CHƯƠNG XXII
Thi Nhi ở cạnh hắn, bên cạnh hắn, đang ôm lấy hắn dù biết hắn không thể cảm nhận được nàng tồn tại...Nước mắt tràn khỏi khóe mi rơi chạm vào nền đất lạnh.Nàng ước gì hắn có thể nghe được tiếng nàng gọi, ước gì có thể cảm nhận được nàng đang ở đây."Cửu Lộ tiên sinh... tôi xin Người, hãy giúp tôi thêm lần này! Tử Uyên sớm muộn sẽ liên lụy chàng..."Nàng gào khóc gọi Cửu Lộ, đến một lát sau mới có một giọng nói truyền vào tai nàng:"Thi Nhi, nàng quá bướng bĩnh, ta bất chấp luật của Hoàng Tuyền đưa nàng trở về dương thế thăm "Tử Đăng" chẳng lẽ nàng còn muốn làm khó ta?""Cửu Lộ, không phải Tử Đăng là phân hồn của tiên sinh sao? Sao tiên sinh lại tàn nhẫn với chính bản thân mình như vậy?" Trong phút chốc xúc động, nàng đã lỡ thốt ra điều mà mình không nên nói."To gan!" Giọng nói tức giận của CửuLộ khiến nàng nhận ra mình đã lỡ lời" Ai cho phép nàng nhúng tay vào chuyện của ta? Càng đáng trách hơnkhi dám tìm hiểu thân thế của ta""Tôi ... tôi chỉ vô tình nghe bọn tiểu quỷ nói với nhau..." Nàng cụp mắt xuống, tay bấu lấy đám đá khô nhưng biết mình vô hình thì không thể tóm được vật chất."Được rồi, xem như nàng nợ ta, hoặc ta sẽ nợ nàng" Giọng nói đó trở nên rõ ràng hơn.Trước mặt Thi Nhi, Cửu Lộ đã đứng đó nhìn nàng.Sau đó Cửu Lộ dạo nhìn Tử Đăng, chính là phân hồn của anh ta, quả thực cả hai chính là một người, nhưng cho ý chỉ của Thiên đế nên đã tách làm hai thần hồn, đợi đến lúc sẽ khôi phục lại.Thi Nhi vẫn không hiểu vì sao Cửu Lộ lại nói anh ta nợ nàng, nếu nàng nợ Cửu Lộ thì vẫn đúng hơn...Nhưng chính do nàng đang cầu xin hắn để nàng cứu lấy Tử Đăng, thì dĩ nhiên nàng nợ Cửu Lộ, còn Tử Đăng nợ nàng.Thật rắc rối!Thi Nhi đứng dậy nhìn hắn mỉm cười đa tạ!Cửu Lộ biến mất vào hư không, để lại một nụ cười ấm áp dành cho Thi Nhi.Tử Đăng chợt cảm nhận được cái ôm siết thân quen từ phía sau, hắn lập tức quay sang, không nghi ngờ gì nữa, Thi Nhi yêu dấu của hắn đang ở trước mặt hắn."Thi Nhi, sao nàng lại..." Tử Đăng vuimừng khôn xiết khi biết đó chính là Thi Nhi, vội ôm lấy nàng thật chặt."Tử Đăng, thiếp phải giúp lão đạo sĩ diệt trừ Tử Uyên, sau đó thiếp sẽ phải trở về Hoàng Tuyền trình diện Diêm Vương" Thi Nhi đẩy nhẹ Tử Đăng ra, đôi mắt cố nén dòng lệ."Không, ta không muốn nàng rời xa ta..." Tử Đăng nắm chặt lấy tay nàng"Tử Đăng, thiếp giờ đây chỉ là thần hồn, nhờ ân huệ của Cửu Lộ tiên sinh mà thiếp có thể trở lại giúp chàng và thu phục Tử Uyên. Thực chất chúng ta không thể bên nhau được nữa"Tử Đăng lắc đầu không chấp nhận những gì nàng thốt ra, ôm chặt lấy nàng, ôm thật chặt.Thi Nhi cố gượng đẩy hắn ra:"Dù thiếp chỉ là một thần hồn hư vô, thiếp vẫn sẽ yêu chàng... Yêu mãi mãi một mình chàng! Đến kiếp sau, thiếp sẽ tìm chàng, sẽ tiếp tục lươngduyên của chúng ta." Đột nhiên nàng đẩy mạnh hắn ra, phi thẳng lênkhông trung, đối mặt với Tử Uyên.Thấy bóng dáng vị nữ nhân mà ả đã đoạt xác, Tử Uyên thất kinh:"Ngươi... ngươi còn sống?"Thi Nhi mỉm cười:"Không, ta đã chết! Ngươi đã giết ta... Nhưng do mi đã làm quá nhiều điều ác, ta phải trở lại dương gian, thay trời hành đạo, thu phục yêu nghiệt như ngươi...""Vậy thì ta sẽ cho ngươi hồn xiêu phách lạc, suốt kiếp không thể luân hồi" Dứt lời, ả lao đến như cuồng phong.Đột nhiên một lực mạnh phản công lại khiến ả chao đảo.Vị đạo sĩ già với râu tóc bạc trắng đãphi thẳng lên không trung vơi tư thế lơ lững, dáng người vẫn thư thả cầm phất trần."Yêu nghiệt, còn muốn hại người?""Người?" Ả cười vang "Ả đã bị ta tiễn về Hoàng Tuyền, không ngờ lại đượctrở lại đây"Vị đạo sĩ kia đã bấm tay và biết trướcđược nhưng chỉ là lão hơi lẩm cẩm khi dùng từ, nhưng suy cho cùng, ả đang gây hại cho sinh linh.Lập tức lão niệm chú, phóng từ cây phất trần một luồng sáng vàng kim chế ngự ả.Phút chốc cơ thể ả cứng đơ không thể cử động, Tử Uyên căm tức nhìn lão ta."Ngươi nghĩ với những trò trẻ con như thế có thể hạ được ta sao?"Tử Uyên hít sâu, toàn thân tích tụ ma khí ở khắp nơi, với một lực chí mạng, ả nhắm thẳng vào lão đạo sĩ.Lão chỉ biết chết trân vì thừa biết không thể né kịp cú đánh, nhưng độtnhiên Thi Nhi lao như bay đến đỡ giúp lão, thần hồn nàng rã rời tan vào hư không trước mắt lão, Tử Uyênvà cả... Tử Đăng."Không! Thi Nhi..." Tử Đăng gào lên"Yêu quái, ngươi đã giết nương tử củata!"Tử Uyên bật cười sảng khoái, dù đã nhận ra Tử Đăng mắn ả là "yêu quái", trong lòng vô cùng đau đớn.Trước kia hắn yêu ả đến nhườn nào, luôn dành sự quan tâm cho ả, khi ả mất tích mấy ngày, hắn đã cuống cuồng lo lắng. Giờ thì sao? Hắn xem ả như sinh vật ghê tởm.Lão đạo sĩ thừa lúc ả mất tập trung, lao đến cho ả một chưởng."Khốn kiếp" Ả gào lên, khóe miệng tuông máu, đột nhiên ả mỉm cười man rợ "Ngươi có giỏi thì giết ta, đứabé này sẽ không cần sao?"Lão không những không bị ả lây tâm,còn mạnh miệng trả lời lại:"Đứa bé vốn dĩ đã bị ngươi hại khi ngươi đoạt xác của Thi Nhi, bây giờ đứa trẻ trong bụng ngươi chỉ do ngươi đang tích yêu khí, khi sinh ra cũng là yêu nghiệt, không phải người, giữ lại chỉ gây hại cho bá tánh"Ánh mắt ả như nổi lửa, thù lão sớm đã tườn tận những việc ả làm."Đừng nghĩ ngươi đã đả thương đượcta" Ả lao đến với tốc độ chóng mặt, khiến lão đạo sĩ không kịp trở tay.Cơ thể lão bị hất văng xa hàng dặm rồi đáp xuống mặt đất một cách đau đớn, máu trong miệng phun đỏ cả một phần đất."Ngươi... ngươi sẽ bị quả báo..." Lão nói với hơi sức cuối cùng của mình, nhìn dáng người Tử Uyên ở phía xa, giờ chỉ còn là chấm nhỏ.Thực chất ả đã dùng tất cả nội lực để giết lão, hiện tại chỉ còn nửa mạng sống, nhưng vẫn vô cùng khoan khoái vì đã giết được những kẻ mà mình hận.Tử Uyên mặc lão nói gì, đằng nào lão cũng đã tắt thở về gặp tổ tiên, ả quay trở lại nhìn Tử Đăng, lúc này hắn đã mặt xanh môi tái.Ả nhếch miệng cười lao đến hắn, độtnhiên một bóng hình nam nhân quen thuộc chắn ngang hướng ả đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro