Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG III: RỐT CUỘC THÌ NÀNG LÀ AI?

Lại một ngày mới lại bắt đầu, như thường ngày, tiểu nha đầu nọ khẽ gõcửa định đánh thức Thi Nhi dậy:"Thiếu Phu nhân..." Vừa dứt lời, giọng nói dịu dàng e lệ của vị nữ nhân bên trong vọng ra."Vào đi..."Tiểu nha đầu hơi sững mắt, cũng bởikhông ngờ Thi Nhi đã dậy sớm như vậy, theo phong tục của Phong Quốc, con dâu mỗi sáng phải đến thỉnh an cha mẹ chồng, sau đó thì muốn làm gì thì làm, muốn nhảy lên giường ngủ nữa cũng không việc gì.Thi Nhi rồi bên trong, tư thế vô cùng ung dung, thần sắc vô cùng điềm đạm, đâu đó trong ánh mắt lóe lên tia sắc sảo vô cùng.Thấy tì nữ đang bê thau nước cho mình rữa mặt, nàng cũng không buồn nhìn thêm chút nữa, mắt đưa đinơi khác:"Để ở đó, lát nữa ta sẽ ra..."Nha đầu ấy vội cúi đầu định lui ra ngoài, chợt Thi Nhi quay ánh mắt lại nhìn cô ta:"Tiểu My..." Nàng gọi, giọng nói nàng vừa thốt ra thì Tiểu My thất thần ngước mặt lên tự hỏi, làm sao Thiếu Phu nhân biết tên cô như vậy?Nhưng rồi tự trấn an, chắc do một sốtì nữ khác nói cho Thiếu Phu nhân biết, có lẽ vậy."Thiếu Gia đâu rồi?""Thưa... không phải tối qua Thiếu Gia ở cùng Thiếu Phu nhân sao ạ?"Bất chợt Thi Nhi cười khẩy quay đi nơi khác, rõ biết Tử Đăng đã ở đâu đêm qua, nàng vội đưa ánh mắt trở lại nhìn Tiểu My với thần sắc pha chút phẫn nộ:"Ta hỏi, Ngươi có thấy Thiếu Gia đâukhông?"Tiểu My run sợ trước thái độ của ThiNhi, không nghĩ một vị mỹ nhân đáng yêu như Thiếu Phu nhân của cô là người như vậy, cứ nghĩ Thi Nhi là một nữ nhi hiền thục e lệ, chứ không phải sắc sảo như hiện tại:"Thưa, nô tì không biết ạ..."Lập tức Tiểu My nhìn thấy thần sắc của Thi Nhi đổi khác, đôi mắt nàng ta như bốc hỏa, nhưng vội kìm lại, phủi tay:"Ra ngoài..."Tiểu My lòng thầm mừng rỡ, cuối cùng cũng... thoát, giờ thì mau chùn thôi, nhỡ như Thiếu Phu nhân lại muốn đánh cô hả giận thì làm sao? Thiếu Gia cũng thiệt tình, đã có nương tử xinh đẹp rồi còn ở ngoài ong bướm."Tử Đăng, rốt cuộc chàng muốn thế nào đây? Rõ ràng chàng không xem thiếp là nương tử của chàng mà..." Thi Nhi cắn môi khó chịu bước ra khỏi phòng.Vừa mở cửa phòng, bất ngờ đầu nàng đập phải một "vật" to lớn, quái! Thứ gì cản đường ta như thế?Nàng ngước mắt lên, trước mắt là dáng người to lớn của Tử Đăng đangtrước mặt nàng."Nàng dậy sớm vậy?" Tử Đăng mỉm cười nhìn nàng, lại một nụ cười ấm ápThi Nhi vội lui lại, miệng liền bật cườichế giễu:"Cần chàng phải quan tâm? Thiếp không cần mỗi sáng phải làm phiền chàng đến đây đánh thức thiếp đâu, thiếp không phải trẻ con"Bất chợt thần sắc của Tử Đăng liền trở nên khó coi, lòng hắn tự dưng mang một nỗi cảm xúc khác lạ với nữ tử trước mặt.Hôm qua và hôm nay, như hai người khác nhau, từ ánh mắt đến cách nói chuyện, rốt cuộc là như thế nào?"Nàng giận ta sao?""Thiếp không dám..." Thi Nhi nói nhưng vẫn tỏ vẻ bực bội."Được rồi, ta xin lỗi... ta sẽ không đi qua đêm nữa, sẽ bên cạnh nàng nhiều hơn...""Thôi, bỏ đi..."Thi Nhi liền đẩy nhẹ Tử Đăng ra rồi bỏ ra khỏi phòng, thậtra là đến đại sảnh thỉnh an cha mẹ chồng, Tử Đăng sau đó cũng đuổi theo."Hai con mau mau sanh cháu cho cha mẹ bồng..." Lão phu nhân hai tay ôm lấy bàn tay Thi Nhi vào giữa ân cần.Nàng gật gật mỉm cười lại :"Dạ, con biết rồi ạ..."Rồi lão phu nhân quay sang nhìn Tử Đăng, nhưng có vẻ Tử Đăng đang chưa phiền muộn trong lòng nên cũng không phản ứng lại gì nhiều, chỉ hơi cười cười đáp lại.Trong suốt ngày hôm đó, Tử Đăng lại bỏ đi biệt tích đến tận tối mới về...Thực ra gia đình Tử Đăng là một thương gia buôn bán gỗ quý, do cha hắn đã già nên sau đó để hắn đảm đương trách nhiệm, nhưng trời vừa xế thì công việc của Tử Đăng đã đâuvào đó.Nhưng việc hắn đi đâu, làm gì mà đến tận sáng mới về thì có hắn mới biết. Do cha mẹ Tử Đăng phải lo liệu mọi việc vặt trong gia đình nên cũngkhông quan tâm đến.Nhưng những người hầu trong Thiêngia đều biết nhưng không dám hé môi, sợ sẽ gây bất hòa trong gia đình.Mặt trăng tròn và sáng đang hiện rõ mồn một đang xuyên qua cửa sổ rọi thẳng vào phòng của Thi Nhi, nàng đang chập chờn trong giấc mộng.Trong lòng chẳng mang nỗi niềm chờ đợi ai đó nữa, tại sao lại như vậy? Nàng đã bỏ cuộc rồi sao?Đợi thì không đến, đến khi không đợithì lại đến...Bóng hình nam nhân đó từ từ xuất hiện sau cánh cửa đang từ từ mở ra.Hắn đi thẳng vào bên giường nơi ThiNhi đang yên giấc.Trước mắt Tử Đăng, một nữ nhân xinh đẹp yêu kiều đăng nằm sắp với tư thế vô cùng quyến rũ, một vai áo bị rơi ra để lộ bờ vai trắng mịn màn của nàng,mái tóc đen tuyền xỏa dài.Như cảm nhận được có ai đó ngắm nhìn mình, nàng từ từ mở mắt ra, tay dụi dụi mắt..."Chàng về rồi sao... Thiếp xin lỗi, thiếp mệt quá cho nên...""Không sao!" Hắn khẽ tiến đến ngồi cạnh Thi Nhi"Hôm nay, chàng không bận việc ư?"Giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát phát ra từ thanh quản của Thi Nhi làm Tử Đăng nhớ đến đêm ấy, lần đầu gặp Thi Nhi.Thi Nhi khẽ mỉm cười lộ rõ hàng mi cong cong thưa thưa của nàng."Ta không muốn nàng giận, cho nên ta nói tối nay ta về thì ta sẽ về..." Tử Đăng vừa nói vừa vén một bên tóc của Thi Nhi rồi vắt lên tai."Không, thiếp không giận chàng mà..." Chợt nhận ra vai áo mình hơi hở hang, nàng vội kéo nhẹ lên. Nhưng nàng lại tự mắn mình, là phu thê rồi còn sợ gì chứ?Tử Đăng đưa tay vuốt nhẹ má của Thi Nhi, ánh mắt như bị mê hoặc bởi đôi mắt long lanh như tinh thể của Thi Nhi, một đôi mắt trong sáng và thánh thiện.Tay hắn trượt nhẹ xuống cằm nàng như muốn hôn nàng, bất chợt một cơn gió thoảng qua khiến cả hai giậtmình, khiến Tử Đăng vội thu tay lại.Bất ngờ Thi Nhi kéo hai bên vai áo xuống lộ rõ thân hình quyến rũ, phía trước chỉ còn lại chiếc yếm mỏng, nàng vội vén tóc vắt sang một bên vai, ánh mắt như muốn câu hồn đoạtphách vị nam nhân dung mạo tuyệt đẹp trước mặt.Nàng vội ôm lấy cổ Tử Đăng..."Thiếp đã đợi giây phút này lâu lắm rồi..."Tử Đăng hơi bất ngờ trước hành động này của Thi Nhi, tay hơi sững lại..."Tử Đăng, dù chàng yêu ai, dù người chàng yêu không phải thiếp, thiếp vẫn nguyện một lòng hướng về chàng..." Sau đó nàng vội đặt lên môi hắn một nụ hôn đầy mê hoặc khiến Tử Đăng như bị cuốn theo sự quyến rũ của Thi Nhi.Rõ ràng là một nữ nhi e lệ hiền thục, cớ sao lại trở thành một người khác hẳn như thế, đầy mê hoặc, một mực muốn quyến rũ Tử Đăng."Nàng là ai? " Tử Đăng thốt lên rồi vội đẩy Thi Nhi ra.Thi Nhi đang chìm trong cuộc vui, bất ngờ bị Tử Đăng phá hoại, trong lòng vô cùng bực bội."Thiếp là Thi Nhi, nương tử của chàng... Chàng sao vậy?""Nàng không phải..." Tử Đăng nói xong, bất mãn đứng dậy, hướng người quay về cửa chính bước đi."Chàng là đồ ngốc... Thiếp không phải Thi Nhi thì là ai chứ? Trước kia thiếp chỉ cố gắng tỏ ra hiền thục để lấy lòng chàng, có vẻ như chàng thờ ơ với thiếp cho nên thiếp mới thôi giả vờ, đằng này chàng lại chê con người thật của thiếp, rốt cuộc chàng muốn thế nào mới chịu trở về bên thiếp?" Thi Nhi nói mà không rõ lệ đã trào ra khỏi khóe mắt nàng từ lúc nào.Thậm chí Tử Đăng không buồn nhìn nàng một cái, bỏ đi ra cửa, dừng lại:"Chỉ là... ta không yêu nàng, ta không thích nàng. Không có nữ nhân nào đáng để ta yêu cả... Nàng nên hiểu điều đó...""Nhưng tại sao... chàng không từ chối cuộc hôn nhân này?""Ta thích... ta thích cuộc hôn nhân này, rất thú vị, và nàng nữa. Nhưng tốt nhất nàng nên ngoan ngoãn nghe lời ta, đừng nên làm vượt mức cho phép của ta, bằng không đừng trách ta... Bây giờ ta không muốn nàng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: