CHƯƠNG XX: CỬU LỘ TIÊN SINH
Vị thư sinh đảo một vòng quanh nàng, Thi Nhi.Rồi nhướn mày:"Ta sẽ giúp nàng trở lại trần thế để gặp phu quân của mình, nhưng chỉ là thần hồn vô hình mà thôi, nàng chấp nhận chứ?"Thi Nhi vui vẻ gật đầu:"Nhưng công tử có thể cho tiện nữ biết tên không?""Mọi người hay gọi ta là Cửu Lộ tiên sinh""À! Cửu Lộ tiên sinh, đa tạ công tử đã giúp đỡ tiện nữ, vậy khi nào tiện nữ có thể đi được?""Đến lúc đi thì sẽ đi..." Cửu Lộ tiên sinh bật cười phong nhã rồi hòa vàogió biến mất.Thi Nhi lại thấy vô cùng kỳ lạ, nàng có mối quan hệ gì với anh ta mà anhta có thể giúp nàng dễ dàng như vậy được?Trước tiên phải thám thính tình hình, hỏi xem bọn quỷ hồn ở đây có biết vị tiên sinh này thân thế thế nàohay không, càng phải muốn biết phải chăng anh ta thích "lo chuyện bao đồng"?Bởi theo kinh sử mà nói việc một vong hồn muốn thoát khỏi "địa ngục" trở lên trần thế là chuyện không tưởng, nếu vi phạm sẽ chịu tra tấn rất tàn nhẫn, thậm chí hồn siêu phách tán.Nàng đi khắp nơi hỏi mọi quỷ hồn mà nàng nhìn thấy, họ đều có chung một đáp án, lắc lắc cái đầu không ngừng, sau đó thì lướt đi mất.Đột nhiên thấy một vị quỷ gia dáng người uy vệ đang thẳng tiến đến nơinàng đứng, Thi Nhi liền phóng gió lướt đến trước mặt hắn ta.Đó là một con quỷ hoặc cũng có thểlà ma với gương mặt trắng toát và đặc biệt cực kỳ xấu, trên tay cầm một cây gậy với hình thù kỳ quặc."Cho tôi hỏi""To gan..." Hắn ta rít lên đầy phẫn nộThi Nhi liền tròn mắt không hiểu:"Oan hồn to gan, dám cản đường của quỷ gia? Muốn ăn gậy à?""Gậy?" Thi Nhi bật cười ôm bụng, cứnhư nàng là trẻ con vậyĐiệu bộ của Thi Nhi khiến gương mặt hắn ta từ màu trắng chuyển dầnsang màu hồng lựng, "vô cùng đángyêu"."Là gậy đả quỷ, chỉ cần một roi là hồn xiêu phách lạc" Hắn trả lời lại với giọng chắc nịch, đôi mắt dữ tợn vẫn nhìn nàng.Thi Nhi thôi không cười, thu lại nét mặt, ra vẻ thành kính.Đột nhiên bên cạnh hắn xuất hiện một tên quỷ khác, không khác hắn cho mấy về cách ăn mặt, chỉ là hắn ta lại có màu đen, làn da đen ngâm." Chuyện gì vậy?" Hắc diện hỏi, sắc thái vô cùng dữ tợn"Cho tôi hỏi, hai người có biết một vịtiên sinh tên là Cửu Lộ?"Hai bọn họ nhìn nhau một lúc rồi quay lại nhìn nàng với với vẻ nghiêm trọng:"Chuyện của Cửu Lộ tiên sinh ta không thể tiết lộ, ngươi mau mau trình diện Diêm Vương để xét tội, chờ ngày luân hồi, đừng phí thời gian cho những chuyện này nữa..." Bạch diện nói"Chỉ là ngài ấy muốn giúp tôi được trở lại dương gian lần cuối cùng chonên tôi muốn biết ngài thực sự có thân thế ra sao, để sau này tôi có thể báo đáp ân tình..."Hai người họ lại tiếp tục nhìn nhau, xem ra lần này sắc mặt khó coi hơn hẳn, như họ đang bàn tính với nhau thông qua ý nghĩ, chỉ có việc là Thi Nhi không nhận ra là họ đang bàn về cái gì.Nhưng họ vội lờ đi, bảo rằng có việcgấp do Diêm Vương giao, không thể nán lâu hơn được, sau đó thì lướt đi mất để lại gương mặt hụt hẫng của Thi Nhi.Nhưng quả thực trời không phụ"người" có lòng, đi được một đoạn dạo quanh Hoàng Tuyền, nàng có nghe lũ quỷ nhỏ nhắc đến "Cửu Lộ tiên sinh".Thân vốn là Đại Tiên nơi tiên cảnh, do vướn phải tình kiếp với một hồ tiên nên bị tướt cốt tiên, phải luân hồi làm người trần.Nhưng chưa hết, đó chỉ là một phần!Thực chất nguyên thần của vị Đại Tiên ấy đã được tách làm hai thần hồn, một phải đọa vào kiếp luân hồi.Hai vẫn giữ ở Hoàng Tuyền, hồ như có một chức vụ gì đó, nhưng hành tung của vị này vô cùng bí ẩn, cho nên bọn chúng chỉ đoán già đoán non, chức vị chắc không nhỏ.Còn về Hồ Tiên kia, đã bị Thiên Đế ra lệnh cho Thiên Lôi đánh đến tan nát nguyên thần, mãi mãi không thểđầu thai chuyển kiếp, phải tu luyện tích hồn lại, đó là chuyện không hề đơn giản.Nói đến đó, dù là thần hồn thì cảm xúc của nàng vẫn vậy, vô cùng kinh sợ, thì ra ả yêu hồ ấy chính là tiên hồ mà lũ quỷ nhỏ đang nhắc đến, càng kinh sợ hơn, Cửu Lộ tiên sinh là phân hồn của Tử Đăng, phu quân của nàng.Đột nhiên bọn quỷ nhỏ biến mất trước mắt nàng, tức thì một bàn tay chạm vào vai nàng.Thi Nhi giật nãy người quay sang:"Tiên sinh..."Cửu Lộ tiên sinh đã đứng phía sau nàng từ lúc nào"Sao nàng lại đứng ở đây? Không tìm nơi nghỉ ngơi hồi lại sức lực để có thể trở lại dương thế!""Tôi có cần đến trình diện Diêm Vương?" Nàng chau mày nhìn vị tiênsinh, hồ như chỉ là một câu hỏi lấy lệ, thực chất nàng thừa biết vẫn chưa đến lúc."Không cần, khi nào nàng không phiền muộn bởi con người trên ấy nữa, tự khắc ta sẽ đưa nàng trình diện Diêm Vương""Tại sao tiên sinh giúp tôi?" Nàng vào thẳng vấn đề.Có phải chăng do vị tiên sinh này cóxúc cảm giống như Tử Đăng? Như phu quân đối với thê tử chăng?Vị tiên sinh im lặng một lúc:"Ta không muốn oan hồn chết mà tâm còn vấn vươn, như thế kiếp sau sẽ tạo ác nghiệt... không tốt..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro