Chương 7: Cảm Thấy Anh Ấy Là Người Tốt
Ghen tị vì hotboy Văn Thiện vui vẻ cười nói với Tiểu Yến nên Mỹ Ngân đã dẫn một đám người đến chặn đường nó và Hạ Vy. Trong một lúc sơ ý nó đã bị thương. Sau khi chạy đến và nghe Yến Nhi kể lại hết tất cả thì Văn Thiện sốt ruột tính chạy vào phòng y tế thăm nó, nhưng lại bị Hạ Vy từ trong bước ra chặn lại.
"Tôi cấm anh đến gần Tiểu Yến." - Ánh mắt Hạ Vy nhìn Văn Thiện không chỉ lạnh lùng mà còn rất tức giận nữa.
Yến Nhi với Huỳnh Thủy ngạc nhiên quay lại nhìn nhau, họ chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt Hạ Vy đầy tức giận như lúc này. Trông thật đáng sợ. Văn Thiện khó hiểu hỏi:
"Tại sao không cho tôi đến gần Tiểu Yến chứ?"
Hạ Vy nói bằng chất giọng tức giận:
"Bọn người đó cũng vì anh mới tìm Yến gây sự và khiến nó bị thương như thế này. Cho anh đến gần Yến thêm nữa cũng nghĩa là đẩy nó vào chỗ chết đấy."
Huỳnh Thủy nghe xong đã rõ mọi chuyện và cảm thấy rất có lý nên bước nhanh đến bên cạnh Hạ Vy cùng chặn Văn Thiện lại:
"Tôi cũng đồng ý với cách nghĩ của Vy. Xin anh hãy tránh xa Tiểu Yến của bọn tôi ra đi Văn Thiện."
Dù đã thấy rõ ánh mắt kiên định của hai cô bạn ở trước mặt mình, nhưng Văn Thiện cứ nhất quyết cong vào gặp mặt nó bằng mọi cách. Không ai chịu lùi bước nên cả ba đã có một trận so tài bất ngờ. Văn Thiện cũng giỏi võ không hề thua kém Hạ Vy và Huỳnh Thủy, ba người tưởng chừng gần phá vỡ phòng y tế này.
"Tất cả dừng tay lại đi." - Là giọng nói của nó từ bên trong vọng ra.
Mọi người ngạc nhiên quay lại thì nhìn thấy nó đang được Lùn dìu ra. Lùn bực mình hỏi:
"Ồn ào như thế làm sao Tiểu Yến nghỉ ngơi được đây?"
Vừa nhìn thấy nó thì Văn Thiện liền vui mừng:
"Tiểu Yến, em có sao không?"
Văn Thiện tính chạy đến gần hơn, muốn coi nó bị thương ở đâu có nặng lắm không. Nhưng lại thêm một lần nữa Hạ Vy bước nhanh đến đứng trước mặt nó, chặn Văn Thiện lại:
"Tôi đã nói, tôi cấm anh đến gần Tiểu Yến rồi mà."
Đôi mày xinh đẹp của nó nãy giờ vẫn nhíu chặt lại nhau vì đau, khi nhìn thấy tình hình khó xử này thì càng lúc càng nhíu lại. Nó cố đặt tay lên vai Hạ Vy, khẽ nói:
"Mày đừng căng thẳng như thế nữa mà Vy, tao không sao nữa rồi."
Nhận ra nó đang rất đau nên Hạ Vy đành không cố chấp nữa, đứng qua một bên. Khánh Nghĩa lo lắng nhìn Hạ Vy mà hỏi:
"Em không sao chứ?"
Hạ Vy khó chịu lắc đầu. Văn Thiện bước nhanh đến đối diện nó, dùng chất giọng lo lắng hỏi:
"Em có sao không Tiểu Yến? Vết thương của em có nặng lắm không?"
Nó khẽ lắc đầu, mỉm cười:
"Dạ em không sao, chỉ bị thương ngoài dạ thôi ạ."
Văn Thiện vẫn chưa tin lắm:
"Thật không?"
Nó gật đầu mạnh:
"Thật! Em không sao thật mà anh."
Văn Thiện thở ra nhẹ nhõm:
"Em không sao là anh yên tâm rồi. Khi nghe em bị thương anh thật sự rất lo."
Thốt lên câu này chính bản thân Văn Thiện cũng bất ngờ nữa, vừa nãy anh chỉ vô thức nói thôi.
Nó thoáng ngạc nhiên. Anh thật sự lo lắng cho nó đến vậy sao?
Văn Thiện buồn bã nói:
"Tiểu Yến, anh xin lỗi em nha... Cũng tại anh mà em mới bị thương như thế."
Nó vội lắc đầu:
"Không phải lỗi của anh đâu, chỉ tại bọn người đó gây sự vô lí thôi mà."
Hạ Vy đứng dựa tường kế bên nghe vậy liền nói vu vơ:
"Phải rồi. Là người ta rảnh quá ăn no không chuyện gì làm mới tìm mày gây sự như thế đấy."
Nói vu vơ như vậy mà ánh mắt của Hạ Vy cứ nhìn chằm chằm vào Văn Thiện, cô mong anh sẽ tự hiểu và tránh nó xa chút. Khánh Nghĩa nhẹ lắc đầu, cái cô bạn Hạ Vy này thật biết cách nói móc họng người khác.
"Vy, mày đừng..." - Nó tính nói gì đó. Nhưng vai bỗng đau nhức khiến nó không thể nói gì thêm.
Thấy vẻ mặt nó đau đớn như vậy thì Yến Nhi liền lo lắng chạy đến:
"Mày sao vậy Tiểu Yến?"
Lùn đang đứng bên cạnh nãy giờ, thấy trán nó đầy mồ hôi thì vội hỏi:
"Vết thương lại đau nữa à?"
Huỳnh Thủy vội lên tiếng nói:
"Chúng ta mau đưa Yến về nghỉ đi."
Văn Thiện lo lắng nói:
"Để anh đưa em về nha Yến."
Lúc này Hạ Vy bước tới xô Văn Thiện ra xa, lạnh lùng nói:
"Không cần anh nhiều chuyện, tôi đã gọi taxi rồi. Còn bọn mày thì cứ về nhà của mình đi, có tao đưa Yến về là được rồi."
Nói xong thì Hạ Vy dìu nó bước đi nhanh, rời khỏi trong lo lắng của mọi người. Yến Nhi bực mình nhìn theo, mắng người:
"Trời ơi là trời, nhỏ Vy đang làm trò gì thế? Làm như chúng ta không phải bạn của Yến vậy. Đáng ghét, đúng là đáng ghét mà."
Lùn bước tới khoác vai Yến Nhi, khẽ nói:
"Thôi đi Nhi, có Vy bên cạnh thì Yến sẽ không sao đâu."
Huỳnh Thủy cầm balô dưới sàn lên nói:
"Tao cũng về đây. Bye."
Trước khi đi Huỳnh Thủy còn cố ý liếc nhìn Văn Thiện một cái nữa, như muốn cảnh cáo anh. Yến Nhi dùng đôi mắt bồ câu long lanh nhìn Lùn:
"Tụi nó bỏ đi hết rồi. Hay là tao và mày đi ăn đi. Tao đói bụng."
Lùn bật cười, nhẹ gật đầu:
"Được đó, tao cũng đói bụng lắm rồi."
Nói là làm ngay, hai cô nàng nắm tay nhau cùng đi ăn. Giờ chỉ còn Văn Thiện và Khánh Nghĩa đứng ở đó thôi. Khánh Nghĩa thấy thằng bạn thân của mình buồn bã và lo lắng như vậy liền bước tới an ủi:
"Thôi mà Thiện, mày đừng lo lắng như thế nữa. Tiểu Yến sẽ không sao đâu."
Văn Thiện bực mình quay qua hỏi:
"Cái con nhỏ Hạ Vy đó lấy quyền gì mà cấm tao không được đến gần Tiểu Yến chứ? Thật vô lý."
Khánh Nghĩa khẽ nhíu mày lại, rồi nghiêm túc nói:
"Thiện, nếu mày thật sự muốn làm bạn với Tiểu Yến thì nên có thái độ tốt với Hạ Vy đi. Bởi vì đối với Tiểu Yến, Hạ Vy quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời này đó."
***
Trên xe, nó mắt nhắm mắt mở nhìn người đang ngồi bên cạnh mình. Cô gái ngồi bên cạnh trông đang rất tức giận, chẳng biết trút vào đâu.
"Này, mày tức giận bao nhiêu đó đã đủ chưa vậy?" - Nó nghiêng đầu nhìn Hạ Vy.
Nghe nó hỏi thì cơn giận của Hạ Vy liền bùng nổ:
"CHƯA ĐỦ. Sao mày lại quen biết cái tên đào hoa đáng ghét đó? Còn cười nói vui vẻ với hắn ta nữa chứ? Bộ mày chán sống rồi hả Tiểu Yến? Nếu muốn chết thì nói với tao đi, tao giết mày chết liền nè."
Nó dùng hai tay bịt kín tai mình lại. Ôi trời ạ, tai nó thật sự muốn bị điếc rồi. Cô bạn thân này của nó ngày thường ít nói, nhưng mỗi khi nổi giận thì lại nói không ngừng khiến tai người bên cạnh dễ dàng bị điếc.
"Thôi được rồi, tai tao sắp bị điếc rồi nè chị hai." Nó nhanh tay bịt miệng Hạ Vy lại, không để cô nói thêm nữa. Rồi nó thở ra và tiếp lời - "Tao cảm thấy anh Văn Thiện là một người tốt mà."
Hạ Vy đánh mạnh vào tay nó đang bịt miệng mình:
"Với mày có ai là người xấu đâu."
Nó cười hề hề, rồi với ôm cổ cô bạn thân của mình:
"Vẫn là mày hiểu tao nhất. Mà thôi chúng ta bỏ qua chuyện này đi, về nhà tao nấu món ngon cho mày ăn nha."
Hạ Vy liếc mắt nhìn nó:
"Thôi đi tao không ăn đâu, mày đang bị thương nên nghỉ ngơi giùm tao cái đi."
Nó khẽ bật cười, cô bạn thân này dù đang rất tức giận chăng nữa vẫn quan tâm lo lắng cho nó.
***
Về tới nhà vì không muốn để ba mẹ mình lo lắng nên nó cố vui vẻ chạy nhảy bình thường:
"Ba mẹ ơi, con về rồi nè!"
Ông Thái Minh đang dọn dẹp chén đĩa của khách, vừa nhìn thấy nó liền nở nụ cười hiền từ:
"Mừng hai con trở về nhà."
Từ nhỏ tới lớn hai anh em nó dù đi đâu khi về nhà đều nghe được câu nói đầy yêu thương này. Mấy năm nay Hạ Vy thường đến chơi nên ba mẹ của nó đã sớm xem cô như con cháu trong nhà, không hề xa lạ.
"Dạ để con phụ hai bác một tay." - Hạ Vy cũng xem gia đình nó như gia đình của mình, rất tự nhiên.
Bà Mộng Quỳnh nhìn Hạ Vy đang phụ giúp rồi quay sang nhìn nó, khẽ nói:
"Thấy Vy người ta giỏi ghê chưa? Chứ ai hậu đậu giống như con đâu."
Nó đang ngồi uống nước bên cạnh, nghe vậy liền nhõng nhẽo nói:
"Mẹ kỳ quá đi, tự nhiên khen Vy chê con."
Hạ Vy vừa lau bàn vừa hỏi:
"Ai kêu mày làm biếng chi?"
Nó ngồi chống tay vào cằm nhìn Hạ Vy mà hỏi:
"Mày thật sự muốn tao phụ giúp chứ?"
Hạ Vy tính gật đầu nhưng chợt nhớ ra nó đang bị thương ở vai nên vội nói:
"Thôi thôi, mày đụng đến đâu thì vỡ đến đó. Mày cứ ngồi yên ở đó đi cho tao nhờ."
Nó đắc ý cười, biết ngay mà. Cô làm sao nỡ để nó làm việc trong lúc này được. Rồi đưa mắt ra nhìn trời, nó buồn buồn, nói thầm trong lòng:
"Mình cảm thấy anh ấy là người tốt thật mà ta?"
****Hết chương 7****
Hãy đọc tiếp nhé mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro