Chương 91: Em chỉ muốn đòi mạng tôi mà thôi
- "Dì nhỏ, dì nhỏ!"
Một tiếng bi ba bi bô kêu to, cắt đứt dòng suy tư của Sara, nàng nghiêng đầu, thấy Sunny từ ngoài cửa lớn một mạch chạy chậm đến, động tác nhanh nhẹn leo lên sa lon, cũng đưa bàn tay nhỏ ra với nàng, Sara mỉm cười, ôm cô bé ngồi trên đầu gối: "Chơi vui như vậy, toát mồ hôi cả rồi à?"
Thốt ra lời này xong, một cái khăn lông nhỏ sạch sẽ đúng lúc đưa tới, Sara nhìn thoáng qua bảo mẫu Nana, trên mặt hiện lên một tia khen ngợi, tiếp nhận khăn lông, tỉ mỉ lau trán cho Sunny.
Sunny ngẩng đầu lên: "Dì nhỏ."
- "Làm sao vậy?"
- "Mọi người nói ba con đi công tác chỗ rất xa, khi nào ba sẽ trở về thăm con? Sinh nhật con mới về sao?"
Sara ngừng tay lại, nàng sợ nhất là Sunny hỏi mình về vấn đề như thế, đối với nàng mà nói, xử lý tiền tỷ là chuyện giản đơn, nhưng phải tạo ra lời nói dối hư vô mờ mịt với một đứa trẻ vài tuổi cho có lệ lại là chuyện khốn khó đến cùng cực. Nàng nhìn hai mắt sáng rực tràn đầy mong đợi của Sunny, trong lòng xông lên cảm giác tội lỗi: "Cái này... Dì nhỏ cũng không biết."
Nàng xích lại gần cô bé, hôn lên gò má hồng hào, nở nụ cười thật to: "Sunny, nói cho dì nhỏ nghe, con muốn quà gì nhất hôm sinh nhật?"
Nàng nỗ lực lấy quà sinh nhật ra để xao lãng Sunny, cũng không thành công, con bé xoay xoay ngón tay, khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy thất vọng: "Vậy vì sao ba không gọi điện thoại cho con?"
Sara kinh ngạc, nói không ra lời.
Sunny dáng vẻ uất ức: "Dì nhỏ, khi nào mẹ con trở về?"
Vừa nói đến Charlotte, Sara nghĩ dễ dàng hơn chút, nhẹ vỗ về đầu cô bé, ôn nhu dụ dỗ nói: "Mẹ tạm thời sẽ không trở về, cơ mà, mẹ nói chỉ cần Sunny ngoan ngoãn, mấy ngày nữa mẹ sẽ gọi điện thoại đến, hơn nữa đến lúc đó dì nhỏ có thể dắt con đi thăm mẹ luôn."
- "Con nhớ mẹ." – Cái miệng nhỏ nhắn của Sunny mếu máo, òa một tiếng khóc lên: "Hu hu... Con nhớ ba mẹ, giờ con muốn gặp ba mẹ."
Sara liên tục trấn an, cũng không làm nên chuyện gì, bất giác cảm thấy đau đầu, Nana vội vàng ngồi xổm xuống, làm ra vẻ kinh ngạc nói: "Sunny, con nghe xem, có phải Bánh Bao đang gọi bên ngoài không?"
Sunny dần dần khóc thút thít, tiếng khóc từ từ nhỏ đi, Nana nói: "Có phải nó đói bụng không? Con đã hứa với bà dì là phải chăm sóc nó thật tốt mà, chúng ta đi cho nó ăn cái gì được không?"
Mắt Sunny hồng hồng, không lên tiếng, lại không tự chủ được nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài, Nana nhân cơ hội nhận lấy cô bé từ trong lòng Sara, sau đó nắm tay cô bé đi ra.
Sara nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ tan biến trong tầm mắt, thở ra một hơi dài, may mắn không gì sánh được khi mời Nana đến, còn có mua chú chó Bánh Bao kia, nếu không ứng phó với Sunny, sẽ hao sức bội lần.
Khoảng thời gian này khó có được một buổi chiều thanh nhàn, lại bị Sunny xáo trộn, nàng cũng chẳng còn tâm trạng gì, ngồi trên ghế sa lon, xoa nhẹ thái dương một hồi, nàng nhặt lấy chìa khóa xe, đi nhanh về phía cửa.
.
.
.
.
.
.
Engfa đứng ở hành lang bệnh viện lạnh lẽo trống rỗng, mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt trước mặt. Ngay ngày hôm qua, Charlotte đã chuyển vào phòng bệnh cao cấp này, nàng không còn triệu chứng nặng nề chốc tỉnh chốc mê, mà hoàn toàn hồi tỉnh, chỉ là cho tới bây giờ, Engfa còn chưa thể nhìn thấy nàng.
- "Em không cần đứng ở đây, em là người có tư cách vào thăm Charlotte nhất, khoảnh khắc Charlotte mở mắt, người muốn gặp nhất là em, không phải là những người khác!" – Bright dựa vào tường, ánh mắt hết sức oán giận.
Engfa nói: "Biết em ấy ổn là được rồi, tôi cũng không nóng lòng."
- "Lẽ nào em dự định đứng đây cả đời?"
Engfa nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Mẹ em ấy tâm thần thế nào, anh cũng gặp rồi chứ?"
- "Bà ta điên thật rồi! Sara đâm xuyên bộ mặt thật của tên Win Metawin kia, chồng bà ta lại giận chó đánh mèo, bị hai cái đả kích, ấy vậy mà lại không xét lại mình còn ngày càng thậm tệ hơn, đổ hết nợ nần lên em, nhưng bây giờ, khiến tôi thấy bất khả tư nghị không phải là bà ta, mà là em! Em lại có thể nhịn như vậy!"
Engfa bình tĩnh nói: "Anh nói bà ta điên thật rồi, chẳng lẽ muốn tôi như bà ta, than khóc kêu gào ở bệnh viện với bà ta? Như vậy có gì tốt cho Charlotte?"
Bright nghẹn lời một chút, giận dữ nói: "Bà ta một tay tạo nên bi kịch cho Charlotte, bà ta hủy đi cuộc sống tốt đẹp của em, nếu là tôi, tôi không quản được nhiều như vậy, tôi sẽ một cước đá văng bà già nhiều chuyện này, cứ như vậy xông vào, thách bà ta dám cản!"
- "Sẽ có người đến nghiêm phạt bà ta, nhưng người đó không phải là tôi."
- "Em không hận bà ta?"
- "Nói không hận thì là nói dối." – Engfa nhìn hắn một cái: "Thế nhưng không có bà ta, cũng không có Charlotte."
Bright híp mắt nhìn cô hồi lầu, đột nhiên lắc đầu: "Engfa, trong lòng em đang sợ sao?"
- "Sợ?" – Lòng Engfa run lên một cái, không tự chủ được lặp lại một lần.
Bright cau mày: "Engfa, em ấy nằm ở đây, không phải là lỗi của em."
Engfa giật giật khóe miệng: "Không phải lỗi của tôi, thì là của ai?"
- "Lỗi của mẹ Charlotte, của Win Metawin súc sinh! Và tất cả những kẻ hợp sức lại lừa gạt em ấy! Thậm chí còn có Malaika!" – Bright vừa tức giận, vừa thương tâm: "Engfa, hết thảy đều không công bằng với em, quá bất công!"
- "Có yêu, sẽ không nói đến công bằng." – Engfa cười cười, quay đầu nhìn hắn: "Anh biết ngày nhận được điện thoại của em ấy, tâm tình tôi thế nào không? Giống như... tim đang sống sờ sờ trong lồng ngực bị lấy đi, đau đớn sợ hãi đó, trải nghiệm hồn phi phách tán so với chết còn khó chịu hơn, cảm giác thân thể và linh hồn bị xé rách, tôi vĩnh viễn không muốn nếm lại nữa."
Cô nói nhàn nhạt tự nhiên, nhưng Bright nghe vào tai vẫn thấy đau lòng, lấy hiểu biết của hắn về Engfa, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng khi Charlotte gọi điện, cô có cảm nhận như thế nào.
- "Còn có cái gì công bằng hay không? Em ấy không chết, tôi cũng thấy được đường sống, chuyện cho tới bây giờ, tôi còn yêu cầu gì? Mẹ em ấy không cho tôi gặp em ấy, thì sao? Malai chỉ trích tôi, thì thế nào? Quan trọng là... em ấy còn sống!" – Engfa dừng một chút, thanh âm thong thả mà bi thương: "Hơn nữa, anh nói đúng, tôi đang sợ."
- "Engfa." – Bright nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, ánh mắt hắn nhìn cô, tràn đầy thương hại sâu đậm.
Engfa nhắm con ngươi lại: "Tôi bị bao vây bởi suy nghĩ em ấy thiếu chút nữa vĩnh viễn ra đi mà sợ hãi, tôi vẫn không tài nào thoát khỏi cảm giác sợ hãi này, tôi... tôi cũng sợ gặp em ấy, thế nhưng, tôi khát vọng muốn gặp lại em ấy, nhìn thấy em ấy bình yên vô sự, chỉ là... chỉ là tôi không biết phải làm sao để đối mặt, khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, khi em ấy sống lại từ cõi chết lần hai, tôi mất đi dũng khí, tôi..."
Yết hầu Engfa nghẹn dần dần, câu kế tiếp không nói ra được, Bright đưa tay đỡ cô, đang muốn nói cái gì đó, cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra.
Bà Ladi tay vịn cửa phòng, thần sắc u buồn, như không chú ý tới Bright bên cạnh, mắt bình tĩnh nhìn Engfa, một lúc lâu, nhẹ giọng mở miệng: "Buổi tối dì sẽ bảo họ rời khỏi, cháu có thể một mình vào thăm con bé."
Engfa chần chờ một chút, nhẹ giọng nói: "Cám ơn."
- "Con bé đã tỉnh."
- "Cháu biết."
- "Nhưng vẫn không mở miệng nói, ánh mắt như không nhìn thấy bất kỳ ai, bác sĩ nói đầu con bé tuy rằng bị chấn động, nhưng hẳn không có vấn đề khác, cháu hiểu ý dì không?"
Engfa mím môi không lên tiếng, bà Ladi thở dài: "Có thể cháu sẽ làm cho tình hình đổi khác."
Nói xong, tay bà đưa lên không trung, lại bất đắc dĩ buông xuống: "Hiện nay, gia đình chị ấy đều tan nát, nát đến mức có lẽ không thể dựng lại, chị ấy bị đả kích rất lớn, cho nên, trở nên hơi vô lý lẽ, dì mong cháu có thể hiểu và thông cảm."
Bright lạnh giọng chen vào nói: "Đó là bà ta tự làm tự chịu, huống hồ, hành xử của bà ta chỉ một câu 'hơi vô lý lẽ' là có thể giải quyết được sao? Quả thật là phẫn nộ, thiên lý khó tha!"
Bà Ladi nhìn hắn một chút, nhưng không phản bác, tiếp tục nói: "Từ Tiểu học đến cấp ba, Charlotte đều là đứa con gái chị ấy tự hào, chị ấy cũng là người mẹ tốt. Chỉ là, chuyện xảy ra ngoài dự đoán, chị ấy lại là một người đặc biệt sĩ diện, đặc biệt cố chấp..."
Engfa nhẹ giọng cắt đứt bà: "Dì không cần phải nói với cháu những điều này, không có ý nghĩa gì."
- "Đúng vậy, thật sự không có ý nghĩa gì." – Bà Ladi miễn cưỡng cười cười, nói: "Bây giờ cháu có thể nghỉ ngơi một chút, buổi tối dì sẽ kéo họ đi, tám giờ tối cháu đến là được rồi."
- "Cám ơn." – Engfa lần nữa nói lời cám ơn.
- "Engfa tiểu thư."
Engfa và Bright đồng thời xoay người, bà Ladi rũ mí mắt xuống, thần sắc ngượng ngùng, khẽ nói: "...Chuyện kia, mọi người đều làm sai, nói xin lỗi hay đại loại thế cũng không có ý nghĩa gì, nhưng dì nghĩ, dì thiếu cháu một lời xin lỗi."
Engfa ngẩn ra, còn chưa kịp nói, cánh cửa đã sít sao khép lại.
.
.
.
.
.
.
Phòng bệnh này rất xa hoa, phòng tiếp khách, nhà bếp, phòng tắm, đầy đủ mọi thứ, cho người ta cảm giác như đến quán rượu cao cấp nào đó, không cần phải nói, đây tất nhiên là do ông Push sắp xếp.
Trong phòng rất an tĩnh, Engfa thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở bất ổn của mình, cùng với thanh âm trái tim đánh vào lồng ngực, cô lặng lẽ đóng cửa, đi qua phòng khách, sau đó trở về phòng ngủ, chính xác mà nói, là phòng bệnh của Charlotte.
Charlotte nhắm mắt lại, nằm trên giường lớn màu trắng, trên đầu quấn băng gạc, trên tay ghim kim truyền nước biển, bắp đùi có tấm thép cố định, trên chân còn bó thạch cao thật dày, cả người thoạt nhìn như vỡ thành từng mảnh nhỏ. Engfa thấy cảnh này, nước mắt bỗng nhiên không thể ngăn chặn, cuộn trào mãnh liệt, cô bước từng bước đến bên giường ngồi xuống, xuyên qua hai mắt đẫm lệ mơ hồ, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, rồi lại tái nhợt tiều tụy không gì sánh được, cô run rẩy cầm bàn tay lạnh như băng của nàng, khóc không thành tiếng.
Charlotte như cảm tính, lông mi run run giật giật, từ từ mở mắt, bốn mắt đối diện nhau, lại không cách nào dời đi, lúc đó không khí đọng lại, thế giới tĩnh lặng.
Dường như dài tận mấy thế kỷ, Charlotte khẽ nhếch đôi môi anh đào, suy yếu mà gian nan mở miệng: "Tôi... không nghĩ tới, làm như vậy chị sẽ trở về."
- "Tôi biết." – Engfa nỗ lực kiềm chế nước mắt, khàn khàn nói: "Em chỉ muốn đòi mạng tôi mà thôi."
Charlotte nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt tràn ra, lướt qua da thịt bạch ngọc trơn láng, lặng yên không tiếng động thu mình vào gối.
- "Charlotte, tại sao em có thể như vậy?" – Engfa nắm tay nàng, gục đầu xuống, im lặng khóc thảm thiết: "Tại sao có thể đối xử với tôi như vậy? Sao có thể ác như vậy? Một lần lại một lần nữa đối xử tàn ác với tôi?..."
.
.
.
.
.
.
Sara tay nâng cằm, tỉ mỉ quan sát Engfa, thấy cô mặc dù gầy gò, nhưng cũng không ủ dột như trước, trạng thái tinh thần tốt hơn một chút, yên lòng không ít. Nàng nhấp môi, nửa ngày mới hỏi: "Chị ấy... có khỏe không?"
- "Cứ như vậy." – Engfa tận lực che dấu lo nghĩ trong lòng, trầm ngâm một chút, lại nói: "Phần lớn thời gian đều ngủ say, thỉnh thoảng tỉnh dậy, cũng chỉ đờ ra, không nói lời nào."
Sara nhíu mày: "Với chị cũng như thế?"
- "Có lẽ đối với tôi lại càng thêm như vậy." – Engfa nhớ tới ngày đó khóc rống trước mặt Charlotte, mà nàng lại tựa hồ như không nhúc nhích, mím chặt khóe môi.
Sara lắc đầu: "Chị ấy hi vọng chị ở cùng mà không phải người khác. Chị có thể mỗi ngày ở cùng chị ấy, nhưng lại im lặng kháng nghị, chí ít hiện tại đang phối hợp trị liệu cùng bác sĩ."
Engfa miễn cưỡng nở nụ cười nhẹ, bưng ly lên uống nước.
Sara nhìn cô, như dò xét nói: "Hai người có nói về chuyện trước đó... Ừ thì, về chúng ta..."
Engfa dường như biết nàng muốn nói điều gì, không đợi nàng nói xong đã đáp thật nhanh: "Không có."
Sara kinh ngạc: "Vì sao? Em nghĩ chị nên giải thích với Charlotte."
- "Giải thích gì? Nói rằng giữa chúng ta không có gì cả, chỉ là tôi đơn thuần muốn rời khỏi em ấy mà thôi? Tôi không tài nào nói như vậy được." – Engfa cười nhạt: "Hơn nữa, tôi thấy hiện tại em ấy cũng hoàn toàn chưa muốn nói bất cứ cái gì với tôi, thực ra không chỉ tôi và em ấy, trong lòng em cũng rõ, vấn đề giữa chúng ta, không phải là vài ba câu giải thích thì có thể giải quyết."
Sara trầm ngâm không nói, lúc này người phục vụ đã tuần tự đưa lên hai phần Pasta và Salad trái cây, nàng cầm lên một cây tây khoai chiên, chấm tương bỏ vào trong miệng.
- "Sunny có khỏe không?" – Engfa đột nhiên hỏi.
Sara ngẩng đầu, chân mày lá liễu hơi nhíu: "Dù sao vẫn đòi mẹ với em, thỉnh thoảng cũng hỏi Win Metawin, không thể không nói, điều này đúng là hành em mà."
Engfa trầm mặc một chút, hỏi: "Em trả lời con bé sao?"
- "Sao em trả lời nổi, tiếp tục che lấp, hoặc là con bé nói gà em đáp vịt, mẹ em giao cho em chuyện thật cực nhọc."
Sara nhẹ nhàng thở dài: "May là con nít dễ quên, còn có bảo mẫu theo nữa, cho nên nói tóm lại là không vấn đề gì."
Nói rồi, nàng cầm khăn xoa xoa tay, lại miễn cưỡng thêm vào một câu: "Nói thật, bây giờ em không hề muốn về nhà."
Engfa dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng: "Chỉ vì cái này?"
- "Dĩ nhiên không phải. Dượng em cho bà ta một bạt tai, chị nhìn thấy chứ?"
- "Ừ, mọi người đều nhìn thấy."
Sara giơ hai tay bày tỏ bất lực: "Giờ dì em không ở với dượng, mà ở nhà em. Mẹ em thời gian này tính tình thay đổi nhiều, lấy lý do để không ảnh hưởng đến quá trình Charlotte trị liệu, kiên quyết không cho dì dượng em suốt ngày canh giữ ở bệnh viện, cho nên, bà ta mỗi ngày có hàng đống thời gian khóa cửa phòng trốn trong đó khóc, ăn uống đều phải đưa tận nơi, khuyên ăn, mẹ em thương dì, không những tự mình ra trận, còn kéo theo em, mỗi ngày đúng giờ thì đi khuyên giải an ủi, đi nghe dì em hối hận, than số khổ các thứ."
Engfa run sợ, cúi đầu cầm lấy nĩa ăn, cuộn một vòng sợi mì.
- "Em tuyệt đối không đồng tình với bà ta, tuy rằng bà ta là dì em." – Sara đùa bỡn với ống hút trong tay, buồn buồn nói: "Nhưng em cũng không muốn dì tiếp tục như vậy, bầu không khí này, thực sự ngột ngạt hít thở không thông, hiện tại may mắn duy nhất là, Sunny chí ít bây giờ vẫn chưa bị ảnh hưởng, người người đều đang chú ý cảm thụ của con bé."
Engfa cũng không biết có đang nghe nàng nói hay không, cô tựa hồ rất đói bụng, từng ngụm từng ngụm nuốt mì, thỉnh thoảng còn cầm lấy bánh mì chấm tương rồi ăn.
- "Engfa."
- "Ừ?" – Engfa ngậm đầy thức ăn trong miệng, giương mắt nhìn nàng.
Sara hút một hơi nước trái cây, chậm rãi nói: "Về sau, chị có tính toán gì không?"
- "Không tính toán gì cả, tôi còn chưa nghĩ tới chuyện gì."– Engfa thành thật trả lời, sau đó chậm rãi nhai, nuốt thức ăn vào miệng, từ từ nói: "Thế nhưng, trải qua kinh sợ lần này, tôi không muốn cũng không dám rời khỏi em ấy nữa."
.
.
.
.
.
.
"Tích, tích..."
Âm thanh nhỏ bé của bình nước biển trong phòng cũng có thể nghe rõ ràng, Charlotte an tĩnh nằm trên giường, mắt nhìn một phương, không biết suy nghĩ gì, bởi vì nhiều ngày qua đều dựa vào kim truyền và một chút thức ăn dạng lỏng để duy trì dinh dưỡng, gò má thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần lại hõm sâu thêm, tái nhợt mà không có chút huyết sắc nào, hoàn toàn khác với dáng vẻ thướt tha xưa kia, làm lòng sinh ra đau thương sâu đậm.
Engfa ngồi trước giường, theo thói quen nắm tay nàng, dường như muốn cuồn cuộn không dứt truyền ấm áp trong thân thể mình cho nàng, để xua tan hơi lạnh của dung dịch trong suốt kéo vào huyết quản nàng. Thời gian lẳng lặng trôi qua, hai người đối diện với nhau, như hai bức tượng điêu khắc, vẫn duy trì tư thế này.
Cũng không biết qua bao lâu, một thanh âm ôn hòa trầm ấm phá vỡ sự yên lặng trong không khí: "Buổi tối ba mẹ em sẽ đến thăm em, đến lúc đó tôi sẽ ra ngoài một lúc, chờ họ đi rồi tôi trở về."
Kỳ thực những lời này, căn bản không cần phải nói, do vợ chồng ông Push can thiệp, ông Max và bà Lali mỗi tối cũng sẽ đến thăm Charlotte, mà đến lúc này, Engfa đều tự giác đi ra ngoài một lát, nói cách khác, mỗi ngày cô đều nói với Charlotte câu này.
Nói những lời này, là để nàng an tâm.
Nhưng hôm nay ngoài dự liệu, Charlotte cũng không như thường ngày, không phản ứng chút nào với những lời này, con ngươi nàng giật giật, bỗng nhiên suy yếu nói: "Mỗi lần thấy họ, tôi đều rất khó chịu, chị có thể làm cho họ đừng trở lại được không?"
- "Cái này..." – Engfa ít nhiều có chút kinh ngạc, nuốt một chút nước bọt: "Tôi không có quyền này, họ... họ là ba mẹ cậu."
- "Mà chị với tôi mà nói chẳng là gì cả đúng không?" – Charlotte lạnh nhạt tiếp lời.
Mặt Engfa cứng đờ, cắn môi không lên tiếng, chỉ phức tạp nhìn nàng.
- "Sao?" – Charlotte nhìn thẳng vào mắt ánh mắt của cô, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt yếu cười: "Không phải chị vẫn luôn muốn như vậy sao?"
Engfa gục đầu xuống, khe khẽ vuốt xoa mu bàn tay nàng, nhẹ giọng nói: "Hai tháng nữa, tôi có thể dùng xe đẩy em ra ngoài hít thở không khí rồi, cả ngày nằm lì trên giường, cả người khó chịu chết nhỉ."
Charlotte nhìn cô chằm chằm một lát, bỗng nhiên dùng hết lực toàn thân, vùng vằng rút tay về, dùng sức như vậy khiến nàng đau đến trán gần như toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt càng thêm trắng bệch như tờ giấy, nàng nghiến răng, cũng không rên lên một tiếng.
- "Em..." – Nét mặt Engfa đầy lo lắng, bàn tay đến giữa không trung, lại chậm rãi buông xuống.
- "Chị đi ra ngoài đi, tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi." – Charlotte nhắm mắt lại, nhịp thở mong manh nói.
Engfa dừng lại ở gương mặt tái nhợt thon gầy của nàng, một lát sau, cô yên lặng đứng dậy, xoay người đi ra phía ngoài, đi được mấy bước, lại đột nhiên dừng, chậm rãi xoay đầu:
- "Có đôi khi tôi thật sự mong muốn mình có thể có thể quả quyết hơn một chút, thậm chí có thể ngang ngược hơn một chút." Cô hơi dừng lại, nhăn trán: "Biết không? Khi lần thứ hai tôi gặp em ở thành phố này, máu trong tôi đều sôi trào, chỉ trong chốc lát, tôi thật muốn liều lĩnh xông lên, đoạt lại em từ tay tên nam nhân kia, nói cho em biết, không phải như thế này, em là của tôi, chỉ có thể là của tôi! Em phải lập tức đi theo tôi! Mà ngày đó, khi mẹ em không cho tôi vào phòng bệnh thăm em, tích tắc giống như cơn oán giận đã lâu trong lòng tôi rục rịch trỗi dậy, tôi muốn đẩy bà ta ra, muốn lớn tiếng nói với bà ta người nằm bên trong là người yêu của tôi, bà ta không có tư cách ngăn cản tôi! Thậm chí tôi còn muốn đánh nhau với bà ta, muốn đánh một trận ra trò với bà ta!"
Nói đến đây, nét mặt cô lộ ra một nụ cười tự giễu: "Thế nhưng, tiếc là giới hạn chỉ trong tưởng tượng, ý nghĩ này sinh tồn trong đầu tôi không được nửa phút."
Charlotte nằm ở đó vẫn không nhúc nhích, hàm răng lại không tự chủ được cắn môi dưới.
- "Bright nói tôi kiềm chế quá mức, đúng vậy, anh ta nói không sai, một chút cũng không." – Engfa hít một hơi dài, lần thứ hai quay đầu, đưa lưng về phía nàng, trong mắt dường như có nước mắt lưng tròng lóe ra: "Bối cảnh gia đình, hoàn cảnh sinh trưởng khiến tôi nhu nhược và tự ti, những năm cắp sách đến trường dài đằng đẵng, tôi chỉ chống lại ánh mắt đồng tình hoặc thương hại của người khác, cắn răng nỗ lực, quyết tâm muốn dựa vào tri thức để thay đổi số phận, thẳng lưng sống như người bình thường. Tôi cô đơn đứng, lẻ loi bước đi, nằm mơ cũng không nghĩ tới, năm hai mươi tuổi ấy, sẽ có một vị nữ thiên sứ đưa ra đôi bàn tay ấm áp đến với mình, cho tôi dịu dàng, cho tôi tình yêu, tuổi thanh xuân của tôi bắt đầu sáng lạng, dũng khí của tôi cũng bởi vì yêu mà sinh tồn."
- "Tôi nghĩ, tôi là một kẻ không được trời cao thương nhìn, cho nên từ lúc chào đời tới nay chỉ được may mắn một lần duy nhất và cũng là lớn nhất, nhưng lại không thuận lợi, cho nên, chúng ta bị vận mệnh đùa cợt." – Khẩu khí cô chậm dần, giọng nói hơi nghẹn ngào:
- "Charlotte, xin đừng hận tôi, đừng hận tôi nhu nhược, bởi vì sau đó, tôi chỉ còn lại một mình, tôi không nắm được tay em, không nhìn thấy đôi mắt cổ vũ của em, cũng không cảm nhận được tình yêu rực cháy của em... Em từng cho tôi kiên cường, cho tôi lòng tin và dũng khí, nhưng tất cả tôi hầu như đã tiêu hết trong lúc tìm em, còn dư lại một chút, và nó lại yếu đuối như vậy, quan hệ máu mủ của không thể chia cắt em và ba mẹ có thể đánh bại nó, hôn nhân của em có thể đánh bại nó, đứa con của em cũng có thể dễ dàng đánh bại nó. Charlotte, xin em đừng hận tôi..."
Engfa nói xong câu cuối cùng, vừa lấy tay gạt lệ, vừa vội vã nhếch nhác đi ra, "kịch" một tiếng, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, mà Charlotte trên giường, sớm đã lệ rơi đầy mặt.
( ngược, ngược nữa, ngược mãi 🥹 )
.
.
.
.
.
.
Trong sân bay người đến người đi, một cô gái trẻ đeo kính đen, mặc bộ trang phục công sở màu xám, theo sóng người cuồn cuộn mãnh liệt ở lối ra sân bay, nàng hết nhìn đông tới nhìn tây, rất nhanh đã thấy cái bảng giơ cao viết tên mình.
- "Chà, Engfa Waraha, thật nhiều năm không gặp chị!" – Nàng cười sáng lạng, bước nhanh về phía trước, cho Engfa một ôm thật nồng nhiệt.
Engfa mỉm cười, cũng ôm lại nàng: "Marima, em càng ngày càng đẹp, tôi sắp nhận không ra luôn."
- "Vậy à?" – Marima thoạt nhìn hết sức vui vẻ, không ngừng quan sát trên dưới cô: "Chị có vẻ vẫn vậy, cao như vậy, gầy như vậy, trắng na trắng nõn."
Nàng vừa nói, vừa khoa tay múa chân, Engfa tiếp nhận túi của nàng, kéo bả vai nàng: "Đi thôi, người ở đây đông quá, chúng ta đi ra ngoài trước, có rất nhiều thời gian ôn chuyện mà."
Hai người cười cười nói nói ra khỏi sân bay, lên xe, Marima nịt dây an toàn, hỏi: "Xe này của chị hả?"
- "Không phải, của bạn." – Engfa lắc đầu, khởi động xe.
Ô tô rong ruổi thật nhanh, Marima nhìn gò má nghiêm túc của Engfa, lòng không biết tại sao bỗng nhiên sinh ra thương cảm, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, nhẹ giọng nói: "Engfa, nghe được tin này em rất khó chịu."
Engfa nghiêng đầu nói: "Cám ơn em đã đặc biệt đến thăm em ấy, nhìn thấy bạn học ngày xưa, em ấy nhất định sẽ rất vui, từ trước đến nay em ấy không có bạn bè đặc biệt thân, quan hệ tương đối khá, cũng chỉ có nhóm bạn ở đại học."
- "Từ lần trước gặp mặt, em và cậu ấy vẫn liên lạc, em cũng nghe từ miệng cậu ấy, biết chuyện xảy ra giữa hai người. Tất cả, tất cả đều quá mức tàn nhẫn, thật làm kẻ khác không thể tin được, chị... Ai, Charlotte nói mấy năm nay chị rất khổ, mà cậu ấy lại sống tốt, thực sự là số phận trêu người!"
Engfa cười nhạt: "Đều đã qua rồi."
- "Chuyện Charlotte thật đáng lo, vừa nghe đến tin đó, em cả đêm ngủ không ngon, sau đó phải xin sếp nghỉ, nhưng tới hôm nay mới có thể chạy tới. Chuyện của cậu ấy, em đã nói với tất cả mọi người cùng ký túc xá, họ sẽ chạy tới thăm, Heidi cũng sẽ từ nước ngoài trở về gấp, thời gian này cậu ấy hơi bận, có thể sẽ hơi trễ một chút."
Trong mắt Engfa tràn ngập cảm kích, đang muốn nói, Marima vội lên tiếng: "Engfa, đừng nói những lời cám ơn khách khí, kỳ thực em không chỉ muốn thăm cậu ấy một cái, em còn muốn có thể giúp hai người làm chút gì, dù cho một chút cũng được, khi mọi người đến thăm cậu ấy, tiện tụ họp lại, hay là mọi người cùng nói chuyện trước kia trong trường, có thể giúp chút ít cho việc cậu ấy khôi phục ký ức đấy."
Engfa nhìn khuôn mặt chân thành của nàng, yết hầu giống bị ngăn chặn, đỏ mắt, khẽ gật đầu một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro