HỒI 1: LỜI TIÊN TRI VÀ BI KỊCH GIA TỘC
1. Đêm Định Mệnh
Tiếng chuông chùa xa vọng lại giữa màn đêm u tịch. Những cơn gió lạnh lùa qua khung cửa sổ, làm tấm màn trắng bay phấp phới như những dải lụa quỷ mị. Trong căn phòng nhỏ, một bé gái ngồi co ro trong lòng mẹ, đôi mắt mở to nhìn bà đồng già trước mặt.
Bà lão khoác trên mình chiếc áo nâu sồng bạc màu, đôi tay gầy guộc cầm một chuỗi hạt bồ đề đã sờn. Bà nhìn bé gái chằm chằm, rồi khẽ nhắm mắt, lẩm nhẩm những câu chú khó hiểu. Một lúc lâu sau, bà thở dài, mở mắt nhìn cha mẹ đứa trẻ. Giọng bà khàn khàn nhưng trầm ổn:
> “Đứa trẻ này... mang nghiệp lớn từ tiền kiếp. Nó mắc một món nợ chưa trả. Định mệnh đã sắp đặt, nếu không hóa giải, nó sẽ gặp đại họa.”
Người mẹ trẻ siết chặt con gái trong vòng tay, ánh mắt lo âu. Cha cô bé, một người đàn ông vạm vỡ nhưng gương mặt nặng trĩu, lên tiếng:
> “Bà có cách nào hóa giải không?”
Bà đồng nhìn đứa trẻ lần nữa. Cô bé chỉ mới năm tuổi, nhưng đôi mắt sâu thẳm, như chứa đựng điều gì đó vượt xa tuổi tác. Bà lão chậm rãi đáp:
> “Chỉ có một cách: sống thiện lương, tích đức, không làm điều ác. Nếu đến kiếp này, nó vẫn đi vào vết xe đổ của tiền kiếp, thì sẽ không ai có thể cứu được.”
Người mẹ ôm chặt con gái, nước mắt lăn dài. Người cha gật đầu kiên quyết:
> “Vậy chúng tôi sẽ làm tất cả để cứu con.”
Bà đồng thở dài, lặng lẽ rời đi, bỏ lại một gia đình chìm trong lo lắng về một lời tiên tri không ai dám xem nhẹ.
2. Bi kịch ập đến
Mười lăm năm sau, cô bé ngày nào đã trở thành một cô gái xinh đẹp, thông minh và mạnh mẽ. Cô tên là An Nhiên.
Từ nhỏ, cô đã được nuôi dạy với tình yêu thương vô hạn của gia đình. Cha mẹ cô làm nhiều việc thiện, giúp đỡ người nghèo, cúng dường chùa chiền, với mong muốn hóa giải nghiệp chướng cho con gái. Dù không hoàn toàn tin vào lời tiên tri, họ vẫn làm tất cả để bảo vệ cô.
Nhưng số phận nghiệt ngã không buông tha dễ dàng.
Một đêm mưa tầm tã, An Nhiên cùng gia đình trên đường đi công tác thì gặp tai nạn thảm khốc. Khi cô tỉnh dậy trong bệnh viện, cha mẹ và em trai cô đã không còn nữa.
Cô không khóc. Không một giọt nước mắt nào rơi ra, dù trái tim cô như bị xé toạc.
Từ đó, cô sống với bà nội. Người bà già yếu nhưng luôn yêu thương cô vô điều kiện. An Nhiên dần học cách tự lập, mạnh mẽ. Cô lao vào học tập và làm việc, không cho phép bản thân yếu đuối. Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, cô luôn mang theo một câu hỏi chưa có lời giải đáp:
> “Phải chăng đây là cái giá của nghiệp chướng kiếp trước?”
3. Giấc mơ và sự khởi đầu của số mệnh
Đêm đó, An Nhiên mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Cô đứng giữa một cánh đồng rộng lớn, xung quanh là những cánh hoa sen vàng rực rỡ. Xa xa, có một người phụ nữ mặc áo trắng, mái tóc dài bay theo gió. Gương mặt bà mờ ảo, nhưng giọng nói thì rõ ràng:
> “Đã đến lúc con phải trả món nợ của mình.”
An Nhiên giật mình tỉnh dậy. Trán cô đẫm mồ hôi. Tim đập thình thịch. Cô cảm thấy có gì đó rất quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra.
Ngày hôm sau, trong lúc dọn dẹp tủ sách cũ của cha, cô tìm thấy một cuốn sách dày bọc lụa đỏ, không đề tựa. Khi mở ra, dòng chữ đầu tiên đập vào mắt cô khiến tim cô thắt lại:
> “Truyện cổ tích Tấm Cám – Bi kịch của số phận.”
Cô không hiểu vì sao mình lại cảm thấy lạnh sống lưng khi đọc những dòng chữ này. Cô đã nghe về câu chuyện này từ bé, nhưng vì sao giờ đây, nó lại mang đến một cảm giác đáng sợ đến vậy?
Cô không biết rằng, chỉ vài ngày sau, cuộc đời cô sẽ thay đổi mãi mãi.
---
(End Hồi 1)
---
Tiếp tục ở Hồi 2: Sự Xuyên Không và Bước Chân vào Quá Khứ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro