nước mắt màn đêm
Đến cả thứ nhỏ bé nhất tôi cũng ko thể bảo vệ được thì lấy tư cách gì để đc yêu họ lần lượt từng thứ một rời bỏ tôi từng người từng người một ghét bỏ tôi tôi đã làm gì sai chứ có lẽ ngay từ ban đầu đã ko nên bắt đầu quá khứ sai lầm khiến cho hiện tại đau khổ khóc khiến tôi thoả mái hơn nhưng những giọt nước mắt ấy chỉ rơi khi màn đêm buông xuống khi mọi thứ chở nên tĩnh lặng nhất và cũng là lúc tôi đơn độc nhất
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro