và mày có thể uống chút trà."

Cảm giác như cậu đang hối lộ một đứa trẻ,theo cách mà cậu nói.Tuy nhiên,điều đó có hiệu quả với Todoroki,vì cậu bé dường như ngay lập tức di chuyển và cố gắng đứng vững trên đôi chân loạng choạng.Nó phải một lúc để ổn định,ngay khi đã ổn định,nó nhanh chóng bắt tay vào công việc.

Bakugou thực sự không biết phải làm gì và không muốn mạo hiểm để vụ nổ của mình mất kiểm soát và gây ra bất kỳ thiệt hại nào,vì vậy cậu chỉ gấp tấm đệm ướt lại và mang nó vào phòng tắm.Sau khi loại bỏ hết độ ẩm,cậu ném tấm đệm vào giỏ giặt.Todoroki gần xong trong việc rã đông căn phòng,vì vậy cậu dừng lại ở ngưỡng cửa để quan sát.

Nó làm việc nhanh chóng và hiệu quả.Cửa sổ mở để hơi nước thoát ra ngoài,nhưng nó vẫn bắt đầu với tường và trần nhà để phần nước còn lại không bị bốc thành hơi nước.Sàn nhà băng cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng với nó,khi nó lướt một cách chậm rãi và dễ dàng.

Bakugou mơ hồ tự hỏi liệu Todoroki đã từng trượt băng trước đây chưa.Tuy nhiên,cậu ngay lập tức xua đuổi ý tưởng đó ra khỏi đầu ngay khi bắt đầu xuất hiện hình ảnh nửa nửa ăn mặc như vận động viên trượt băng.Vẻ ngoài sẽ hợp với Todoroki một cách ngu ngốc,và Bakugou cố không nghĩ về đôi chân dài thon mắc kẹt trong vải thun,làm nổi bật–không,không,hoàn toàn không.

Lạy Chúa,chuyện gì xảy ra với cậu hôm nay vậy?

Khẽ lắc đầu,cậu cố tập trung vào Todoroki đang làm gì.Nó mất nhiều thời gian hơn với sàn nhà,cố gắng kiểm soát sức nóng từ bàn tay trái để không chỉ làm tan băng mà còn làm khô tấm tatami mà không để nó bị cháy.Tuy nhiên,từ vẻ cau có trên khuôn mặt nó,có vẻ như kết quả không mong muốn.

"Có lẽ phải thay hết những thứ này..."Nó lẩm bẩm.Bakugou không nói gì.Cậu đứng yên dưới khung cửa phòng tắm cho tới khi Todoroki làm xong.Phần lớn,nó có vẻ thành công trong việc làm tan băng,nhưng Bakugou có thể thấy vài vết cháy trên sàn bằng rơm.Tuy nhiên,cậu không để ý tới chúng lâu cho tới khi Todoroki nhanh chóng nhìn cậu sau khi xong việcm

"Cậu vừa đề cập đến trà?"nó hỏi một cách mệt mỏi,và dù Bakugou muốn trở thành một tên khốn nạn và từ chối nó,thay vào đó cậu lặng lẽ gật đầu.

Cậu đi tới lấy ấm trà đặt trên cái bàn gần cửa,trong khi Todoroki đu ngang qua cậu để lấy vài chiếc cốc từ ngăn kéo.Họ ngồi ở một chiếc bàn thấp của một bên phòng,nơi có ít nước hay lửa gây thiệt hại nhất cho sàn nhà dưới họ.

Trà có lẽ đã nguội gần hết tại thời điểm này,vì vậy Bakugou đưa bình cho Todoroki mà không nói gì.Thật kỳ lạ,tên nửa mạc nửa mỡ dường như hiểu ý cậu,đặt tay trái lên ấm và nhẹ nhàng đun nó.Khi cả hai đều hài lòng với hơi ấm,Bakugou kéo ấm ra và rót cho cả hai.

"Xin lỗi,"Todoroki nói bằng giọng khàn khi trước khi đưa cốc miệng và nhấp một ngụm."nó tốt."

"Mày muốn nói với tao về chuyện gì vừa xảy ra,ở đó?"Bakugou hỏi mỉa mai,uống một chút trà và cố gắng không nhăn mặt.Làm thế nào Todoroki thích thứ chết tiệt này,cậu không biết,nhưng tên nửa nửa trông giống như một con cún con vừa bị đá,nên cậu sẽ giữ những lời chỉ trích cho riêng mình.Cậu sẽ chỉ trích sở thích của nó trong thức uống vào ngày nào khác.

"Tôi chỉ...tôi không biết."Todoroki lúng túng nói.Trà rõ ràng đã giúp ích cho cổ họng nó,giọng của nó bớt khàn và đứt quãng hơn trước một chút."Ý tôi là,tôi nghĩ cơ thể của mình đang cố gắng thích nghi với cơn sốt?Tôi đóng băng mọi thứ để cố gắng hạ nhiệt.Tuy nhiên,tôi..tôi không nghĩ mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như vậy."

Todoroki dừng lại,và Bakugou thở dốc.

"Mày là kẻ khốn nạn,mày biết chứ?"cậu nói khi Todoroki không nói gì.Tuy nhiên,cậu bé không phản bác với sự xúc phạm,tiếp tục cúi đầu xuống.Bằng cách nào đó,điều đó làm Bakugou bực bội hơn mọi thứ khác."Mày vẫn còn may mắn rằng Mặt Phẳng không cố gọi giáo viên về chuyện này,nếu không họ sẽ nổi giận một trận tơi bời đấy."

"Xin lỗi,"Todoroki nói lần nữa,và chúa lời xin lỗi đó bắt đầu khiến Bakugou lo lắng."Vì đã làm phiền cậu,nữa.Cậu giúp tôi,với điều này,và thức ăn,thêm cả trà,và–"

"Oi,"Bakugou dừng nó lại,và Todoroki giật mình trước sự gián đoạn,ngước lên với đôi mắt ngạc nhiên.Bakugou nghiêng người về phía trước,chống khuỷu tay lên bàn,tay chống cằm khi cậu nhìn chằm chằm một cách trống rỗng."Sao mày cứ nói điều đó vậy?"

"..hả?"

"Mày cứ lải nhải và xin lỗi.Điều đó có ích gì?"

"Tôi..ý tôi là,tôi không muốn gây rắc rối cho cậu–"

"Khi mày làm hỏng việc gì và ai đó giúp mày,"Bakugou cắt ngang,"có nhiều thứ tốt hơn là lời xin lỗi,phải không?"

Todoroki nhìn chằm chằm—không,trố mắt nhìn cậu,mở to và chớp mắt liên tục.Nó trông như thể đang cố gắng để hiểu ý nghĩa câu nói của cậu,như thể Bakugou vừa đưa ra câu đố phức tạp nhất thế giới.Với khoảng cách gần của họ,Bakugou có thể thấy từng centimet trên khuôn mặt Todoroki thay đổi khi dần dần nhận ra.Nó vẫn còn ngạc nhiên,nhưng giờ,một chút giật nhỏ ở khóe môi,như thể sắp cong lên.

"Cảm ơn,Bakugou."

"...Tch."

Cậu đã yêu cầu điều đó,nhưng ngay cả sau đó,cậu không thể giải thích được cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực khi cậu nghe thấy điều đó.Một lời cảm ơn đơn giản,thế thôi.

Vậy tại sao điều đó lại tốt đến như vậy?

"Uống trà của mày đi,đồ ngốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro