Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[KyuWook] Black wings part 8

“ Hừmm!!!! Tối rồi à???? Sao không ai bật đèn lên vậy ngột ngạt quá!!!!”

-A~~~~ hyung…dậy *cười tươi*

-Hửm! Đứa nào mà léo nhéo vậy?

-Wook…là wook *cười*

-Wook là thằng nào??? (vì con say ke nên bạn Kyu của chúng ta chưa có lần mò ra được kí ức của bạn.)

-Là em nè *dí mặt sát vào mặt Kyu*

-Ửm…hửm *nheo mắt*

Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó mà Kyu bỗng mở to tròn hay mắt và nhận ra cái tình cảm là mặt kề mặt nhau như thế này, Kyu lập tức ngồi phắt dậy. Dĩ nhiên là nhờ ơn bạn Kyu mà đầu của bé Wook bị đập trúng 1 cái đau điếng làm cậu mất thăng bằng ngã ngửa ra đằng sau rồi theo cái đà ấy mà lộn nhào xuống giường…Sau cái khoảng khắc thần thánh đó mặt Wook vần còn ngô nghê chưa hiểu mote gì cả nhưng dần lâu cũng thấm đau cậu bắt đều mếu

-Đau…Kyu…đau

Nhìn người con trai trước mặt mình thật trong sáng và hồn nhiên không một tì vết tội lỗi nào của trần gian này cả. Kyu chỉ biết làm theo quán tính con người mà thôi, cầu lao xuống giường và lật đật ôm chồm lấy cậu trai trước mặt ấy mà vỗ về

-Nào nào hyung xin lỗi nhé! Wook đừng khóc nữa hyung sẽ cho Wook ăn cái gì thật ngon nhá!

Tự bản thân hắn thấy chưa bao giờ hắn sến súa như bây giờ (dù rằng đối với ng thường không có gì là sến nhưng với tên này là sến lắm lắm rồi).

-Hứa *cười* Kyu hứa nhá!

“Này! Em có cần hồn nhiên thế không. Em hồn nhiên, ngây thơ nhưng là một tội đồ dánh hành hạ con tim tôi, em có thể điều khiển nhịp đập của nó một cách tài tình mà ngay còn tôi còn chưa bao giờ có thể hoàn hảo như vậy. Em muốn bóp nghẹn nó lúc nào em thích. Em đùa cợt với tôi quá nhiều rồi. Bây giờ tôi không cần biết em là ai! Em có hủy diệt thế giới này hãy một lúc nào đó tội sẽ là người chết dưới tay em thì thôi tôi cũng hoàn toàn tình nguyện vậy! Vâng, không cần có trời hay đất thì : Tôi yêu em! Điều đó rất đơn giản”

“Lúc nào anh cũng tràn ngập trong suy nghĩ của mình! Em chẳng thể đọc được suy nghĩ của anh để biết anh như thế nào. Em muốn đến gần anh hơn nữa nhưng em không thể thốt nên lời. Hay là…”

-Kyu viết viết *Wook lặp đi lặp lại một cách gấp rút*

Kyu thật sự rất ngạc nhiên trước điều đó anh cuốn lên cả lục tung cả hộc tủ để tìm được một quyển sổ và cây bút bi. Cậu đưa nó cho RyeoWook mà bản thân cậu cũng hồi hộp

-Em muốn nó để là gì?

#Để biết chứ sao?#

-Tôi không nghĩ là em biết viết?

#Em từng được đến trường mà!# *cười*

-Em đang làm tôi khó hiểu đấy! Tôi cứu em ra từ một nơi nó hoàn toàn cách biệt với xã hội em hiểu ý tôi chứ???

#Vâng, nhưng em đã ở trong cái xã hội mà anh hỏi em hiểu không ấy trước đó cơ#

Cuộc trò chuyện giữa hai người diễn ra làm cho Kyu trong lòng nhẹ đi một phần lo lắng vì ít ra người anh yêu không phải là những mẫu thí nghiệm trong phòng kính mà là một đứa trẻ được giáo dục tốt và dĩ nhiên nó có tình thương!

-Bố mẹ của em là ai?

#Papa KangIn và uma Teukie ♥#

“Thịch…2 cái tên này tôi nghe sao mà quen thuộc thế! Không phải nó quá rõ ấy chứ! Toàn là lũ giả nhân giả nghĩa trong cái biệt đội đó thôi mà. Tôi thì có lạ gì 2 bậc chỉ huy cấp cao ấy nữa”

Trong suy nghĩ của mình Kyu bất giác cười khẩy làm cho Wook cảm thấy bất an bèn hí hoáy viết gì đó rồi kéo kéo tay áo Kyu

#Hyung sao thế?#

-À không sao chỉ là thấy đâu đây tanh mùi chuột quá *cười khẩy*. Mà chúng ta nên đi ăn nhỉ chẳng phải em cũng đói rồi sao?

Wook nghe ăn là mặt tươi rói lên ngay, gật đầu lia lịa rồi sau đó men theo Kyu mà đi ra phòng bếp. Wook còn đi lại rất yếu nên cậu hầu như là dựa hết vào Kyu, đôi lần những đụng chạm giữa hai người làm Kyu lỡ đi một nhịp đập nhưng vốn là một sát thủ máu lạnh chuyên nghiệp nên anh biết cách tự trấn an mình.

-Em muốn ăn gì?

#Thịt bò ^^ #

-Ừkm chờ tôi một chút

Xoay qua xoay lại nữa tiếng đồng hồ thì kì tích của Kyu đó là…lột được bao bì và đặt miếng thịt bò lên thớt. Sau đó thì lại đứng đó mà nghĩ ngợi xa xôi, đăm chiêu như tìm một công thức nấu ăn bí ẩn nào ấy!!!

“Trời từ thời cha sanh mẹ đẻ có bao giờ vào bếp lần nào. Có trời đánh thánh vật thì cũng không biết nấu ra làm sao! Giờ mà thiên lôi có kè kè búa sét kế bên thì cũng giơ hai tay mà chết luôn cho lẹ chứ cũng chẳng biết làm cái quái gì với cái miếng thịt này.”

-Hyung không biết nấu à! (rạch mạch một cách là thường)

“Hực *mặt biến sắc* sao mà cái câu đụng chạm lòng tự ái của tôi em có thể thốt ra rành mạch và nhấn trọng ân chuẩn đến thể nhỉ? Em chẳng bao giờ đúng lúc cả sao không dành nó cho lúc khác hãy nói ấy! (lúc khác là lúc nào)”

-À không chỉ là quên công thức thôi!

Vừa quay qua thì đã thấy Wook cầm phẩy phẩy tờ công thức trước mặt. Vốn là một cậu bé hay lăng xăng vào bếp lúc còn ở nhà nên Wook cũng học lõm được mấy món bây giờ thì truyền nghề lại cho Kyu. Cũng may là Kyu thuộc dạng giỏi thực hành nên bữa ăn cũng diễn ra suông sẽ.

~~~~~Quay lại với 2 anh em nhà Lee~~~~~

“Lần này thì chắc chắn là không bỏ sót cái gì! Phải làm cho sạch vào!”

“Đúng đấy ngay cả một mẫu AND cũng thể bỏ sót”

“Keee keee! Chúng ta nên hành động càng nhanh càng tốt”

“Nhìn kìa nụ cười đó sao mà gian an thế hử!”

“Muốn chết thì nói một tiếng tôi sẽ cho anh mồ yên mà đẹp”

-Chuyện này là sao? Tại sao 2 đứa lại ở trong nhà bác !

Nói đến đây thì các bạn cũng biết cái nụ cười gian ác là của ai rồi nhỉ! Nhưng điều đáng nói bây giờ là EunHae đã bị phát hiện là đột nhập vào mật phòng của 2 vợ chồng HanChul

-Thế 2 người phải giải thích chuyện này đã *Hae đưa bộ hồ sơ ra trước mặt* Vì chúng tôi  chỉ muốn tìm con chuột đồng loại của mình nên phải thân chinh đến đây đó ạ!

-Vâng nhưng mà coi bộ mạng của chúng tôi sắp cạn rồi vì dù sao thì các quới nhơn đây cũng là người tạo ra chúng tôi nên coi bộ chúng tôi yếu thế hơn rồi chăng! *Hyuk khinh khỉnh*

*Cốp* *Cốp* Hai an hem vừa bị HeeChul cốc cho 2 cái rõ đau vì phát ngôn bậy bạ của mình!

-Kìa em tụi nó như thế thì cũng không trách được mà!

-Trẻ em hư thì cần được cho roi cho vọt mới tốt lên được.

Hai thằng bây giờ đang rất bất ngờ và sợ vì rõ ràng cái oai HeeChul chưa bao giờ thôi khởi sắc =.=”

-Nếu bọn ta xem các cháu là chuột gì của các cháu thì bọn ta việc gì phải dốc công dốc sức vì các cháu nhiều như thế! Tiền ăn, tiền mặt, tiền vui chơi của các cháu ta mua sườn xám mặc còn hơn

-Giề!!! *2 đứa há hốc*

-Kìa em *Han đứng hình*

-Để em nói chứ! *Chul đanh đá* Vốn dĩ đây là điều chúng ta không mong muốn nhưng thật sự thì có những thứ con người ta dù có hay đến đâu vẫn bị qua mặt. Chúng ta lần này muốn thiêu hủy chúng là để không đứa nào trong 3 đứa bị bắt nữa hiều chưa!

-Thế còn Wookie em ấy thì sao bỏ mặt em ấy thế sao *Hae lạc giọng*

-Không! Con trẻ thì đứa nào cũng đáng yêu cũng đáng sống như nhau nên chúng ta đã lập kế hoạch cứu nó!

-Chúng ta tổng cộng chỉ 4 người dù cho 2 bác có là người tài giỏi xuất chúng đến đâu thì cũng không thể *Hyuk khản giọng*

-Đúng 4 chúng ta thì không được gì. Nhưng tất cả chúng ta thì được!

Giọng Teuk vang vang sau đó…

-Xử lý chúng xong chưa? –Teuk quay sang hỏi KiBum

-Vâng xong rồi ạ! Bọn nhãi này không là gì thấm tháp với tôi

-Chuyện nào là sao *Hae thản thốt*

-Chúng ta muốn đảm bảo sự an toàn cho các cháu tuyệt đối nên mới dể cho đặc chủng binh sĩ SiWon và KiBum lúc nào cũng ở bên cạnh để bảo vệ các cháu!

-Ừm tôi và SiWon cùng trong độ binh đặc chủng nhưng SiWon hơn tôi 1 cấp

-Nếu nói như anh thì mình anh đã có thể làm mấy tên người máy này tiêu tùng rồi thì người hơn anh một cấp dĩ nhiên là phải có thể cứu được Wookie rồi chứ! Còn nữa nếu 2 bác lúc đó còn sống thì sao không cứu Wookie đi! *Hyuk gào lên*

-Cậu bình tĩnh đã chứ *Sung Min lên tiếng* Có thể để tôi nói chuyện với các cậu ấy được không ạ? Vì tôi nghĩ chúng tôi cùng tuổi sẽ dễ dàng hơn

Mọi người đồng ý và tất cả đi ra căn phòng trước đó để 3 người yên tĩnh với nhau

-Được rồi anh nói đi chúng tôi muốn biết chuyện gì đang diễn ra. Mớ bòng bong này là sao? Và tại sao mọi người xung quanh tôi toàn chủng cao vậy *Hae lên tiếng*

-Các cậu khoang nóng giận. Tôi sẽ kể chi tiết nhất có thể cho các cậu nghe

Sự thật họ không xem các cậu là vật thí nghiệm hay gì cả. Hai ngài tiến sĩ chỉ dùng nó gây hiệu ứng lên thật vật để chúng có thể sống tốt hơn nhưng tổ chức đã phản bội lại họ nên các cậu mới bị như thế chứ họ không phải người xấu. Còn về hai ngài đại tướng thì họ với 2 ngài tiến sĩ vốn là bạn nhưng vì họ đi theo 2 chí tuyến khác nhau 1 bên bảo vệ hòa bình 1 bên là giúp cho cuộc sống con người nên không ai là xấu cả. Cho đến khi chuyện các cậu vỡ lỡ ra họ mới cùng chung mụch đích là bảo vệ các cậu.

Việc cho KiBum và SiWon bảo vệ các cậu là không muốn các cậu bị nguy hiểm và trở thành cỗ máy giết người. Nhưng trong lúc tưởng chừng như suông sẻ thì 2 ngài đại tướng xảy ra chuyện họ rất máy mắn mới có thể trốn thoát ra khỏi đám cháy nhưng điều họ không ngờ là Wookie đã bị bắt đi. Cái xác lúc đó là do nghệ thuật hóa trang mà ra chứ không phải SiWon khi họ lên đường quay về nơi Wookie ở thì mới phát hiện đó là một tên phản bội vì mọi giấy tờ mật đều biến mất cùng với SiWon.

-Cái gì? Mọi chuyện đều là do sắp đặc của Choi quản gia! *Hyuk thản thốt*

-Vâng!

-Còn cỗ máy giết người là sao?

-Đó là hệ thống người máy tối tân được gắn kết bằng mày móc trên chính cơ thể con người và được lập trình bằng chip siêu vi để đánh bại đối phương. Nhưng đối với các cá thể đặc biệt như các cậu thì sức mạnh phá hủy là cưc đại vì do những khả năng mà các cậu có được sau khi bị tiêm chất hóa học

-Chúng tôi đã hiểu thế này nếu như trận chiến này chưa biết đến khi nào kết thúc hoặc ít ra là do chúng tôi hi vọng tìm lại được Wookie nên hãy cho chúng tôi tham gia với năng lực mà chúng tôi có *Hae quả quyết*

-Nhưng chuyện này thật sự nguy hiểm và nếu các cậu rơi vào tay họ thì *Sung Min e dè*

-Không sao cả đâu! Vì chúng bây giờ có thể hoàn toàn điều khiển khả năng của mình mà không ai có thể khống chế tuy nhiên chúng ta cũng không thể để các cháu tham gia được *Han nghiêm nghị*

-Nhưng tại sao chứ?

-Nó quá nguy hiểm! Chuyện người lớn gây ra tự người lớn giải quyết không thể lôi các cháu vào chuyện này. Hơn nữa các cháu lại đang nôn nóng tìm được Wookie điều đó không sai bản thân chúng ta cũng vậy nhưng các cháu còn trẻ còn rất bốc đồng nông nỗi nên sẽ càng nguy hiểm hơn.

-Chúng cháu sẽ không như thế nên hãy dạy cho bọn cháu cách chiến đấu đi *cả 2 quả quyết* nếu cứ phải đời chờ trong mòn mỏi thì chi bằng tham gia cho rồi!

-Bọn nhóc này thật là…

-Cứ cho họ tham gia những người trẻ luôn rất nhiệt huyết nên cứ để họ tham gia tình yêu thương sẽ là nguồn động lực cho họ *chỉ huy Captain lên tiến*

-Thế được rồi chúng ta lên đường quay về căn cứ và 2 cậu sẽ được gửi đến đặc chủng binh để tham gia huấn luyện *KiBum lên tiến quyết định*

-Yes, sir *cả 2 đồng thanh*

Đoạn đường phía trước chưa biết đau thương bao nhiêu hay hạnh phúc bao nhiêu chỉ biết giờ đây họ có chung một nguồn sống là tìm lại khoảng trời trong xanh cho tất cả nhưng ai đang tồn tại trên thế giới này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro