Đêm 6
Căn phòng sáng dần lên khi ánh sáng đầu tiên của buổi sớm chiếu qua ô cửa sổ. Hyung Suk vẫn nằm trên giường, đôi mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Không khí trong phòng ngột ngạt, như thể mọi tiếng thở đều bị kìm nén, mọi cảm xúc đều dồn nén lại.
Jong Gun đã thức dậy từ lâu. Gã không quen ngủ nhiều, hoặc có lẽ gã đã quên cách để ngủ một cách bình yên. Tiếng bật bếp vang lên trong gian bếp nhỏ, gã đang pha cà phê. Một thói quen đơn giản nhưng là cách duy nhất để gã duy trì cảm giác rằng mình vẫn là con người.
Hyung Suk xoay người, lặng lẽ nhìn bóng lưng của Jong Gun. Cậu đã quen với hình ảnh này – một người đàn ông đứng lặng lẽ trong căn bếp, bóng dáng cao lớn và vững chãi, nhưng toát ra sự cô độc đến ám ảnh.
“Hyung.” Cậu cất tiếng, giọng khàn khàn sau một đêm không ngủ.
Jong Gun không quay lại, chỉ nhấc tách cà phê lên, đưa đến miệng uống một ngụm. “Sao? Dậy rồi thì ra ăn gì đi.”
Hyung Suk chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt mệt mỏi nhìn quanh căn phòng. Cậu biết rõ mình muốn nói gì, nhưng không thể tìm ra cách diễn đạt.
“Hyung... nếu em nói em không muốn ở đây nữa, anh sẽ làm gì?”
Câu hỏi vang lên, nhẹ nhàng nhưng đánh thẳng vào lòng Jong Gun. Gã đặt tách cà phê xuống bàn, quay người nhìn cậu. Ánh mắt gã không giận dữ, không hoang mang, mà chỉ có sự điềm tĩnh như thường lệ.
“Mày định đi đâu?” Gã hỏi, giọng bình thản.
“Không biết nữa.” Hyung Suk cười nhạt. “Có lẽ chỉ là em thấy mình không thuộc về nơi này.”
Jong Gun bước lại gần, đôi mắt sắc lạnh khóa chặt lấy cậu. Gã cúi xuống, tay chống lên giường, gương mặt gần sát đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi thở của gã.
“Nghe này thằng đần độn.” Giọng nói của gã trầm thấp, nhưng từng từ đều mang theo sức nặng. “Tao không quan tâm mày cảm thấy thế nào. Nếu mày là vợ tao, mày ở đây. Hiểu chưa?”
Hyung Suk nhắm mắt lại, không phản kháng, không đáp lời. Cậu biết Jong Gun không bao giờ nói suông. Một khi gã đã quyết định, sẽ chẳng ai thay đổi được.
Cả hai bước ra khỏi căn hộ vào buổi sáng, bầu không khí lạnh giá của mùa đông phủ kín khắp thành phố. Những cơn gió rét buốt quất vào mặt, nhưng chẳng ai trong số họ bận tâm.
Jong Gun bước chậm rãi, tay đút túi áo khoác, điếu thuốc ngậm trên môi. Hyung Suk lẽo đẽo theo sau, ánh mắt dõi theo những bước chân của gã.
“Hyung.” Cậu gọi.
Jong Gun dừng bước, quay đầu nhìn cậu. “Gì?”
“Nếu có một ngày em không còn là em nữa, anh có ghét em không?”
Jong Gun nhíu mày, đôi mắt đen như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ trong đầu cậu. Gã nheo mắt, bước lại gần.
“Mày nghĩ tao rảnh để nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đó hả?” Gã cười khẩy, tiếng cười lạnh lẽo như cơn gió đông. “Mày là mày. Dù mày biến thành cái gì, tao vẫn sẽ không để mày thoát khỏi tay tao.”
Hyung Suk im lặng, ánh mắt cậu khẽ rung động. Câu trả lời của Jong Gun vừa là sự an ủi, vừa là lời cảnh báo. Nhưng sâu trong lòng, cậu biết gã đang nói thật.
Buổi trưa hôm đó, họ dừng chân tại một quán ăn nhỏ ven đường. Jong Gun gọi vài món đơn giản, trong khi Hyung Suk ngồi nhìn dòng người qua lại ngoài cửa sổ.
“Ăn đi.” Jong Gun đặt đĩa thức ăn trước mặt cậu, giọng nói mang theo chút mệnh lệnh.
Hyung Suk nhấc đũa lên, nhưng chỉ ngồi nhìn, không hề động đũa. Jong Gun liếc qua, đôi mắt ánh lên tia khó chịu.
“Mày bị gì vậy?”
“Không có gì.” Hyung Suk đáp, nhưng giọng nói lại thiếu sức sống.
Jong Gun thở dài, đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào cậu. “Mày muốn chết hả?”
Hyung Suk ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm của gã. Cậu không trả lời, nhưng sự im lặng của cậu nói lên tất cả.
Jong Gun siết chặt nắm đấm, cố kiềm chế cơn giận đang dâng lên trong lòng. “Mày nghe đây, Hyung Suk. Nếu mày dám nghĩ đến chuyện chết trước mặt tao, tao sẽ lôi mày về từ địa ngục chỉ để đánh mày một đốn. Hiểu không?”
Hyung Suk cười, nụ cười nhạt nhòa nhưng lại ấm áp đến kỳ lạ. “Em biết mà. Hyung sẽ không để em chết, đúng không?”
Jong Gun không đáp, chỉ nhìn cậu thật lâu.
Buổi chiều, cả hai trở về căn hộ. Hyung Suk nằm dài trên ghế sofa, trong khi Jong Gun ngồi bên bàn, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu không khí trong phòng tĩnh lặng đến mức cả hai có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Hyung Suk khẽ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Hyung, anh có nghĩ mọi thứ sẽ mãi như thế này không?”
Jong Gun không quay lại, nhưng giọng nói của gã vang lên rõ ràng. “Không có gì là mãi mãi. Nhưng tao đảm bảo một điều – mày sẽ luôn ở bên tao.”
Hyung Suk nhắm mắt lại, cảm nhận từng lời của gã thấm vào lòng mình. Nhưng sâu trong tâm trí, cậu biết rằng lời hứa đó sẽ khó mà giữ được.
Bởi vì cậu cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết – thời gian của cậu đang dần cạn kiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro