Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG VII: THẤT VĨ BẠCH HỒ

Thi Nhi đang nằm trên giường, bên cạnh Tử Đăng đã chìm vào giấc ngủ say, với tư thế nằm sắp, một tay vẫn để trên người nàng, nhưng thứ làm cô ghê sợ nhất là cô vẫn đang trong tình trạng như một "eva".Cảm nhận toàn thân ê buốc, Thi Nhi khẽ xuýt xoa, nàng cẩn thận gạt tay hắn ra khỏi người, chắc có lẽ vì đã dùng tận lực để "ngược đãi" nàng nên hắn đã mệt mỏi chìm vào ngủ say.Bầu trời bên ngoài vẫn còn tối, mặt trăng đã bị mây che khuất để lại mộtbầu trời u ám tối mịt.Cảm nhận thân dưới vẫn còn đau ê ẩm nhưng vẫn gượng ngồi dạy.Thi Nhi nhìn lại thân thể của mình, không khỏi xuýt xoa tội nghiệp cho cái thân nhỏ bé này, những vết đỏ trên da gần như chuyển sang màu sẫm hơn trên khắp thân thể nàng.Nàng nhìn những vệt nhỏ màu đỏ còn vươn bên dưới nệm mà chỉ biết nhếch miệng cười đau khổ.Nhưng tại sao nàng lại không thể hận hắn được? Hắn đã đối đãi với nàng như vậy, xem nàng như một con rối mặc sức hành hạ, đùa nghịch mà không cần quan tâm nàng cảm nhận như thế nào.Dòng suy nghĩ bị gạt phắt đi khi nàng thoáng thấy ngoài cửa là bóng hình một người con gái đang lướt ngang qua.Thi Nhi hiếu kỳ vội gom y phục mặc lại rồi ra khỏi phòng.Quả thực đúng như vậy, bóng dáng một bạch y nữ đang đi phía trước một cách chậm rãi, nàng cứ thế đi theo sau bạch y nữ ấy, đến khi cô ta dừng chân lại thì nàng phát hiện ra mình đã cách Thiên gia phủ khá xa.Thi Nhi muốn đi đến mặt đối mặt vớicô ta, muốn hỏi cho ra lẽ, tại sao cô ta lại hãm hại nàng như vậy?Bất ngờ nữ tử đó xoay người lại với nàng, gương mặt xinh đẹp đầy mê muội đó chiếm trọn ánh mắt của nàng.Bờ môi bé xinh như nhuộm đỏ màu máu, làn da trắng mướt như tuyết.Bất ngờ cô ta mỉm cười bước đến gần nàng hơn, Thi Nhi như chôn chân không thể cử động."Xin chào, chúng ta lại... gặp nhau..." Cô ta vuốt bờ má tròn trịa đáng yêu của nàng "Nàng vẫn xinh đẹp như vậy...""Cô là ai... tại sao lại muốn mượn thân thể của tôi?" Thi Nhi gạt tay cô ta ra, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị...Cô ta mỉm cười quyến rũ nhìn nàng:"Ta là Tử Uyên, là Thất Vĩ Hồ...""Thất Vĩ Hồ? " Thi Nhi chau mày lại, cô ta là hồ ly ư?Vẫn còn hoài nghi câu nói của nữ nhân ấy thì bất ngờ nữ nhân ấy lùi raxa nàng ba bước, thân thể cô ta chợttỏa ra ánh sáng trắng, bảy chiếc đuôi to lớn màu trắng muốt với từng thớ lông mượt mà xuất hiện phía saulưng cô ta và xòe ra vô cùng lung linh mờ ảo.Ánh mắt với con ngươi màu nâu của cô ta chợt hóa thành màu tím.Thi Nhi sợ hãi lùi lại, không may chân vướn vào cành cây phía sau khiến nàng bật ngã...Cô ta bắt đầu tiến lại gần nàng và nhìn nàng bằng ánh mắt màu tím lạnh lùng ấy, Thi Nhi kinh sợ tột độ cố gắng nhích mông lùi lại."Chỉ có thân thể nàng mới đưa ta đến gần Tử Đăng tướng công hơn...""Tướng Công?" Thi Nhi tròn mắt, chẳng phải là cách gọi phu quân của người Phong Quốc sao? Chẳng lẽ cô ta thật sự có liên quan đến Tử Đăng? "Cô và Tử Đăng?"Chợt chân cô ta dừng bước, khẽ khụy người xuống, vội thu lại bảy chiếc đuôi, ngoại hình hiện giờ chẳng khác con người cho mấy.Lúc này, Thi Nhi không còn sợ hãi cô ta nữa, hẳn cô ta sẽ không làm gì mình."Kiếp trước, ta và chàng đã có một mối lương duyên tốt đẹp, nhưng nào ngờ..."Cô ta chợt im bặt, Thi Nhi vội chen vào:"Người và yêu không thể đi cùng một con đường... Cô quá mê muội rồi...""Ta chưa nói hết, chàng là một vị thần trên Thiên Giới, còn ta là Hồ Tiên, chỉ vì Thiên Đế khốn kiếp đó chia cắt tình cảm đôi ta, khiến chàngphải đày vào dòng luân hồi vô tận, còn ta ma không ra ma, tiên không ra tiên, bị hắn đánh đến tan xác, duy nhất còn động lại chút nguyên thần mới có thể tìm về đây để gặp chàng... Và ngươi sẽ giúp ta đến bênchàng..."Đó là lý do vì sao Tử Đăng lại yêu cô gái thanh lâu kia, bởi chính trong tiềm thức của chàng luôn mang hìnhbóng của Tử Uyên, tất yếu gặp ngay một con người mang hình hài giống Tử Uyên không khỏi khiến hắn động tâm đem lòng yêu thích."Không, tôi xin cô, hãy buông tha tôi ra... Quá đủ rồi, cô đã giết nhiều người rồi"Nữ tử bất giác cười khẩy nâng cằm nàng lên:"Nàng nghĩ ta giết người vì sở thích sao? Ả kỹ nữ kia không những muốn quyến rũ Tử Đăng thậm chí ả ta đang mưu kế hại chàng để đoạt lấy gia sản của Thiên gia, nàng nghĩ xem, ta sẽ không màn đến sao?"Thi Nhi tròn mắt không tin những gì mà Bạch Hồ kia thốt ra, đầu mày nhướn nhướn đầy sợ hãi."Đã giết thì phải giết tận, tại sao lại chỉ giết riêng ả thôi chứ? Như thế thì trên đường xuống Hoàng tuyền sẽ rất buồn chán, chẳng phải sao? Vã lại nên cho bọn kỹ nữ ấy một bài họckhắc cốt ghi tâm đó chính là... không nên quyến rũ chồng người khác..." Cô ta bật cười khoái trá.Thi Nhi như điếng người trước những câu nói không mang chút tình nào của cô ta, hệt như là một lẽ tự nhiên bắt nàng phải chấp nhận."Ta không muốn hại nàng đâu, đừng hoảng sợ như vậy. Ta chỉ muốn nàng giúp ta bên cạnh Tử Đăng của ta thôi, chỉ cần nàng cho ta mượn thân xác..."Cô ta bỏ tay ra khỏi cằm của Thi Nhi rồi đứng phắt dậy xoay lưng về phía nàng."Nhưng ta không muốn nàng nói choTử Đăng biết chuyện giữa ta và nàng, bằng không thì hậu quả... ta không nói trước được với nàng đâu..."Phút chốc dáng người đó lướt xa dần nàng hơn, đến khi thân ảnh đó dần tan vào làn khói sương mỏng manh trắng xóa đang hòa quyện với không gian xung quanh.Thi Nhi càng kinh hãi với cuộc gặp gỡ "định mệnh" này, liền ngất đi, thân người ngã xuống nền đất vươn đầy ắp lá khô và cành cây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: