13/ Thấp thoáng phượng chơi vơi...
Hoa phượng rơi trên kí ức học trò
Trải ngọc hồng lăn trên đôi gò má
Những hột ngọc thắm đượm màu hối hả
Tiếng hè trưa... một thưở hò hẹn sớm mai...
Phượng im lìm mà học trò cứ say
Cái mùi nồng, chen chúc ba lệ đỏ
Tình cô cậu, thầy trò – đôi-mắt-nhỏ
Một thoáng hồn qua... đẫm bến ngày...
Phượng mơ màng, ươm mầm chuỗi kí ức
Nở ra hoa, một giai âm sắc bén
Cắt cơn gió, và lùa từng tinh chất
Chảy vào hoa, phấp phới đỏ muôn vạn...
Phượng vì ai, vì ai, phượng đỏ hoài?
Gốc phượng trơ trọi, nhức nhối mắt ai?
Giữa sân trường, giữa lòng hoa phượng đỏ
Học trò đâu, sao không ngắm phượng đỏ cay!
Gió hè ơi, sao cho phượng sống lại?
Sống lại chi cho đỏ máu cô đơn?
Cô đơn, trong não nùng, trong khối oải
Nhìn người đi, mãi chẳng ngoảnh phượng cô đơn!
Phượng đỏ hoài, sao cứ đỏ hoài?
Chẳng màng giọt lệ thầy trò rơi!
Sao phượng nỡ làm tan những giọt lệ?
Những nỗi buồn – tình yêu – của cuộc đời!
Sao phượng nở, lại nở màu của máu?
Máu từ gió, gió từ ai?
Cơn gió tuổi người chất chứa niềm đau đáu
Gió làm sống phượng, cơn gió hồn nơi đây
Những giọt lệ đã hoá màu phượng đỏ
Những chia ly đã hoá nỗi cô đơn
Phượng lưu giữ quá khứ tràn vỡ
Bóng người xưa đã hoá đỏ tiếng đờn.
Phượng đơn côi, nhưng chẳng đơn côi
Ùa lộng nơi đây, tiếng kỷ niệm bồi hồi:
Gió hồn bầu bạn dưới tán phượng thao thức.
Lạ thay! Gốc phượng mát rượi cả hè rực!...
Phượng cứ đứng đây, vương vấn thời gian
Sắp rồi, trò sắp về gặp phượng
Nhưng tàn rồi, những đoá lệ hoen
Trò không kịp thấy: Phượng thắm biết bao ngàn!
Liệu phượng có buồn không
Bởi chẳng kịp gặp người...?
Liệu người có lãng quên
Màu phượng, giữa mùa thu?
Phượng trả tình về gió
Hoa nhuộm màu đất đỏ
Chẳng còn phượng nơi đây
Hồn phượng theo gió bay...
Người nhìn thu cuốn đời
Bỗng tiếng đờn thầm lặng
Bỗng thấy đỏ quạnh vắng
Thấp thoáng phượng chơi vơi...
12/03/2022
———————————————
Artwork:
Artist: Unknow
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro