CHƯƠNG XV: HY VỌNG
Thi Nhi bật người ngồi dậy trên giường, tay ôm lấy một bên... mồ hôi tuông ra như tắmTrời đã gần sáng, sắc tối của màn đêm được dần thay thể cho sắc xanh của bình minh...Một lúc định thần lại, thì nhận ra mình vẫn đang nằm trong phòng, bờvai nàng vẫn trắng mịn, không hề cóvết cắn xé của "thú dữ". Thần sắc vẫn không giấu nỗi sự sợ hãi nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng, vuivì chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ quái dị.Thi Nhi quay sang bên cạnh theo một phản xạ tự nhiên, Tử Đăng vẫn đang ngủ rất say, do rất ít khi "tiếp xúc" với hắn nên nàng cũng không rõ hắn sẽ ngủ đến bao giờ mới dậy.Bởi mỗi khi hừng sáng, mở mắt ra thì nàng đã không thấy hắn đâu.***Chuyện gì đến cũng đến, không lâu sau thì Thi Nhi có biểu hiện của mộtphụ nữ mang thai.Nhưng chuyện này không dừng lại, hành động và thái độ của nàng bắt đầu thay đổi dần, tâm tính trở nên khó chịu hay cáu gắt, đương nhiên thai phụ hay có những thay đổi về cảm xúc, nhưng đặc biệt lại rất thích... máu, những món ăn nửa sống nửa chín hoặc những món còntươi.Cái sở thích kỳ dị này đã khiến các nha hoàn trong Thiên gia phủ cảm thấy kinh sợ Thi Nhi, nhưng hồ như nàng ta không quan tâm.Từ trong bếp các nha hoàn chạy tánloạn ra ngoài, khói bên trong vẫn nghi ngút thoát qua những khe hở của cửa thông gió nhà bếp, trên gương mặt họ thể hiện sự kinh hoàng tột độ.Bên trong bếp không gian bị xáo trộn không theo một trật tự của một nhà bếp.Thân ảnh một nữ tử một tay nắm chặt hai cánh gà, một tay giữ chặt đầu gà rồi cắn mạnh vào cổ con vật đáng thương, Thi Nhi.Mặc cho tiếng kêu quang quác đáng thương của nó, từng dòng máu tươi chảy dài xuống cằm của nàng, biểu cảm lúc này trở nên vô cùng thoải mái, vô cùng hưởng thụ những ngụm máu tươi đang tràn ngập trong lưỡi rồi tràn xuống thực quản, một cảm giác vô cùng khoan khoái.Tử Đăng mặt mày khó chịu đi đến, hắn đứng bên ngoài nhà bếp chứng kiến gương mặt hãi hùng của bọn nha hoàn:"Chuyện gì đã xảy ra?" Hắn gằn giọngMột tiểu nha đầu mặt mày tái xanh môi lắp bắp không nói được gì, ngón trỏ run bần bật chỉ vào hướng trong bếp.Tử Đăng phần nào như hiểu được chuyện "không hay" này, liền chau mày gắt gao chạy vào bếp, chứng kiến cảnh tượng "ái thê" mặt mày lem luốc máu không những không sợ hãi mà xông đến túm lấy con gà trong tay Thi Nhi quẳng đi.Hắn vốn biết thói quen kỳ lạ này củaThi Nhi nhưng vẫn để nàng thỏa thích với nó, nhưng sự việc càng lúccàng không hay rồi, sợ rằng người ngoài biết chuyện sẽ cho rằng Thi Nhi là yêu quái.Thấy Tử Đăng, Thi Nhi lúng túng dùng tay quẹt vết máu trên miệng và cằm của mình, khổ nổi càng quẹtthì càng đáng sợ hơn:"Tử Đăng, sao chàng về sớm vậy?" Giọng nói êm tai thốt ra từ miệng Thi Nhi không chút lo sợ, thậm chí xem như là lẽ đương nhiên."Ta không hiểu nỗi tại sao nàng lại không thể kìm chế được mà lại gây ra chuyện này, nếu cha mẹ mà biết thì lớn chuyện" Tử Đăng có chút rất bực bội trước hành động của Thi Nhi. Hắn đã dùng tiền bịt miệng bọnnha hoàn, gia đinh trong phủ để tránh bọn chúng hé răng hé lợi nói toàn bộ chuyện của Thi Nhi cho người ngoài biết kể cả Thiên lão gia và Thiên phu nhân.Nhưng không phải đây là cách tốt nhất bởi giấy thì không thể gói đượclửa."Thiếp... thiếp xin lỗi..." Đôi mắt nàng cúp lại tỏ vẻ hối lỗi, chỉ là cái cảm giác đó lại ùng đến, thế là bản năng trỗi dậy đánh đuổi mất lý trí."Chỉ tại thiếp... à không phải, con muốn ăn nên thiếp mới..." Thi Nhi vừa nói vừa một tay níu tay áo Tử Đăng, một tay xoa xoa bụng, cố lấy lòng hắn,đó cũng là cách tốt nhất để "hạ hỏa" cho hắn."Được rồi, sau này ta sẽ cho nha hoàn chuẩn bị thường xuyên ba bữacho nàng..." Dù có tức giận cách mấy thì chỉ cần thấy vẻ nũng nịu của Thi Nhi hiện giờ cũng làm hắn dịu bớt cơn giận, hệt như một gáo nước tát vào đống lửa đang cháy, thật hết chịu nỗi."Sau này không được làm như vậy có rõ không?" Thần sắc của hắn cũng đã trở lại bình thường, thậm chí còn tỏ ra vui vẻ chòng ghẹo Thi Nhi.Lấy tay gạt nhẹ lên mũi nàng cưng nựng rồi kéo tay nàng ra khỏi nhà bếp nóng nực ôi bức.Bọn nha hoàn vẫn còn chết trân ở bên ngoài không dám động chân, thấy Tử Đăng tay trong tay với Thi Nhi bước ra, trên khóe môi của nàngvẫn còn vươn chút đỏ của máu, bọn họ vô cùng sợ hãi liền đưa mắt nhìn nơi khác, tay chân vẫn còn run bần bật.Dù biết bọn họ không dám nhìn mình, Thi Nhi lại lấy làm thích thú dở một nét mặt chọc ghẹo họ. Tay Tử Đăng vẫn siết chặt tay Thi Nhi kéo đi.Ở nhà buồn chán, nàng được "lệnh" của mẹ chồng cho ra ngoài tản bộ, đương nhiên sẽ có một hoặc hai tiểu nha hoàn đi theo hầu.Bọn họ có vẻ sợ sệt nàng nên cũng chỉ đứng ở một khoảng cách nhất định mặc dù Thi Nhi đã cố gắng tỏ ra thân thiện nhưng họ vẫn y như vậy. Cuối cùng nàng cũng mặc kệ họ.Thi Nhi đi dạo xung quanh một cái hồ lớn trong xanh, xa xa là những người bán hàng rong đang mưu sinh cạnh lan can hồ.Đi được một lúc, trước mắt nàng là một cụ bà đã ngoài 80, tóc đã bạc trắng dáng người vô cùng khốn khổ đang ngồi bên cạnh một nồi đậu hũ nhỏ, hồ như đã gần hết một buổi sáng nhưng bà vẫn chưa bán được một chén đậu hũ nào, trong lòng nàng liền vô cùng thương cảm cho bà.Vừa bước đến gian hàng của bà, nàng dừng chân lại định hỏi mua đậu hũ mang về:"Tiểu thư, hãy ngồi lại đây ăn một chén đậu hũ, mang về sẽ không ngon đâu..." Bà vừa nói vừa nhìn nàng mới gương mặt phúc hậu, những nếp nhăn xô lại tạo thành một nụ cười.Thi Nhi tròn mắt kinh ngạc, làm sao bà ta biết nàng định mua mang về?"Bà..." Nàng định mở miệng nói lên ý nghĩ của mình thì bà cũng đứng dậy kéo nàng ngồi xuống ghế, thao tác nhanh nhẹn làm một chén đậu hũ còn nóng nghi ngút khói đưa chonàng.Hai tiểu nha hoàn cũng chỉ biết đứng bên cạnh đợi nàng ăn, thấy có vẻ không quen nên nàng gọi họ cùng ăn nhưng họ rối rít từ chối, cứ như rằng sợ nàng sẽ ăn thịt.Nhưng cứ để họ nhìn nàng ăn như vậy sao? Làm sao mà nuốt trôi đượcchứ! Thi Nhi liền bảo họ đi tản bộ xung quanh hồ, lát nữa rồi hãy quay lại.Hai nha hoàn gật đầu làm theo, trong chốc lát dáng người họ đã nhỏ dần ở phía xa..."Tiểu thư..."Tiếng gọi của bà lão khiến nàng vội ngước lên nhìn"Yêu khí rất nặng..."Bà lắc lắc đầu, hồ như đã biết được gì đó. Thi Nhi chau mày, làm sao bà ta biết được "yêu khí" ? Bà ấy là đạo sĩ sao? Người bây giờ đang ngồi ăn đậu hũ bên cạnh một bà lão già nuabán đậu hụ là Trần Thi Nhi, còn Tử Uyên đã rời xác nàng tự khi nào..."Bà nói gì vậy? Sao lại yêu khí chứ? Cháu là người mà, bà đùa vui quá!" Nàng cười xòa để đánh tan cái ý nghĩ kỳ lạ của bà lão, nàng không muốn chuyện này bị mọi người bên ngoài biết, e sẽ không hay, thậm chísẽ gây lớn chuyện.Bà lão có vẻ không dễ bị lừa, bà lomkhom người chồm sang bên cạnh lục lọi trong chiếc túi vải của bà, ThiNhi dừng ăn đưa mắt nhìn bà, trong đầu liền đặt một câu hỏi lớn.Trong tích tắt bà đã đưa ra trước mặt nàng một viên thuốc màu trắngngà:"Đây là?" Nàng lấy làm khó hiểu"Mau uống đi, nó sẽ làm giảm yêu khí đang bám vào người tiểu thư, nhưng chỉ có tác dụng trong một thời gian nhất định, thà có vẫn hơn không...""Nhưng..."Nàng ngập ngừng, tự dưng lại có một bà lão không quen không biết đưa nàng một viên thuốcbảo nàng phải uống, thật kỳ lạ! Trong khi đó nàng lại mang thai, làm sao có thể uống thuốc bừa bãi được."Không sao đâu, sẽ không ảnh hưởng đến thai nhi đâu..."Câu nói của bà khiến Thi Nhi gần như toát mồ hôi, cô chưa hề hé môi nói rằng mình mang thai mà bà lại biết, thật ra bà lão này là ai?"Sao bà lại biết...""Mau uống đi, lão không hãm hại tiểu thư đâu..."Với những hiểu biết của một con người bình thường, nhìn bên ngoài thì nàng vẫn là người bình thường, không ai có thể biết được trạng thái,cơ thể nàng thế nào, nhưng bà lão này... Nếu như không phải thánh nhân thì cũng là cao nhân đắc đạo.Nàng vừa chụp lấy viên thuốc ực xuống cổ họng thì hai nha hoàn từ xa chạy lại ngăn cản nhưng đã quá trễ."Thiếu phu nhân... sao người lại uống thứ đó..." Một tiểu nha hoàn thốt lên đầy lo lắng, sau đó quay sang nói với bà lão:"Bà là ai, có ý đồ gì với Thiếu phu nhân của chúng tôi?" Cô kéo Thi Nhi ra sau lưng mình che chở."Trân à, bà ấy chỉ cho ta... uống thuốc dưỡng thai thôi..." Nàng cố trấn an tiểu nha hoàn"Phải phải, cháu dâu lão cũng đang mang thai, biết tiểu thư đây cũng mang thai nên tiện trong giỏ còn vàiviên dưỡng thai lão vừa mua cho cháu dâu nên cho tiểu thư đây một viên..."Họ liền quay sang nhìn nàng muốn nàng xác nhận sự việc.Đáp lại, Thi Nhi gật gật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro