CHƯƠNG VIII: NỖI LÒNG CỦA TIỂU MY
Sáng hôm sau, Thi Nhi tỉnh dậy và nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng quen thuộc, tự thắcmắc cớ sao mình lại nằm ở đây? Hôm qua là mơ ư?Nàng lấy tay dụi dụi mắt, trời đã về trưa rồi, ánh nắng gắt chói chang ngoài cửa chiếu vào cho nàng biết rõ điều đó.Lòng ngẫm thấy lạ rằng tại sao không thấy Tiểu My đánh thức nàng dậy, Thi Nhi loạng choạng bước ra cửa bất chợt vướn chân vào thềm cửa ngã nhào xuống, nhưng nào ngờnàng đã nhào vào vòng tay của một ai đó, khi ngước mắt lên nàng mới kinh hãi, đó là Tử Đăng, hắn đang nhìn nàng với ánh mắt hiền hòa như ngày nào.Nhưng những ám ảnh vào tối qua vẫn còn in sâu trong tâm trí nàng, bất chợt sợ sệt đẩy hắn ra."Nàng làm sao vậy?" Hắn nhíu mày nhìn nàng, một câu hỏi vừa mang ý quan tâm nhưng lại sặc mùi trêu chọc.Thi Nhi lắc lắc đầu nhíu mày rồi chạy vào phòng đóng cửa lại, nàng thở hổn hểnh áp lưng vào cửa, nàng bỗng cảm thấy vô cùng sợ hãi chínhhắn.Nàng không hận hắn, nàng vẫn yêu hắn nhưng lại ghê sợ hắn, thật sự rấtsợ.Thi Nhi muốn minh oan cho mình, không muốn chàng nhìn mình bằng ánh mắt của một con sói nữa, nàng sợ lắm, sợ ánh mắt khi hắn dã tâm chiếm đoạt nàng.Nhưng tính mạng của nàng nằm trong tay Bạch Hồ, nếu nàng nói ra tất cả e rằng cô ta sẽ không tha mạng cho nàng, nghĩ đến đó Thi Nhikhẽ véo vai áo mình ra để lộ hai vết răng bé xíu in trên da, nàng không thể nhìn được toàn vẹn hai vệt nhỏ đó nhưng đưa tay sờ vẫn cảm nhận nó đang tồn tại.Thi Nhi ngờ rằng chính nó là thủ phạm trói buộc thân xác của nàng với ả yêu hồ kia.Nàng muốn chết, rất muốn chết đi cho xong, nhưng không nỡ bỏ lại cha mẹ già đang ở quê nhà, liệu họ sẽ ra sao khi biết tin nàng đã trở thành người thiên cổ? Hẳn họ của sẽnối bước "theo" nàng luôn cũng không chừng.Bởi nàng là người họ yêu quý nhất làniềm hy vọng, là đứa con gái độc nhất của Trần gia, ngoài ra nàng cònmột anh và một em trai.Dòng suy nghĩ đang bắt đầu tuông ra thì bị gián đoạn bởi cánh cửa phíasau lưng nàng đang động đậy, tiếng của Tử Đăng:"Mở cửa..." Hắn gọi, Tử Đăng vẫn dùng thái độ nhã nhặn gọi nàng.Chẳng biết từ khi nào nàng đã sợ hắn như vậy, ngẫm lại thà lúc trước nàng kiên quyết từ chối cuộc hôn nhân này thì may ra còn cơ hội thoátđược.Nghe nói Nam nhân Phong Quốc vốn do bị ảnh hưởng bởi truyền thống, tục lệ của Phong Quốc, vì phải gánh vác cả gia đình nên tính cách cũng gia trưởng hơn hẳn nam nhân An Diệt.Tuy An Diệt vẫn duy trì chế độ Phụ hệ nhưng nam nhân An Diệt có tính ôn hòa hơn so với Phong Quốc, dù rằng không hoàn hoàn tốt đẹp nhưng so ra vẫn tốt hơn, họ lại là những bậc phu quân yêu chiều vợ, không như những nam nhân như Tử Đăng, chỉ biết có bản thân, chưa từng nghĩ đến cảm nhận của người khác, chẳng nhẽ đàn ông Phong Quốc tất cả đều giống như vậy?"MỞ RA! Ta ra lệnh cho nàng đấy..." Bên ngoài Tử Đăng đang vô cùng tức giận.Thi Nhi muốn đứng chôn chân ở đó không muốn mở ra nhưng lại sợ hắn nổi điên lên sẽ đạp cửa, như thế chẳng phải người phải chết ngay tứcthì là nàng sao?Nghĩ đến đó Thi Nhi khẽ chau mày, mím chặt môi, lập tức lùi ra.Vừa lùi về sau vài ba bước, lập tức cách cửa đã bị bật tung bởi cái đạp"thần sầu" của hắn ta.Sắc mặt hắn như đang bốc hỏa hừng hực, thực sự thì không thể nhận ra gương mặt đó là của một thiên thần nữa, rốt cuộc thì con quỷ đó đã hiện nguyên hình."Hôm qua, giữa đêm khuya thanh vắng nàng vào rừng làm gì?""Thiếp..." Vừa mở miệng, hắn lao đến bóp chặt lấy cổ tay Thi Nhi, nàng thốt lên vì đau.Thì ra chính hắn là người đưa nàng về phòng, hẳn là khi tỉnh dạy đã không thấy nàng đâu nên đã đi tìm.Nhưng nàng không thể nói nàng đã gặp Bạch Hồ, bằng không mọi chuyện sẽ lộ tẩy.Nàng nhất thời không trả lời được chỉ biết lắc lắc đầu trong đau khổ, nước mắt tuông ra thay cho câu trả lời."Nói mau..." Hắn bóp chặt, gương mặt Thi Nhi trở nên khó coi vì cái siết tay của hắn..."Thiếp... thiếp không biết..."bí bách quá, nàng chỉ biết nói thế.Tử Đăng liền giận dữ muốn bóp nát cổ tay nàng ra nhưng lại không muốn ra tay, hắn muốn nàng lành lặng để đối diện với hắn trong suốt quản đời còn lại, muốn dày vò con người nàng.Hắn không tin nàng có thể che dấu mãi được con người thật của nàng, lúc nào cũng tỏ ra là một nữ nhi yếu đuối, ngoan hiền. Vậy thì Thi Nhi vàođêm hôm đó là ai? Nàng ta định lừa hắn đến bao giờ?"Đừng có luôn tỏ ra ngoan hiền như vậy nữa! Nàng còn giả dối đến khi nào?" Hắn chợt buông tay ra khỏi tay nàng.Thi Nhi ôm lấy cổ tay trong sự đau đơn tột cùng, mắt rưng rưng không nói được gì.Nàng muốn bung tất cả hỉ, nộ, ái, ố ra khỏi con người nàng, ghét thì mắn, hận thì đánh nhưng bản chất thục nữ đã ăn sâu vào nàng từ lúc chào đời.Như bất mãn với người con gái đang dối diện mình, hắn hừ một tiếng rồi bỏ đi.Thi Nhi đau khổ ngồi phịch xuống, hắn có gì tốt mà tâm trí nàng cứ mãi hằn sâu hình ảnh hắn như vậy?Từ phía xa, Tiểu My một nha đầu trong phủ đã chứng kiến toàn bộ sự việc, tay đang bê chậu nước run bần bật.Thấy Thiếu gia đã đi xa, cô ta mới bắt đầu nhích chân đi đến nơi Thi Nhi ngồi."Thiếu phu nhân..." Tiểu My khẽ thốtlên, nét mặt đầy thương cảm.Tiểu My vào Thiên gia đã lâu, từ khi còn bé, tính cách Tử Đăng ra sao cô cũng rất rõ, tuy hắn ta có năng khiếuvà tài trong việc kinh doanh, nhưng tính cách ích kỷ lại thô bạo, ham thích vui chơi hơn là một nam nhân chỉ cần hiếu thuận là lo lấy vợ, sinh con đẻ cái.Điều khó hiểu nhất là tại sao hắn lại chịu gật đầu chấp nhận lấy Thi Nhi dù chưa bao giờ gặp mặt nàng.Hay khi đó hắn có... hứng thú với nữ nhi An Diệt Quốc?Thi Nhi nhìn cô bằng ánh mắt vô hồn nhưng vẫn còn vươn vài giọt lệ:"Và cả tính cách ấy... cô cũng biết có đúng vậy không?"Tiểu My cảm thấy rất có lỗi với Thi Nhi khi không nói rõ với nàng việc này, vì cô không muốn Thi Nhi sợ hãi Phu quân của mình, như người Phong Quốc thường nói "nhân chi sơ tánh bản thiện", chắc chắn vẫn tin vào một con người tốt đang ẩn nắp trong con người của Tử Đăng."Thiếu phu nhân, nô tì không muốn người ghét bỏ Thiếu gia, chỉ vì từ nhỏ Thiếu gia đã bị Lão gia và Lão phu nhân cưng chiều đến hư đốn, hẳn là Người không xấu..."Thi Nhi lắc lắc đầu từ chối nghe tiếp,nàng khinh câu nói đó, tìm được đâura niềm tin...mãnh liệt đó từ Tiểu My chứ? Cô ta đang ảo tưởng sao?Một khi con người đã bất chấp mê muội thì sẽ không tỉnh lại được đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro