Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại Truyện: Đạm Đài Tẫn Lê Tô Tô Quay Lại Mặc Hà


"Mặc Hà có phải rộng hơn rồi hay không?" Đạm Đài Tẫn đã gần ngàn năm không tới Mặc Hà, bề mặt sông Mặc Hà vẫn phẳng lặng như vậy, nhưng có cảm giác rộng hơn nhiều.

"Đúng vậy, những năm gần đây Cảnh quốc ngày càng thịnh vượng, rất nhiều thứ đều vận chuyển bằng đường thủy đến các quốc gia khác, đặc biệt là ngọc trai. Ngọc trai của Cảnh quốc tạo hình đầy đặn, đẹp mắt và màu sắc rực rỡ, các quốc gia và bộ tộc khác đều đến Cảnh quốc đặt hàng, vì vậy Thanh Vũ đã mở rộng đường sông, hiện tại Cảnh quốc đã là quốc gia giàu có một phương rồi."

"Thanh Vũ là một vị đế vương rất tốt." Đạm Đài Tẫn trong lòng cảm kích, năm đó hắn bởi vì cái chết của người mình yêu mà không gượng dậy nổi, nếu như không có Diệp Thanh Vũ, Cảnh Quốc chỉ sợ đã sớm trở thành bọt nước trong dòng sông lịch sử, không còn tồn tại.

"Nhưng mà Tô Tô, Cảnh quốc bắt đầu từ khi nào có nhiều ngọc trai như vậy?" Đạm Đài Tẫn trong lòng khó hiểu.
Lê Tô Tô cười khúc khích nói: "Đương nhiên là do Mặc Hà rồi, chàng quên vốn dĩ là ai ở Mặc Hà sao?."

Mặc Hà, vốn là nơi cư trú của Bạng tộc. Đạm Đài Tẫn hơi suy nghĩ một chút, liền hiểu được.

"Có muốn xuống đáy sông Mặc xem không?" Lê Tô Tô kéo tay Đạm Đài Tẫn, Đạm Đài Tẫn cười, nắm lại tay tiểu thê tử, bấm một cái Tị Thủy chú bao lấy hai người, phi thân nhảy xuống sông Mặc.

Ấn tượng của Đạm Đài Tẫn đối với Mặc Hà kỳ thật cũng không sâu, hắn chỉ từng lấy thân phận Minh Dạ tới đây một lần, hơn nữa phần lớn thời gian ở chỗ này đều trong trạng thái hôn mê, sau khi tỉnh lại ký hôn thư liền nhanh chóng chạy về Thần Vực Thượng Thanh, hôm nay mới có cơ hội du ngoạn một phen.
"Trấn Thủy Thạch?" Đạm Đài Tẫn và Lê Tô Tô đáp xuống gần Trấn Thủy Thạch.
"Đúng vậy, vốn dĩ bên trong là Thượng Cổ Băng Tinh, sau khi bị Minh Dạ hấp thu, hiện tại bên trong là tiên tủy của Tang Tửu, khi Tang Tửu tự rút tiên tủy, thống khổ vạn phần, vài lần không thể kiên trì được đều là nhìn mặt Minh Dạ mới có thể tiếp tục, cho đến khi đem tiên tủy hoàn toàn đặt vào Trấn Thủy Thạch.

"Minh Dạ trong chuyện này thật sự đã thiếu nợ Tang Tửu, cho nên mới đồng ý hôn ước của Trai vương" Đạm Đài Tẫn nhớ lại suy nghĩ trong lòng của Minh Dạ lúc đó.
"Tiên tủy của Tang Tửu vẫn có thể chống đỡ đến bây giờ sao?" Đạm Đài Tẫn hỏi, Băng Tinh Thượng Cổ là chí bảo, chỉ dựa vào một tiên tủy mấy trăm năm có thể thay thế sao?
"Đương nhiên là không thể, tiên tủy của Tang Tửu chỉ chống đỡ được mười năm, sau đó Mặc Hà sóng lớn cuồn cuộn, là do Thanh Vũ đã dẫn dân chúng Cảnh quốc xây thêm đê sông, mới không lan đến Cảnh quốc, nhưng sinh linh dưới đáy Mặc Hà lại không may mắn được như vậy."

Trong năm trăm năm Đạm Đài Tẫn tuẫn táng Đồng Bi Đạo, Lê Tô Tô đã tới vài lần, đi xuống đáy Mặc Hà rót thần lực vào tiên tủy, nhưng bởi vì pháp thuật của nàng thuộc hỏa, không có cách nào hoàn toàn dung nhập vào tiên tủy hệ thủy, nên hiệu quả rất nhỏ.

"Sau đó chuyện gì đã xảy ra?" Đạm Đài Tẫn thấy sông Mặc bây giờ yên ả, đáy sông cũng lấy lại được sức sống, vậy nhất định là xuất hiện một việc khiến mọi thứ chuyển biến tốt.

"Là bởi vì khi chàng tuẫn táng Đồng Bi Đạo khiến cho vạn vật sống lại, Tang Tửu, Minh Dạ còn có Tang Hữu đều đã trở lại, trong cơ thể của Minh Dạ có thần lực của Thượng Cổ Băng Tinh, vì vậy mỗi mười năm Minh Dạ sẽ rót thần lực một lần, mới có thể bảo vệ Mặc Hà bình an." Lê Tô Tô vừa nói xong đã nhìn thấy một nhóm người mặc trang phục thị nữ mang theo rương đi ra, người đi đầu thi pháp mở ra một thông đạo, phía sau tất cả thị nữ đều dọc theo thông đạo đi lên bờ.

Sau khi đóng lại thông đạo, thị nữ dẫn đầu xoay người đi về phía hai người, hành lễ với Lê Tô Tô "Thần nữ điện hạ". Sau đó nhìn Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô mở miệng nói: "Vị này là phu quân của ta."

Đạm Đài Tẫn vô cùng hài lòng với lời giới thiệu này, nói với thị nữ trước mặt một câu "Vị tỷ tỷ này, xin chào."

Lê Tô Tô liếc hắn một cái, nàng ta so với con gái của chàng không lớn hơn bao nhiêu "Cô nương, Trai vương có ở đây không?"

"Có, mời hai vị đi theo ta." Thị nữ dẫn hai người bọn họ đi vào sâu trong Trai vương cung.

Dọc theo đường đi, Đạm Đài Tẫn thấy được rất nhiều người mặc trang phục thị nữ, ngồi cùng một chỗ thành từng nhóm nhỏ, có người lựa chọn ngọc trai dựa theo kích thước cùng hình dạng, có người đang dùng vỏ sò mài ngọc trai thành các hình dạng khác nhau, có người dùng lông thú đem bột phấn bỏ đi, giơ lên xem hình dạng có đúng yêu cầu hay không, có người chuyên môn đục lỗ trên ngọc trai, có người đem ngọc trai xuyên vào, làm thành từng sợi dây chuyền, vòng tay hoặc là khuyên tai, người ngồi ở cuối cùng đem thành phẩm ngọc trai đã làm xong lần lượt cất vào trong rương, chính là loại rương vừa rồi hai người bọn họ ở ngoài cửa nhìn thấy đám thị nữ kia mang theo.

Nơi này nghiễm nhiên là một xưởng gia công ngọc trai loại nhỏ, cũng khó trách Cảnh Quốc phú giáp một phương.

"Thần nữ." Tang Hữu ngồi trên vương tọa, thấy Lê Tô Tô đến, đứng dậy nghênh đón. "Vị này là?"

"Đây là Đạm Đài Tẫn, là phu quân của ta." Lê Tô Tô giới thiệu.

"Ma Thần đại nhân? Ngươi sống lại rồi?" Bát Nhã Phù Sinh là Minh Dạ tạo ra, những người khác đối với chuyện này đều không biết gì cả, càng không biết hai người trước mặt đã cùng hắn quen biết trong giấc mộng kia."

"Trai vương, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Đạm Đài Tẫn hướng Tang Hữu chắp tay, tỏ vẻ kính trọng. Tang Hữu và Tiêu Lẫm lớn lên không giống nhau, nhưng dáng vẻ vẫn phi phàm, dáng người cao gầy, Tang Tửu cùng hắn có tám phần tương tự, vừa nhìn liền biết là huynh muội.

Mà trong Bát Nhã Phù Sinh, bởi vì ý thức của bốn người bọn họ tạm thời tồn tại trong thân thể Minh Dạ, Tang Tửu, Tang Hữu và Thiên Hoan, dung mạo vốn có của những người này bị xóa đi, mới biến thành khuôn mặt của những người tiến vào Bát Nhã Phù Sinh.

Ba người lại trò chuyện một lát, Đạm Đài Tẫn và Lê Tô Tô liền đứng dậy cáo từ rời đi, lúc gần đi Tang Hữu còn đưa cho Lê Tô Tô một hộp ngọc trai để trở về cho Đạm Đài Tử Mật chơi.

Mang theo ngọc trai, hai người trở lại bờ, Đạm Đài Tẫn nói với Lê Tô Tô: "Tô Tô, Mặc Hà đã có xưởng gia công ngọc trai rồi, Hoang Uyên chúng ta có nên cũng làm chút nghề phụ hay không?."

"Hoang Uyên chúng ta cũng đâu có đặc sản gì." Lê Tô Tô suy nghĩ một lát rồi trả lời.

"Sao lại không có, chúng ta có thể dùng cát Hoang Uyên làm thành tượng cát." Đạm Đài Tẫn dùng tay diễn tả.

"Vậy Ma Thần đại nhân, nếu rảnh rỗi không có việc gì thì tự mình làm vài cái cho vui đi" Lê Tô Tô thực sự bội phục trí tưởng tượng của Đạm Đài Tẫn, cũng không phản bác lại, chỉ cần hắn vui vẻ, làm cái gì cũng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro