Ngoại truyện: Đạm Đài Tẫn trở về, đi khắp nơi chứng minh mình đã sống lại (2).
Tô: Chàng bao nhiêu tuổi rồi còn khóc trước mặt đứa nhỏ, có xấu hổ hay không?.
Tẫn: Xấu hổ thì xấu hổ đi, miễn là nàng không bỏ ta là được.
Rời khỏi Thần Vực Thượng Thanh, hai người tới Hành Dương tông.
Lê Tô Tô đã lâu không trở về Hành Dương tông, bởi vì những người quen biết nàng thường luôn đi Ma Vực thăm nàng, hơn nữa công vụ ở Ma Vực rất phức tạp. Nếu không kịp thời xử lý, đám yêu ma kia rất dễ đi ra ngoài gây chuyện thị phi. Nàng đã lâu không rời khỏi Ma Vực, cho nên những tiểu đệ tử mới vào mấy trăm năm gần đây cũng chưa từng gặp qua nàng.
Từ khi vào sơn môn, hai người đã bắt đầu nghe được chuyện xưa. Phía trước là một nhóm đệ tử của Hành Dương tông, mọi người đang một bên chờ chưởng môn, một bên thảo luận về Dục Linh tiên tử.
"Ta nghe nói Hành Dương tông có một vị Dục Linh tiên tử, năm trăm năm trước lấy thân nuôi ma gả cho Ma Thần, đại hôn cùng ngày đã mở ra Xả Thân đại trận cùng Ma Thần đồng quy vu tận.
"Đúng đúng, ta nghe nói còn dùng Tinh Phạt đại trận, đây chính là đại sát khí mấy vạn năm trước dùng để đối phó Ma Thần sơ đại Chung Cực" Đệ tử thứ 2 nói.
"Thật không? Sao ta lại nghe được Dục Linh tiên tử có một vị hôn phu trong Tiêu Dao tông?" Đệ tử 3 nói.
"Vậy Dục Linh tiên tử có hôn ước với đệ tử Tiêu Dao, sau đó lại gả cho Ma Thần, có phải hay không quá có lỗi với vị hôn phu kia?"
"Các ngươi đều nói sai rồi, ta nghe nói vị hôn phu kia của nàng là Ma Thai, là con trai của Ma Thần, thành thân đương nhiên phải gả cho người lợi hại hơn rồi." Đệ tử 5 nói.
Lê Tô Tô ở phía sau nghe dở khóc dở cười, mấy năm nay đệ tử Hành Dương Tông huấn luyện như thế nào vậy, sao lại đem chuyện của nàng truyền thành như vậy.
"Các vị sư đệ sư muội, có khả năng vị hôn phu của Dục Linh tiên tử Tiêu Dao tông chính là Ma Thần, Ma Thần đã bố trí Tinh Phạt đại trận vì muốn nàng thành Thần?"
Người phía trước ngừng thảo luận quay đầu lại nhìn thấy hai người bọn họ, một người trong đó nói đến "Vị tiên hữu này ngươi là người của môn phái nào, xem quần áo không giống người của Hành Dương tông chúng ta".
"Đúng vậy, tiên tử của Hành Dương Tông ta là chuyện ngươi có thể bàn luận sao?" Đệ tử 6 nói.
"Chẳng lẽ ngươi là người Ma Vực phái tới để quấy rầy thanh tịnh của Hành Dương tông ta sao?" Đệ tử 7 nói.
"Tô Tô ngươi xem, những đệ tử vốn có ý kiến bất đồng đều ở phương diện đối ngoại lại rất nhất trí, trẻ nhỏ dễ dạy." Đạm Đài Tẫn xem náo nhiệt đủ rồi, kéo Lê Tô Tô về phía mình nói.
"Nơi này không được tùy tiện gây ồn ào." Một thanh âm quen thuộc truyền đến.
"Chưởng môn!" "Công Dã chưởng môn!" Một đám đệ tử quay đầu lại thấy Công Dã Tịch Vô đứng ở trên bậc thang, đều xoay người đi hành lễ.
Công Dã Tịch Vô thấy không có đại sự gì, đang muốn tiếp tục đi xuống, kết quả chỉ đi một bước thì dừng lại.
"Sư muội, muội tới rồi." Hắn nhìn thấy Lê Tô Tô cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng khuôn mặt của Đạm Đài Tẫn thật sự làm cho hắn quá mức khiếp sợ, sau khi khiếp sợ hắn bước nhanh tới trước mặt hai người, còn lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống.
"Đạm Đài Tẫn?" Công Dã Tịch không thể tin được vỗ vỗ Đạm Đài Tẫn, người trước mặt này khẳng định không phải yêu, dù sao không có yêu ma nào mang theo thần tủy.
"Công Dã huynh, là ta." Đạm Đài Tẫn vỗ lại Công Dã Tịch Vô.
"Đi mau, theo ta đi gặp sư phụ." Công Dã Tịch Vô kéo Đạm Đài Tẫn bước nhanh về phía đại điện trên đỉnh núi.
"Thì ra người kia chính là Dục Linh tiên tử?" Đệ tử 1.
"Bộ dạng thật xinh đẹp, quả nhiên danh bất hư truyền" Đệ tử 2 nói.
"Xinh đẹp cũng không phải là người ngươi có thể mơ tưởng, Công Dã chưởng môn gọi người bên cạnh nàng là Đạm Đài Tẫn, đây chính là tên của Ma Thần." Đệ tử 5 nói.
"Bất quá nghe nói đệ tử đắc ý của Triệu Du lão chưởng môn năm trăm năm trước, Thương Cửu Mân, nguyên danh gọi là Đạm Đài Tẫn." Đệ tử 7 nói.
"Vậy Đạm Đài Tẫn kia rốt cuộc là người tốt hay người xấu?." Đệ tử 8 nói.
Một đám người mới bị bỏ lại ở chỗ này, Công Dã chưởng môn vốn là tới đón bọn họ, bây giờ Công Dã chưởng môn đi rồi, kế tiếp bọn họ nên đi tìm ai đây?
Vẻ mặt của Cù Huyền Tử và Triệu Du chân nhân khi nhìn thấy Đạm Đài Yên không tốt hơn Công Dã Tịch Vô bao nhiêu, chén trà trong tay Cù Huyền Tử trực rơi thẳng vào người ông, Triệu Du chân nhân đang rót nước, nước trong ấm trà đã chảy hết, ông vẫn chưa thay đổi động tác.
"Sư phụ, bình trà của người đã hết nước rồi." Đạm Đài Tẫn nhịn không được lên tiếng nhắc nhở, năm trăm năm rồi, sư phụ bề ngoài nhìn qua không hề già đi, hiển nhiên là sống rất thư thái, nhưng lông mày lại mơ hồ có chút nhíu chặt, hẳn là có chuyện gì phiền lòng.
"Cửu Mân? Là con sao?" Triệu Du chân nhân run run giọng hỏi.
"Triệu Du lão đầu ngươi, này ngươi còn phải hỏi, Cửu Mân Tô Tô mau tới đây, đến chỗ phụ thân." Cù Huyền Tử khinh bỉ nhìn thoáng qua Triệu Du chân nhân, gọi Đạm Đài Tẫn và Lê Tô Tô tới.
Đạm Đài Tẫn kéo Lê Tô Tô đi tới trước mặt Cù Huyền Tử, hai gối quỳ xuống, nói với Cù Huyền Tử: "Cù bá bá, con đã trở lại. Con ở trong Hộ Tâm Lân ôn dưỡng nguyên thần năm trăm năm mới có thể trở về, Tô Tô vì con mà chịu nhiều đau khổ, cho nên con muốn cho nàng ấy một hôn lễ long trọng."
Cù Huyền Tử và Triệu Du chân nhân nhìn nhau, bọn họ còn có gì không đồng ý chứ?
"Đương nhiên là được, chén trà mừng này của các con, chúng ta đã đợi quá lâu rồi. Tô Tô đã chờ đợi hôn lễ của con cũng đủ lâu rồi." Triệu Du chân nhân nói.
Lê Tô Tô nhìn Đạm Đài Tẫn, như thể lời hắn nói năm trăm năm trước chờ nàng xuất quan sẽ mang sính lễ tới đón nàng vẫn còn ở trước mắt.
Đạm Đài Tẫn cùng Cù Huyền Tử và Triệu Du chân nhân ấn định hôn kỳ sẽ tổ chức vào ba ngày sau, Đạm Đài Tẫn từ Tiêu Dao tông xuất phát đi đón dâu, Lê Tô Tô từ Hành Dương tông xuất giá.
Đang lúc ba nam nhân này thảo luận vui vẻ, nàng ở bên cạnh giống như vật trang trí, nhớ tới A Mật lúc này hẳn là cũng ở Hành Dương Tông, liền cắt ngang cuộc nói chuyện của ba người. Cù Huyền Tử đang muốn nói thêm, một giọng nói non nớt truyền đến.
"Mẫu thân? Mẫu thân, con sai rồi, người còn giận còn sao?" Đạm Đài Tử Mật, Nhập Bạch Vũ và Nhạc Phù Nhai đi đến.
Nhập Bạch Vũ vừa thấy Đạm Đài Tẫn, nói là nhào tới cũng không phải nói quá, "Bệ hạ, thật sự là bệ hạ sao?"
"Là ta, Bạch Vũ, đã trở lại." Đạm Đài Tẫn nâng Nhập Bạch Vũ dậy, ở chung nhiều năm, bọn họ sớm đã không phải chủ tớ, mà càng giống huynh đệ.
Đạm Đài Tẫn an ủi xong Nhập Bạch Vũ, ánh mắt tập trung vào Đạm Đài Tử Mật.
"Người là phụ thân phải không?" A Mật lên tiếng trước.
Đạm Đài Tẫn đi tới trước mặt A Mật, ngồi xổm xuống, nhìn tiểu cô nương có huyết mạch của mình và Tô Tô, nơi mềm mại nhất trong lòng bị chạm đến, kìm lòng không được đưa tay chạm vào mặt đứa nhỏ.
"Mẫu thân đã vẽ rất nhiều bức tranh, nhưng sau khi vẽ xong lại ngay lập tức đốt đi, có một lần mẫu thân còn chưa kịp đốt thì bị con nhìn thấy, mẫu thân nói với con, trong tranh chính là phụ thân, người giống hệt người trong tranh, con liền biết người là phụ thân của con."
"A Mật, từ nay về sau phụ thân sẽ không bao giờ rời khỏi con nữa." Đạm Đài Tẫn ôm lấy A Mật, gục đầu vào vai A Mật, ngũ vị tạp trần* chảy xuống nước mắt.
(*Ngọt, mặn, đắng, chua, cay cùng lúc, ý chỉ cảm xúc lẫn lộn, hỗn tạp)
"Bao nhiêu tuổi rồi còn khóc trước mặt đứa nhỏ, chàng có thấy xấu hổ hay không?" Lê Tô Tô đi tới đá Đạm Đài Tẫn một cước nói.
"Xấu hổ thì xấu hổ, miễn là nàng không bỏ ta là được." Đạm Đài Tẫn buông A Mật ra, chuyển thành nắm chặt tay đứa nhỏ, tay kia ôm lấy eo Lê Tô Tô.
Ngồi trên tảng đá lớn bên cạnh thiên trì của Hành Dương tông, Lê Tô Tô đã không còn nghi ngờ mình đang nằm mơ nữa, nàng rốt cục có thể an tâm dựa vào ngực Đạm Đài Tẫn.
"Tô Tô, lần này không còn số mệnh chia cắt chúng ta nữa."
"Đúng vậy, Đạm Đài Tẫn, chúng ta đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp đều không tách ra, được không?"
"Được!"
Tất cả thề non hẹn biển, đều không chống lại được ánh mắt kiên nghị cùng nụ hôn dịu dàng của người yêu, mặt nước thiên trì nổi lên từng gợn sóng nhỏ, phản chiếu thân ảnh hai người quấn quýt cùng một chỗ trên bờ, lần lượt trôi về phương xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro