Phiên ngoại 5p. Tiết Đoan Ngọ 4
Trình Mạc dùng sức nuốt xuống một ngụm nước miếng, hầu kết hoạt động một chút. Thư Trường Hoa cảm giác được hắn khẩn trương, một bàn tay bắt lấy cằm hắn, ngón tay dừng ở trên môi hắn, vuốt ve môi cánh hoa duyên dáng bóng loáng của hắn. Trình Mạc không khỏi hơi mím môi, ngón tay Thư Trường Hoa lại tách ra hai cánh môi, cảm giác được hắn ngậm chặt môi, thế nên thoáng dùng chút lực đạo. Trình Mạc thuận theo ý y đem ngón tay vói vào trong miệng chính mình, lưỡi quấn lấy đầu ngón tay y. Thư Trường Hoa đem ngón tay đâm vào càng sâu, đem lưỡi Trình Mạc đè xuống, Trình Mạc cảm thấy khó chịu, theo bản năng ngậm lấy ngón tay Thư Trường Hoa, hút lấy từng chút một. Thư Trường Hoa cảm thấy vừa lòng, vỗ nhẹ nhẹ vào hai má Trình Mạc. Lúc này từ trong cổ họng Trình Mạc phát ra một tiếng than nhẹ, khó chịu nhắm mắt lại, dùng sức thở dốc. Hai ngón tay Tử Tiêu vói vào hậu huyệt hắn nhẹ tách ra, đem huyệt khẩu đã muốn chật ních của Trình Mạc từng chút tách ra. Trên trán Trình Mạc phủ đầy mồ hôi. Thư Trường Hoa bỗng nhiên đưa tay về hướng gối đầu bên cạnh, lấy ra một bình sứ nhỏ, ném cho Tử Tiêu. Tử Tiêu nhận lấy, nhìn thoáng qua, đem nó đặt ở một bên. Hai ngón tay tiến vào hậu huyệt Trình Mạc dùng sức tách ra, từ từ đem ngón tay thứ ba cũng sáp vào. Trình Mạc ngồi ở trên người Tuệ Tịch, sớm đã không còn khí lực để động, cúi đầu chịu đựng cảm xúc bị ré rách ở hậu huyệt. Tuệ Tịch có thể thấy rõ biểu tình ẩn nhẫn của Trình Mạc, tự nhiên cũng chú ý tới vật kia ở trước người hắn đã muốn mềm xuống. Tuệ Tịch đưa tay búng vào dương vật Trình Mạc, nhìn nó đáng thương hề hề mà nghiêng qua một bên, hừ cười ra tiếng. Đồng thời cử động hạ thân, côn thịt thô nóng sát qua ngón tay của Tử Tiêu, tầng tầng đánh vào phía trên tràng bích của Trình Mạc. Thân thể Trình Mạc nhất thời run rẩy.
Tử Tiêu đem ngón tay thu trở về, thân thể Trình Mạc thả lỏng, nhất thời lại mở ra càng nhanh. Tử Tiêu hai chân tách ra quỳ gối phía sau Trình Mạc, vùi đầu hôn liếm bên gáy Trình Mạc, một tay cầm dương cụ cương cứng của mình, để ở trước huyệt khẩu của Trình Mạc. Ngực Trình Mạc dùng sức phập phồng, bởi vì khẩn trương, hậu huyệt cũng liên tục co rút lại, Tuệ Tịch sảng khoái hừ nhẹ một tiếng, ngẩng đầu. Tử Tiêu cũng không lo lắng, thong thả vuốt ve trên eo Trình Mạc, khiến hắn thả lỏng. Miệng Trình Mạc vẫn như cũ ngậm lấy ngón tay Thư Trường Hoa, Thư Trường Hoa ôn nhu ghé vào bên tai hắn nói :"Đau liền cắn xuống đi."
Trình Mạc nào dám cắn, nếu thực sự dùng sức cắn xuống, chỉ sợ ngón tay Thư Trường Hoa đều sẽ bị hắn cắn đứt, thế là lập tức hé miệng lui về phía sau. Tử Tiêu đem dương cụ thong thả mà đỉnh vào. Trình Mạc chỉ cảm thấy một trận khuếch trương đau đớn kịch liệt, chính hắn cũng không biết nơi kia có phải hay không đã bị xé rách, chỉ có thể cảm giác được bỏng rát đau đớn. Hắn cực lực điều chỉnh thả lỏng hô hấp của mình, để Tử Tiêu có thể tiến vào thân thể mình. Nhưng mà quá trình tiến vào thong thả kia, tra tấn Trình Mạc đến khoé mắt đều phiếm hồng. Tuệ Tịch ngưỡng đầu, trong ánh mắt nhìn Trình Mạc mang theo vài phần tiếu ý, tựa hồ thực hưởng thụ quá trình này. Hai tay Tử Tiêu nâng eo Trình Mạc, ổn định mà thong thả đem chính mình hoàn toàn đưa vào trong thân thể Trình Mạc. Hậu huyệt chống đỡ đến cực hạn, nhưng không hề bị xé rách. Bên trong bình sứ nhỏ mà Tần Phương Xuyên lưu lại có cao bôi trơn, nhưng Tư Tiêu không dùng đến. Bên trong tràng đạo chật hẹp chứa hai căn dương cụ thô to, tựa hồ ai cũng không dễ chịu. Nhưng chỉ có Trình Mạc lộ ra biểu tình nhẫn nại, Tuệ Tịch mặt đầy thoải mái, còn Tử Tiêu mặt lại không một chút thay đổi.
Sau khi Tử Tiêu đi vào, liền kiềm chế không động tiếp. Tuệ Tịch bỗng nhiên lên tiếng hỏi :"Như thế nào?" gã là hỏi Trình Mạc.
Trình Mạc nén giận nói :"Có thể."
Tuệ Tịch nâng tay vỗ mặt hắn :"Vậy được rồi."
Nói xong, Tuệ Tịch kéo hai chân Trình Mạc, đem dương cụ chậm rãi rút ra rồi lại đâm vào. Trình Mạc hai tay nắm chặt thành quyền, ngẩng đầu rên rỉ thành tiếng. Ngay cả Tử Tiêu cũng hơi hơi khép mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi mới bắt đầu thong thả trừu động. Hai người tần suất ra vào không giống nhau, lại đều cùng đâm vào rất sâu. Hậu huyệt Trình Mạc từ nóng rát đau đớn dần dần trở nên chết lặng, cảm giác bị xé rách vì mở to quá mức dần dần bị ma sát nỏng bỏng thay thế. Không chỉ là thân thể dần dần cảm giác được khoái cảm, mà khoái cảm trong lòng khi bị Tử Tiêu cùng Tuệ Tịch đồng thời tiến vào mang đến cũng khiến cho Trình Mạc dần dần hưng phấn mà đứng lên, thời điểm dương vật đang trầm tĩnh, lại có thể thấy được đang dần dần cứng rắn mà to ra. Trình Mạc ngưỡng đầu, mở to mắt dùng sức thở dốc.
Thư Trường Hoa đứng lên, cúi đầu cùng Trình Mạc đối mặt một lát, cười đem dương vật của mình đưa đến bên môi Trình Mạc. Trình Mạc không khỏi đưa lưỡi liếm môi, khoé mắt ướt át hé miệng, đem dương cụ như ngọc kia hút vào trong miệng, đầu tiên là dùng đầu lưỡi liếm láp quy đầu, rồi mới ngậm lấy nhẹ nhàng hút.
Vào lúc này, bỗng nhiên nghe được ngoài viện một tiếng vang nhỏ, rất nhanh tiếp theo liền nhìn thấy Tần Phương Xuyên đẩy cửa đi vào, nổi giận đùng đùng nói :"Các ngươi!!....."
Vừa dứt lời, Tuệ Tịch thân thủ nắm lấy bình sứ Tử Tiêu vừa rồi mới đặt một bên, hướng huyệt đạo trên ngực Tần Phương Xuyên đánh tới. Bình sứ kia đụng vào trên người Tần Phương Xuyên, rồi mới rơi xuống, lăn đi. Tần Phương Xuyên nhất thời đứng tại chỗ không thể nhúc nhích, trợn to hai mắt nhìn mấy người, bởi vì phẫn nộ mà kịch liệt thở dốc. Trình Mạc liền ngay cả khí lực quay đầu lại liếc mắt nhìn Tần Phương Xuyên một cái cũng không có, hắn nâng lên một bàn tay hướng về phía Tần Phương Xuyên mà hư hư cầm lấy, rất nhanh liền vô lực mà buông tay xuống. Tần Phương Xuyên vừa vội vừa giận :"Các ngươi hỗn trướng!! Thả ta ra!"
Tuệ Tịch cười, nâng tay nắm lấy hai vú Trình Mạc, ngón tay nắm lấy đầu vú mà kéo ra bên ngoài. Trình Mạc kinh hô ra tiếng "A...." Hạ thể đứng thẳng run rẩy một chút, trên đỉnh tràn ra chất lỏng trong suốt. Tần Phương Xuyên hận không thể tự kéo tóc mình, kêu lên :"Trình Mạc___" âm cuối không tự chủ được kéo dài, giống như làm nũng. Trình Mạc trong miệng ngậm dương cụ của Thư Trường Hoa, không thể nói chuyện, chỉ đành dùng tay chống trên người Tuệ Tịch, tay kia đẩy đẩy vai gã. Tuệ Tịch nói :"Ngươi lúc này còn nghĩ đến chuyện khác?"
Nói xong, tần suất cử động hạ thân liền nhanh hơn. Dương vật Tử Tiêu và gã cùng nhau ma sát chung một chỗ, thế là thoáng dừng động tác, khẽ hôn bả vai Trình Mạc. Trình Mạc đưa tay cầm lấy tay Tử Tiêu đang niết eo hắn, vốn định muốn cho Tử Tiêu thả Tần Phương Xuyên, lại bị Tuệ Tịch đỉnh đến tâm thần rối loạn, chỉ có thể dùng sức bắt lấy mu bàn tay Tử Tiêu.
Tử Tiêu cầm tay hắn, rồi mới đưa tay hướng trường kiếm mà mình đặt bên giường, mũi kiếm hướng Tần Phương Xuyên, vận nội lực, vỏ kiếm thoát ra hướng nơi Tần Phương Xuyên bị điểm mà bay tới. Tần Phương Xuyên bị lực đạo kia đánh lui hai bước, huyệt đạo cũng tự nhiên được giải.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro