CHƯƠNG XVIII
Đã đến lúc Thi Nhi phải chóng lại TửUyên, nàng không thể để ả ta hành hạ thêm được nữa.Thậm chí phải chết còn hơn sống mà với một cuộc sống không phải của mình.Thi Nhi quyết định đi tìm bà lão hôm trước, hy vọng bà có thể chỉ bảo nàng làm sao để đánh đuổi Tử Uyên.Vài ngày sau, khi cơ thể bình phục nàng vội ra bờ hồ lúc trước tìm bà nhưng đã đi khắp bờ hồ hơn hai canh giờ nhưng vẫn không thấy bóng dáng bà ở đâu, nàng bắt đầu lolắng, tâm trí bắt đầu rối rắm.Thi Nhi đã trốn ra đây một mình, chắc hẳn người trong Thiên gia bây giờ đang cuốn cuồng lo cho nàng, nhưng lại phải trở về như thế này sao?Đột nhiên một cơn gió mạnh hất vàomặt nàng:"CHẾT ĐI" Một giọng nói trấn áp cả không gian, hòa vào tiếng gió rít dữ dội.Tử Uyên với đôi mắt rực đỏ đang phi thẳng đến nơi nàng đứngThi Nhi kinh hãi cố quay người bỏ chạy nhưng cơn gió quá mạnh để nàng có thể làm chủ được hành động của mình.Từ đâu một cây phất trần tung ra đón lấy cái chưởng của ả, Tử Uyên bịđẩy ra ngã xuống đất, trên miệng phun ra một ngụm máu tươi.Thi Nhi quay sang nhìn thấy một lão đạo sĩ chừng đã hơn 70, râu tóc đã nhuộm bạc, nhưng sức lực lại tráng kiện như thanh niên."Cô nương không sao chứ? Lão đến trễ chút nữa thì đã có án mạng rồi..."Ông lão nói với cô với chất giọng ôn nhã, tay vuốt râu."Cháu cảm ơn ông" Nàng vội vã cúi đầu cảm ơn lão đạo sĩ"Khốn kiếp" Tử Uyên chữi lớn, nhìn Thi Nhi căm tức.Nàng chỉ biết thụt lùi lại vì sợ hãi.Lão đạo sĩ già đi đến chỉ cây phất trần vào ả vừa nói: "Còn không mau biến khỏi đây, yêu nghiệt, nếu ngươi còn hại người thì ta sẽ thẳng tay trừng trị ngươi. Xem như hôm nay ta cho ngươi thêm cơ hội"Tử Uyên liếc xéo Thi Nhi một cái liềnụp một cái biến mất theo cơn gió.Ông lão lúc này mới vội đi đến hỏi thăm Thi Nhi:"Có việc chi mà cô lại ra đây một mình như vậy?""Cháu tìm một bà lão, người đã cứu mạng cháu..." Thi Nhi liền cảm thấy ông lão này có thể giúp nàng tìm bà lão nọ, nàng khẩn thiết "Ông có thể giúp cháu tìm một bà lão khoảng 80 tuổi hay ngồi ở đây bán đậu hũ không?""Ha ha!" Ông ta bật cười vang, Thi Nhi hơi xìu mặt xuống, hễ như ông ấy đang nghĩ nàng bịa chuyện"Muốn đến cảm ơn ta sao?"Thi Nhi tròn xoe mắt nhìn ông ấy! Hóa ra bà lão đó là do ông biến thành, quả thực đúng là cao nhân, lại còn biết được sự việc mà không cần phải nói ra.Nhưng không để nàng mở miệng cảm ơn, lão đạo sĩ vào thẳng vấn đề,tay vẫn thong thả vuốt râu:"Có lẽ cô nương đây đã vô tình lôi kéo ác nữ này về nhà""Ác nữ?" Nàng bất chợt cảm thấy kinh sợ bởi cái từ ngữ này, nó có cái gì đó rất ghê gớm, rất dữ tợn."Là oan hồn của một con hồ yêu nhưng do oán hận nên không thể siêu thoát, từ đó đã tích thành ác quỷ hồn, sức mạnh còn hơn cả những con yêu hồ thông thường..." Nói rồi ông ta lắc đầu ngao ngán, hồ như vẫn chưa tìm ra cách để giải quyết ả yêu hồ đó.Chỉ là ả ta chưa dốc toàn lực đánh trả ông, bằng không hậu quả đáng sợ.Ban nãy, ả ta dễ dàng bị lão đạo sĩ đánh bị thương cũng do bất ngờ nênkhông kịp xoay sở, không thể thấy thế mà khinh thường.Thi Nhi chau mày lo lắng, bởi nàng có chết cũng không sao, nhưng cũng do nàng đang mang cốt nhục của Tử Đăng, không thể làm chuyện có lỗi với chàng được.Cho dù có mất tính mạng, cũng phải giữ lại đứa trẻ, đó là một đứa trẻ vô tội.Rồi ông ta đưa cho nàng một sắp bùa rồi bảo nàng mau về nhà dán khắp phòng mình, chờ khoảng ba ngày thì mọi thứ sẽ ổn, bởi theo suy đoán, Tử Uyên bị ông ấy đánh bị thương, chí ít cũng mất bảy ngày mới khôi phục.Những lời ban nãy chỉ là ông ấy cố đuổi ả đi, thực chất ông không phải đối thủ của ả.Thi Nhi vội trở về phòng dán bùa khắp nơi như lão đạo sĩ căn dặn.Hầu hết các nha hoàn lẫn gia đinh vô cùng khó hiểu hành động của nàng, thậm chí còn cho rằng sau sự việc vừa qua nàng đã trở nên mất trí nhớ, làm những việc vô nhận thức.Lão gia cùng lão phu nhân liền đến can ngăn hành động kỳ quái này củanàng:"Thi Nhi, sao con lại dán những thứ này trước cửa phòng?" Thiên phu nhân mặt mày không vui vẫn nhìn những lá bùa được dán đầy cánh cửa chính."Có một yêu nữ muốn ám hại con, là một lão đạo sĩ cho con những thứ này..."Nàng vừa giải thích vừa dán những lá tiếp theo ở bên cạnh cửa sổ.Thiên lão gia vô cùng tức giận trước thái độ điềm nhiên của Thi Nhi, không nhận ra mọi người đang bàn tán Thiên gia có yêu quái, ông liền điđến xé hết từng lá bùa dán ở cửa chính.Nàng hoảng hốt buông cả sắp bùa còn lại cố gắng ngăn cản Thiên lão gia:"Cha, đừng mà, không được..."Thiên phu nhân cũng vội ngăn nàng lại, để cho Thiên lão gia xét hết toàn bộ:"Cha, mẹ... con nói thật " Nàng cố gắng gào lên vừa sức để tránh bị gọilà hổn xược với cha mẹ chồng "Con xin cha mẹ, dù con có chết cũng được, nhưng phải bảo vệ đứa con của con"Do kích động nhất thời, bụng của nàng lại nhói lên đau đớn, Thi Nhi ngã khụy xuống ôm bụng, Thiên phunhân hoảng hốt liền can ngăn Thiên lão gia, dù sao nàng cũng đang mang thai, thôi thì cứ làm gì thì làm, miễn sao đứa trẻ khỏe mạnh là tốt lắm rồi.Cả hai vợ chồng lão gia đành phải bỏ đi trong sự bất lực với nàng dâu.Còn gia đinh và nha hoàn của Thiên gia hết lần này đến lần khác chứng kiến hành động khác thường của ThiNhi, trong tâm vô cùng hoảng hốt, vô cùng lo sợ, lo sợ rằng một ngày nào đó nàng sẽ đâm ra thèm máu người và sẽ bắt họ uống máu.Đúng là giấy không thể gói được lửa,đâu đó trong Ninh Phủ đã có một lời đồn rằng có yêu nghiệt đang trú ẩn ở Thiên gia phủ, ban đầu chỉ là một lời đồn nhỏ, không ai quan tâm, nhưng chỉ trong ba ngày, lời đồn đã loang ra khắp nơi."Ta thực không hiểu tại sao nàng lại gây ra những chuyện này?" Tử Đăng thở dài ngồi đối diện chiếc giường mà Thi Nhi đang nằm dựa lưng vào tường."Thực sự là có một yêu nữ đang theothiếp, đó là lý do vì sao chàng cảm thấy có lúc thiếp lại thay đổi như hai người khác nhau, chính là do ả..""Hoang đường" Hắn đứng dậy đập mạnh vào bàn, thần sắc tức tối."Tử Đăng, điều thiếp nói không hề giả dối. Chính đêm hôm ấy, ả đã làm thiếp bị động thai, chính nhờ một vị đạo sĩ biết trước mọi chuyện đã cho thiếp uống thần đan để giữ linh khí, bằng không thì đã không giữ được con của chúng ta"Suy xét lại câu nói của vị đại phu hôm trước thì đây là một điều kỳ diệu, không thể không tin lời của ThiNhi, nhưng điều này thật hoang đường, làm sao trên đời này lại có yêu quái cơ chứ?Nhưng suy lại tiếp tục, những thói quen thích máu động vật kỳ lạ của Thi Nhi, khi thì nàng là một nữ nhân sắc sảo, khi lại yếu đuối nhu mì.Tử Đăng liền nhìn nàng châu mày, ý nghĩ như đã hiểu ra gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro