Chương 1: Những Ngày Thơ Ấu Bên Cửa Sổ
Lâm Hoàng Nhật Minh và Trương Hoàng Gia Nhi là hai đứa trẻ lớn lên bên nhau trong một ngôi làng nhỏ yên bình, nơi không có sự xô bồ của thành phố, chỉ có những cánh đồng lúa bạt ngàn và những ngọn đồi xanh ngát. Cả hai đã quen nhau từ khi còn rất nhỏ, có lẽ vì sinh ra ở cùng một vùng đất, họ không thể tránh khỏi việc chơi đùa, cùng nhau lớn lên, và dần dần trở thành những người bạn thân thiết nhất.
Gia Nhi là một cô bé hiền lành, dịu dàng, với đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao trên bầu trời vào những đêm hè. Cô thích ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, và thường mơ mộng về những thế giới huyền bí trong những cuốn sách mình đọc. Gia Nhi luôn biết cách vẽ nên những câu chuyện lãng mạn và kỳ diệu, một trong số đó là những câu chuyện về tình yêu giữa hai con người ở xa nhau nhưng luôn hướng về nhau. Chính những câu chuyện đó đã nuôi dưỡng trái tim cô, tạo nên những cảm xúc sâu sắc trong lòng.
Minh, ngược lại, là một cậu bé có giọng hát tuyệt vời, nhưng ít khi chia sẻ với ai. Anh không thích trở thành tâm điểm của sự chú ý, chỉ đơn giản là yêu thích âm nhạc, yêu thích những giai điệu nhẹ nhàng của những bài hát mà anh tự sáng tác. Họ thường ngồi bên nhau trong những buổi chiều muộn, khi ánh hoàng hôn phủ lên mặt đất một màu vàng dịu, Minh hát cho Gia Nhi nghe, và cô chăm chú lắng nghe từng lời ca, đôi khi khẽ mỉm cười, đôi khi lại thả hồn theo những ca từ.
Cuộc sống của họ đơn giản nhưng tràn đầy niềm vui. Mỗi buổi chiều, khi ánh sáng cuối ngày phủ lên khắp ngôi làng, Gia Nhi và Minh lại ngồi bên nhau, nhìn ra cánh đồng lúa, đôi khi chỉ là im lặng, đôi khi là những câu chuyện không đầu không cuối. Những lúc đó, Minh cảm nhận được niềm hạnh phúc lớn lao trong lòng, dù anh chưa thể hiểu hết vì sao những lúc bên Gia Nhi lại khiến anh cảm thấy bình yên đến vậy.
Gia Nhi vẫn luôn xem Minh là người bạn thân thiết, là người bạn cùng nhau chia sẻ bao nhiêu kỷ niệm, nhưng Minh, trong trái tim anh, lại có một cảm xúc đặc biệt dành cho Gia Nhi, một thứ cảm xúc không dễ dàng nhận ra, nhưng lại là thứ anh không thể phủ nhận.
Một buổi chiều, khi ánh nắng bắt đầu yếu dần và bầu trời chuyển sang màu cam ấm áp, Minh đặt cây đàn guitar xuống và quay sang nhìn Gia Nhi. "Nhi, em có bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó, chúng ta sẽ không thể ngồi bên nhau như thế này nữa không?"
Gia Nhi ngước lên, ánh mắt lấp lánh nhưng có chút suy tư. "Em không biết, Minh à. Em nghĩ, dù chúng ta có đi đâu, có làm gì, những kỷ niệm này vẫn sẽ ở lại."
Minh lặng im, không nói gì thêm. Anh chỉ lặng lẽ ngồi đó, nhìn vào đôi mắt của Gia Nhi, cảm nhận một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng. Anh không muốn chia tay, không muốn phải xa cô, nhưng anh không biết làm thế nào để nói ra tình cảm của mình.
Gia Nhi cũng không nhận ra sự thay đổi trong Minh, không nhận ra rằng những gì cô cảm nhận về anh đã không còn đơn thuần là tình bạn nữa. Cô cũng chỉ đơn giản là thích ngồi bên anh, nghe anh hát, nghe anh chia sẻ những suy nghĩ, và cảm thấy vui vẻ trong từng khoảnh khắc ấy. Nhưng sâu trong lòng, cô cũng cảm nhận được một thứ cảm xúc không thể giải thích, một sự gắn kết nào đó mà cô chưa bao giờ nhận thức được.
Những ngày tháng sau đó, họ vẫn tiếp tục cuộc sống bình dị của mình, nhưng trong lòng cả hai, đều có những cảm xúc dần dần hình thành, những cảm xúc mà họ không thể nói ra, và cũng không dám thừa nhận. Mỗi lần họ nhìn nhau, mỗi lần họ chia sẻ những câu chuyện bên cửa sổ, trái tim họ lại đập nhanh hơn, nhưng họ vẫn giữ im lặng, sợ rằng nếu nói ra, mọi thứ sẽ thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro