CHƯƠNG XXI
Thời gian lặng lẽ trôi qua, không ai ngờ được rằng thiếu phu nhân của Thiên gia, Trần Thi Nhi đã bị Bạch Hồ - Tử Uyên chiếm lấy thân xác.Chỉ duy có phu quân nàng - Tử Đăng là mơ hồ nhận ra sự khác thường này, ả vẫn giữ tâm tính của Thi Nhi, e thẹn hiền thục, trong khi đó cái thai trong bụng vẫn đang lớn dần, không hề có dấu hiệu sảy thai.Nhưng tin tức Thiên gia có yêu nghiệt trú ẩn đã gây xôn xao khắp kinh thành, Tử Đăng đã nghe tường tận những lời đồn này, nhưng chẳng biết phải làm gì, chỉ biết thở dài bất lực.Đêm đã khuya chưng hắn vẫn khôngmột chút động chân để quay về Thiên gia phủ, ngày nào cũng vậy, cứ đợi gần sáng hắn mới trở về Thiên gia, trở về phòng của mình.Trong lòng vô cùng trống rỗng, như thiếu vắng một điều gì đó đặc biệt.Thi Nhi đã bên cạnh hắn, một thần hồn hư vô, tường tận mọi thứ trước mắt, nàng cũng chẳng biết làm cáchnào để nói cho hắn biết rằng người đó không phải nàng mà là Tử Uyên, ả si mê hắn đến nỗi căm hận những ai động đến hắn.Sáng hôm sau, gia đinh từ Thiên Phủ hối hả chạy đến cửa hiệu gặp hắn, hơi thở dồn dập không nói nên lời, thấy thế hắn liền cau mày:"Chuyện gì vậy?""Có... có một toán lính đến bắt thiếu phu nhân trình diện quan phủ...""Cái gì?" Lập tức Tử Đăng vội chạy về Thiên gia, mặc cho tên gia đinh chạy theo gọi.Đứng trước cổng Thiên Gia, hắn nhìnthấy bọn chúng đang tóm lấy Thi Nhi.Nhưng Tử Đăng sững mắt không tin vào chính mắt mình nhìn thấy, cô gáimà hắn thường gọi là nương tử, là Thi Nhi lại mang một gương mặt khác, chỉ hơi hao hao giống Thi Nhi, và trông rất quen.Trí nhớ khi trước đã kéo lại ý nghĩ của hắn, gương mặt đó chính là của Nguyệt Anh, không thể tin được, tại sao có chuyện kỳ lạ như vậy? Bọn gia đinh trong phủ hồ như không nhận ra điều này, bởi họ thường xuyên gặp Thi Nhi cho nên không nhận ra gương mặt của nàng đang biến dạng dần dần thành gương mặtcủa Tử Uyên.Chỉ có Tử Đăng nhận ra sự khác biệtđáng sợ này, vậy tức là sao? Sao lại là gương mặt của Nguyệt Anh?Hắn vội chạy đến hỏi han tình hình, bọn lính thấy hắn liền dừng chân:"Ả ta là yêu nghiệt, bọn ta phải bắt ả về cho Đại Nhân xử lý...""Dựa vào đâu các người nói thê tử ta là yêu nghiệt?" Tử Đăng vẫn nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của "Nguyệt Anh" đang nhìn mình, nhưng vẫn không nói gì, nhìn xuống cái thai đã gần năm tháng của nàng.Bọn họ không nói năng một lời, ngang nhiên áp giải Tử Uyên đi, đột nhiên miệng ả nhếch lên một nụ cười bí hiểm, một trận cuồng phong lao đến làm bụi tung mịt mù, đến khitrận cuồng phong ấy lướt qua khỏi, thì đã không còn thấy Tử Đăng và TửUyên ở đâu.Trong khi đó Tử Uyên đã ôm lấy Tử Đăng hòa vào cơn gió, trôi đi thật xa Thiên gia phủ."Nàng là ai?" Hắn hỏi Tử Uyên, nhìn ả không chớp mắt."Thiếp là Tử Uyên, lương duyên kiếp trước của chàng... thiếp đến đây để tiếp tục mối lương duyên của chúng ta" Ả ta trả lời, miệng vẫn nở một nụ cười quyến rũ."Thả ta xuống" Hắn tức giận, bởi khi nghĩ đến chính ả đã đoạt lấy thân xác của Thi Nhi, hẳn nàng đã bị ả ta giết hại."Không! Nếu thiếp thả ra, chàng sẽ tan xương nát thịt" Ả vẫn ôm chặt lấythân người Tử Đăng"Rốt cuộc nàng muốn gì?" Tử Đăng cảm thấy vô cùng khó chịu, vô cùng không quen khi đối diện với một cơ thể quen thuộc nhưng lại với gương mặt lạ lẫm này."Muốn bên cạnh chàng, yêu chàng!""Ta không biết nàng là ai cả, bất luận chúng ta có là nhân tình kiếp trước đi chăng nữa, ở kiếp này thê tửta là Trần Thi Nhi, không phải nàng...""Chàng mê muội ả quá rồi. Nếu chàng không nhớ thiếp, thì chàng sẽkhông mê đắm ả kỹ nữ Nguyệt Anh sao? Ả ta có gương mặt hệt như thiếp..."Tử Đăng chợt nhận ra điểm này ở mình, quả thực Nguyệt Anh chỉ là kỹ nữ, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại yêu ả đến như vậy, không thể phủ nhận được kiếp trước hắn và Tử Uyên đã từng có quan hệ.Bất ngờ cảm thấy chân mình chạm đất Tử Đặng nhìn quanh, Tử Uyên đãđưa hắn đến một ngọn núi cách rất xa Thiên gia phủ."Rõ ràng là do con ả họ Lâm - nhân tình cũ của chàng gây ra cơ sự này, thiếp sẽ giết ả..." Đoạn, ả nói mà tay bóp chặt, có thể nghe được tiếng rănrắc của khớp xương.Tử Đăng thì sững người trước thái độcủa ả, một "con người" máu lạnh, giết người không gớm tay, thì ra những vụ án mạng khi trước là do ả gây ra, vậy mà hắn cứ nghĩ rằng do Thi Nhi, thật là hồ đồ, vậy mà hắn lại đối xử tệ bạc với Thi Nhi.Đột nhiên bầu trời tối sầm lại, mây đen vần vũ, bầu trời phút chốc đã hóa thành một màu đen kịt với những đám mây màu xám cuồn cuộn như một xoáy nước trên trời.Cả hai đang bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì, đột nhiên Tử Uyên say sẩm mặt mày ngã uỵch xuống đất.Tử Đăng vội đến đỡ lấy ả:"Nàng không sao chứ?" Trong giờ phút này, ả vẫn có thể mỉm cười vì thái độ quan tâm của Tử Đăng dành cho ả. Sau thu lại nét cười ngước lêntrời quan sát hiện tượng.Thực chất Tử Đăng chỉ quan tâm đến đứa trẻ mà ả đang mang, bởi gương mặt của Nguyệt Anh đã không thể nào làm hắn động lòng nữa, gương mặt mà khiến hắn quan tâm giờ đây chỉ có mỗi Trần Thi Nhi."Yêu nghiệt, mau đầu hàng đi" Một giọng nói vang khắp núi rừng, như xuất hiện trên bầu trời mây đen."Hẳn là lão đạo sĩ thúi đó..." Ả gượngđứng dậy, nhếch môi cười khẩy "Tài sức thế này mà muốn đối phó ta sao? Quá xem thường khả năng của ta rồi"Chợt Tử Đăng bị Tử Uyên đẩy ra, ả phi thẳng lên nơi đám mây đang cuồn cuộn vần vũ, đôi mắt hiện lên màu đỏ của máu, bảy chiếc đuôi đã lộ hình.Tử Đăng bên dưới như chết trân trước nguyên hình của ả:"Ả ta... là yêu hồ... Vậy còn Thi Nhi? Nàng đâu rồi, nàng đã ở nơi nào?" Tử Đăng vẫn luôn hy vọng ả chỉ mượn xác Thi Nhi, nhưng những gì hắn trông thấy đã khẳng định Thi Nhi bị ả giết hại để đoạt xác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro