Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Ta Không Có Pháp Lực, Nương Tử, Nàng Phải Bảo Vệ Ta!

"Chàng tới đây như thế này, A Mật làm sao bây giờ?" Lê Tô Tô và Đạm Đài Tẫn cùng nhau tựa vào nhuyễn tháp, trong tay nghịch tóc Đạm Đài Tẫn.

"Ta gọi Nhập Bạch Vũ và Phù Nhai đưa A Mật đến Hành Dương tông, ở đó có rất nhiều người, như vậy A Mật sẽ không buồn chán, có Tự Anh và Kinh Diệt canh giữ ở Ma vực, chắc là sẽ không xảy ra vấn đề gì!"

"Vậy là chất tử Đạm Đài Tẫn đã được đổi đến 1000 năm sau? còn Tà Cốt thì sao?" Lê Tô Tô lại hỏi.

Đạm Đài Tẫn không nói gì, cầm lấy tay Lê Tô Tô đặt lên ngực mình.

"Sao Tà Cốt lại ở chỗ chàng?!" Lê Tô Tô mặc kệ thân thể đau nhức, chật vật ngồi dậy nhìn Đạm Đài Tẫn.

"Chất tử Đạm Đài Tẫn không khống chế được tà cốt, ta và nó là bạn cũ, để phòng ngừa vạn nhất, ta đã phong ấn nó trong cơ thể mình." Đạm Đài Tẫn vẻ mặt vân đạm phong khinh nói (điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh).

"Chàng! Chàng! Chàng.... " Lê Tô Tô quả thực không biết nói gì cho phải.

Đạm Đài Tẫn nhìn biểu tình vừa tức giận vừa đau lòng của nương tử nhà mình, tự nhiên biết nàng đang lo lắng điều gì, liền an ủi nói: "Tô Tô, nàng là Phượng Hoàng Thần Nữ, hơn nữa hiện giờ ta cũng đã thành thần, chúng ta hai đấu một, luôn có phần thắng. Nếu như đặt Tà Cốt lên người chất tử Đạm Đài Tẫn, mới dễ xảy ra biến số, lỡ như một ngày nào đó hắn thành Ma Thần đời thứ tư, thì sẽ càng thêm khó giải quyết. Lần này trở về, ta hy vọng chúng ta có thể giải quyết được Tà Cốt rồi mới rời đi, để lại cho chất tử Đạm Đài Tẫn một cuộc đời không bị nguyền rủa."

"Vậy đem Tà Cốt đặt lên người ta đi, ta là Linh Thể Vô Cấu, cho nên càng thích hợp hơn so với chàng." Lê Tô Tô không muốn Đạm Đài Tẫn lại bị nhưng cảm xúc tiêu cực, oán hận dày vò, muốn đem Tà Cốt chuyển dời đến trên người của nàng.

Lần trước Đạm Đài Tẫn là mượn sức mạnh của Đồng Bi Đạo và sức mạnh còn lại của Tinh Phạt mới có thể phá hủy Tà Cốt, hiện tại không có đủ điều kiện phá hủy Tà Cốt, nên tạm thời phong ấn là quyết định chính xác, nhưng nếu đặt cũng nên đặt trên người nàng, rõ ràng là thân thể của nàng càng thích hợp hơn.

"Tà Cốt đã bị ta hấp thu rồi, còn muốn rút ra nữa sao? Đau lắm, ta không muốn." Đạm Đài Tẫn vẻ mặt ngạo kiều quay đầu đi, dùng dư quang nhìn Lê Tô Tô.

"Đêm nay chàng ngủ dưới đất cho ta!" Lê Tô Tô tức giận, đi đến bên giường, ném một cái chăn bông xuống sàn, tự mình xoay người lên giường, lấy chăn trùm đầu chuẩn bị ngủ.

"Như vậy không được, ta không có pháp lực, không ở gần thần nữ, ta sợ lắm." Ở trước mặt Lê Tô Tô, cho tới bây giờ Đạm Đài Tẫn đều không cần mặt mũi, một câu này nói ra, mặt không đỏ tâm không khiêu.

"Cái gì? Pháp lực của chàng đâu?" Lê Tô Tô như xác chết vùng dậy từ trên giường ngồi dậy, đùa gì vậy, không có pháp lực, dùng cái gì áp chế Tà Cốt.

"Một phần pháp lực của ta ở lại Hoang Uyên để trấn áp yêu ma, một phần để tạo lên Bát Nhã Phù Sinh, đem chất tử Đạm Đài Tẫn và Diệp Tịch Vụ ném vào trong đó. Ban đầu ta có để lại một phần pháp lực, nhưng sau khi tới đây, pháp lực liền biến mất. Bất quá, ta vừa mới phát hiện ra một phương pháp có thể lấy lại pháp lực." Đạm Đài Tẫn vừa nói vừa thong thả đi đến bên giường.

"Phương pháp gì?" Lê Tô Tô ánh mắt sáng ngời hỏi hắn, cũng mặc kệ vừa rồi bản thân có tức giận hay không.

"Đó chính là cùng phu nhân song tu, mượn Phượng Hoàng thần lực của phu nhân." Đạm Đài Tẫn lấn người tiến lên, hai tay đem hai cổ tay của Lê Tô Tô đặt ở trên giường. Cúi người ghé vào bên tai Lê Tô Tô nói: "Phu nhân, nàng cũng không hy vọng vi phu một chút pháp lực cũng không có, bị yêu quái bắt đi đúng không?."

"Chàng! Đừng.... Ưm...." Lê Tô Tô muốn mắng Đạm Đài Tẫn, nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị chặn lại, sau đó cũng không muốn mắng nữa, ai bảo nàng không đành lòng chứ.

"Rốt cuộc, ta cũng hiểu được tại sao năm đó trong mộng cảnh, phụ vương cùng mẫu thân thành hôn lại phải dừng lâm triều ba ngày rồi." Đạm Đài Tẫn đặt Lê Tô Tô dưới thân một tay vuốt ve khuôn mặt ái nhân, tay kia cũng vô cùng bận rộn, một tay cởi quần áo đối với Đạm Đài Tẫn mà nói rất đơn giản, dù sao quần áo của nàng đều là hắn mặc lên.

"Tại sao phải dừng lâm triều, khi chàng làm hoàng đế đã bận rộn như vậy, phụ vương chàng thật sự có thể ba ngày không lên triều sao?" Lê Tô Tô bị hắn đặt dưới thân, ngay sau đó đã bị lột sạch.

"Bởi vì nam nhân lúc tân hôn đều không muốn rời khỏi giường, khi chúng ta đại hôn ở Cảnh quốc, ta cũng tuyên bố dừng lâm triều, nếu như lúc đó nàng không đóng đinh ta, nàng liền bảy ngày cũng không thể xuống được giường."

Khi ấy Đạm Đài Tẫn thật sự đã tuyên bố dừng lâm triều bảy ngày, đám đại thần cổ hủ kia cũng hy vọng hoàng đế sẽ có người thừa kế càng sớm càng tốt, lại càng không có ai phản đối.

"Hay cho cái tên Đạm Đài Tẫn chàng, không sợ người khác nói ta quyến rũ hoặc chủ sao?" Lê Tô Tô nói xong, bàn tay ở thắt lưng gầy gò của Đạm Đài Tẫn nhéo một cái.

Đạm Đài Tẫn lúc này này sợ nhất là Lê Tô Tô chạm vào hắn, chạm một cái liền ra lửa, nhưng lại không thể lập tức dập lửa, thật sự là sắp bị thiêu chết.

"Khi nàng còn làm ngự thị thượng tẩm của ta, nàng có biết ta đã bỏ ra bao nhiêu sức lực mới có thể cưỡng lại việc chạm vào nàng không? Ta đều đã đọc thuộc lòng Thanh Tâm Quyết rồi." Đạm Đài Tẫn cười khổ nói, càng nghĩ lại càng hối hận lúc đó không sớm viên phòng với Lê Tô Tô.

"Lúc ấy Ta còn tưởng rằng chàng không được, trong thoại bản đều nói khi nam nhân và nữ nhân ngủ cùng một chỗ, đều sẽ xảy ra chút chuyện gì đó." Lúc ấy, Lê Tô Tô thật sự cho rằng do Tang Tửu cưỡng ép, mới để lại bóng ma tâm lý cho Đạm Đài Tẫn, nàng còn cảm thấy rất có lỗi vì chuyện đó.

"Phu nhân còn cảm thấy ta không được? Hửm?" Đạm Đài Tẫn ánh mắt tối sầm, Lê Tô Tô vừa vặn đối diện với ánh mắt này, trong lòng lộp bộp một cái, xong rồi.

Quả nhiên hai canh giờ tiếp theo, Lê Tô Tô ở trên giường bị Đạm Đài Tẫn giày vò lăn qua lăn lại, mồ hôi, nước mắt cùng dịch thể hòa cùng một chỗ, quấn lấy nàng, khiến nàng không thể hô hấp.

Ánh mắt Đạm Đài Tẫn cất giấu tất cả tình yêu của hắn đối với nàng, khi lại một giọt mồ hôi nhỏ xuống cổ Lê Tô Tô, Lê Tô Tô hai tay ôm lấy đầu Đạm Đài Tẫn, kéo hắn xuống, cuối cùng đưa miệng tiến đến bên tai Đạm Đài Tẫn, nhẹ giọng nói "Đạm Đài Tẫn, ta yêu chàng, chàng là mạng sống của ta, đừng bao giờ rời xa ta nữa".

Trái tim Đạm Đài Tẫn giờ phút này bị lời tỏ tình của ái nhân lấp đầy, cúi đầu hôn lên khóe mắt Lê Tô Tô, mỉm cười trả lời "Được".

Sau đó mang theo người yêu cùng nhau, cùng nhau đạt đến đỉnh núi.

Trước khi mất đi ý thức, Lê Tô Tô nghe thấy Đạm Đài Tẫn nói: "Tô Tô, đây là ước định lâu dài giữa ta và nàng, ai cũng không thể nuốt lời."

Ngày hôm sau, Đạm Đài Tẫn tỉnh dậy từ rất sớm, cúi đầu hôn lên trán Lê Tô Tô, sau đó lặng lẽ ngồi dậy điều tức.

Việc mất toàn bộ pháp lực nằm ngoài dự liệu của hắn, nguyên bản pháp lực vốn có của hắn cũng đủ để phong ấn Tà Cốt, nhưng sau khi Tà Cốt nhập thể, pháp lực liền không còn nữa. Vì vậy Đạm Đài Tẫn đoán rằng trong Tà Cốt vẫn còn ít ma khí, lúc tiến vào trong cơ thể, pháp lực còn lại của hắn đã trung hòa ma khí, mới dẫn đến việc hiện tại hắn mất hết pháp lực.

Cũng may Trời không tuyệt đường Thần, sau khi tới đây, lần đầu tiên cùng Tô Tô song tu, Đạm Đài Tẫn đã mơ hồ cảm thấy có một ít pháp lực yếu ớt dao động trong cơ thể. Sau đêm qua, hắn cảm thấy pháp lực trong cơ thể càng nhiều hơn. Đạm Đài Tẫn trong lòng cười nhạo, sợ rằng trên trời dưới đất này, hắn là vị thần đầu tiên phải 'thải âm bổ dương'.

Lê Tô Tô trở mình, sờ bên giường không có ai, mở mắt ra phát hiện Đạm Đài Tẫn đang đả tọa (nhập định; ngồi thiền), đứng dậy quan tâm hỏi "Chàng cảm thấy thế nào rồi?"

"Đã có một ít pháp lực, không biết có thể duy trì bao lâu, có lẽ Tà Cốt đã tích lũy được chút ma khí, nhưng đã bị pháp lực của ta trung hòa, nếu không ta có lẽ sẽ nhập ma." Kỳ thật, trong lòng Đạm Đài Tẫn nghĩ lại vẫn còn sợ, lỡ như định lực của hắn không đủ mà nhập ma, làm sao Tô Tô có thể một mình xoay chuyển tình thế, nghĩ lại lần trước Tô Tô cũng thu phục được ma thai cùng Tà Cốt, tuy rằng cái giá phải trả rất lớn, nhưng cuối cùng vẫn có cơ hội ngăn cản Ma Thần giáng thế.

"Vậy.... vậy nếu chàng không còn pháp lực nhớ nói với ta." Lê Tô Tô ngượng ngùng quay đầu đi.

"Đó là tất nhiên, đến đây, để vi phu thay quần áo cho phu nhân." Đạm Đài Tẫn đứng dậy cầm quần áo, ôn nhu tỉ mỉ mặc vào cho Lê Tô Tô từng chiếc một, lại ôm Lê Tô Tô tới trước bàn trang điểm, giống như 100 năm qua, trang điểm cho ái thê, Đạm Đài Tẫn nhẹ nhàng vuốt qua từng sợi tóc của Lê Tô Tô, muốn bù đắp những năm tháng đã mất với nàng.

Lê Tô Tô ngồi trên ghế và nhắm mắt lại để cảm nhận những thay đổi của bản thân. Quả nhiên, việc song tu không những không gây hại cho nàng mà còn khiến Phượng Hoàng Ấn trong Thần Tủy của nàng càng mạnh mẽ và tràn đầy pháp lực. Sau khi điều tức một lúc, nàng mở mắt ra nhìn Đạm Đài Tẫn trong gương. Đã từng là thoại bản trong tay Ma Thần, từng là ma thai bất cứ lúc nào cũng có thể hủy diệt tứ châu tam giới, bây giờ hắn yêu tất cả chúng sinh, cũng càng yêu nàng.

Làm lại một lần, nàng rốt cuộc không cần phải lựa chọn một bên muốn giết chết Đạm Đài Tẫn, một bên lại muốn khiến hắn yêu mình, nàng ngay lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Trước kia, Tắc Trạch chỉ dẫn nàng dùng Diệt Hồn Đinh để hủy diệt Tà Cốt, suýt nữa đã lấy mạng Đạm Đài Tẫn, lần này không thể lại dùng Diệt Hồn Đinh, vậy làm sao để thu phục Tà Cốt đây?.

Nghĩ đến đây, Lê Tô Tô mở miệng hỏi Đạm Đài Tẫn: "Đạm Đài Tẫn, lần này không cần Diệt Hồn Đinh, chúng ta làm sao tiêu diệt được Tà Cốt?"

"Phương pháp thì có, chỉ là cần thời gian." Đạm Đài Tẫn cài một cây trâm cuối cùng cho Lê Tô Tô, hài lòng thưởng thức kiệt tác của mình.

"Phương pháp gì?" Lê Tô Tô hỏi.

"Mấy năm trước ta phát hiện một quyển sách trong một căn phòng của Ma cung. Nó được giấu rất sâu, gần như bị chôn vùi trong khe đá, bên trong viết cách để phong ấn và tiêu diệt Tà Cốt." Đạm Đài Tẫn ngồi xổm xuống, xỏ giày vào cho Lê Tô Tô rồi xoay người mặc quần áo của mình.

"Phong ấn và tiêu diệt Tà Cốt sao? Làm như thế nào?" Lê Tô Tô khẩn cấp muốn biết.

"Chuyện này nói ra rất dài dòng, chúng ta vẫn là đi thỉnh an lão phu nhân trước, đã hai ngày chúng ta chưa ra khỏi cửa rồi, tránh để người ta cho rằng hai ta quang (bạch) thiên (nhật) hóa (tuyên) nhật (dâm)."

Quả nhiên, mặt Lê Tô Tô lại đỏ lên.

Tẫn: Nương tử yêu ta nhất.

Tô: Ta sẽ càng yêu chàng nhiều hơn nếu chàng không luôn đè ta lên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro