Chương 5: Lão Gia, Tiểu Thư Bị Cô Gia Đánh
Đạm Đài Tẫn bị tiếng gõ cửa đánh thức, sau khi mở mắt ra phát hiện trời đã sáng, dường như đã là buổi chiều. Ngày hôm qua hai người động phòng, lăn qua lăn lại đến trời hơi trắng mới dừng lại, ngay cả quần áo cũng không mặc liền cùng nhau ngủ say. Lúc này, Lê Tô Tô đang ôm eo hắn, vùi đầu vào cổ hắn ngủ ngon lành. Đạm Đài Tẫn nhẹ nhàng đặt đầu Lê Tô Tô lên gối, mặc quần áo rồi đứng dậy đi mở cửa.
"Tiểu thư, lão gia cùng lão phu nhân thấy hai người chưa tới ăn cơm, bảo ta đưa đồ ăn qua cho hai người." Ngoài cửa là Xuân Đào, còn bưng một khay thức ăn, thấy Đạm Đài Tẫn tới mở cửa, vẻ mặt đề phòng, kiễng mũi chân, muốn cố gắng vượt qua thân hình cao gầy của Đạm Đài Tẫn để nhìn xem tình hình trong phòng thế nào.
"Tiểu thư nhà ngươi còn đang ngủ." Đạm Đài Tẫn đối với loại hành vi nhìn trộm này của nàng rất không hài lòng, bất động thanh sắc ngăn cản.
Có lẽ Lê Tô Tô nửa tỉnh nửa mê nghe thấy có người nói chuyện, tưởng là Đạm Đài Tẫn và A Mật, mơ mơ màng màng nói một câu: "Đạm Đài Tẫn, nói với A Mật, lát nữa ta qua cùng con bé."
Đạm Đài Tẫn nghe rõ, nhưng không thể để Xuân Đào nghe được. Vì thế nói: "Ngươi nghe thấy chưa? Tiểu thư nhà ngươi nói lát nữa sẽ gọi ngươi."
Mà Xuân Đào ở cửa, là mang theo nhiệm vụ tới.
Quay về quá khứ, Lê Tô Tô nhớ rõ kết cục của Diệp gia lúc trước, tuy rằng không biết lúc này đây có thể phát sinh thay đổi hay không, nhưng nàng vẫn muốn tham lam có thêm càng nhiều tình cảm gia đình hơn, cho nên mấy ngày nay khi thức dậy, đều cùng mọi người ăn trưa.
Hôm nay là ngày đầu tân hôn, đã là buổi chiều, không chỉ có Diệp Tịch Vụ, ngay cả cô gia cũng không đến, thật sự khiến cho người ta lo lắng. Không phải sợ Diệp Tịch Vụ bị làm sao, mà là sợ Đạm Đài Tẫn sẽ bị Diệp Tịch Vụ xử lí. Đại tiểu thư nhà bọn họ cho tới bây giờ đều là mặt thiện tâm ác, Đạm Đài Tẫn này dù vô dụng đến dâu thì cũng là chất tử địch quốc, lỡ như hắn ở Diệp gia xảy ra chuyện, khó bảo đảm sẽ không khiến cho hai nước lại nổi lên chiến sự.
Vì thế Xuân Đào làm theo mệnh lệnh của lão gia, bất chấp khó khăn, kiên trì nhìn vào trong phòng, không đợi thấy rõ hoàn cảnh trong phòng, cũng đã thoáng nhìn thấy dấu răng và dấu đỏ trên cổ Đạm Đài Tẫn. Vừa vặn Lê Tô Tô ở trên giường trở mình, một phần bộ ngực vẫn còn dấu tay của nàng thoát ra khỏi chăn, ngay cả bắp chân trắng nõn cũng đều là dấu đỏ. Lúc này, Xuân Đào chắc chắn tiểu thư của nàng đã bị bắt nạt, đều bị đánh thành như vậy, Đạm Đài Tẫn này đúng là độc ác. Nàng đem thức ăn nhét vào trong tay Đạm Đài Tẫn, vội vàng chạy về báo cáo.
Đạm Đài Tẫn nhìn Xuân Đào bỏ chạy trối chết, đem thức ăn đặt lên bàn, đóng cửa lại, đi tới trước giường ôm Lê Tô Tô lên tựa vào trên người mình, cơ thể trần trụi mịn màng của nàng gần như khiến Đạm Đài Tẫn lại nổi lên phản ứng. Hắn kìm nén ham muốn của bản thân, hít một hơi thật sâu mới dám chạm vào Lê Tô Tô.
Cảm giác được đụng chạm, Lê Tô Tô nhíu mày, từ trong mộng tỉnh lại, phát hiện mặt trời sắp nghiêng về Tây, giật mình tỉnh táo lại.
"Đã trễ thế này rồi, ta còn chưa đi thỉnh an phụ thân và tổ mẫu, Đạm Đài Tẫn sao chàng không đánh thức ta dậy?". Lê Tô Tô muốn đứng dậy xuống giường, lại phát hiện mình không mặc gì, khắp nơi trên người đều là dấu vết hoan ái, khuôn mặt tiểu thần nữ lập tức đỏ bừng.
Đạm Đài Tẫn tỏ vẻ vô tội: "Ta cũng vừa mới tỉnh dậy, Xuân Đào đưa cơm tới, nàng ăn trước đi đã."
"Xuân Đào cũng tới? Nàng ấy có vào đây không?" Lê Tô Tô theo bản năng kéo chăn che mình lại.
"Nàng không vào, nhưng.... có lẽ cũng nhìn thấy một vài thứ." Đạm Đài Tẫn kéo chăn xuống, mặc quần áo vào cho Lê Tô Tô.
"Xong rồi xong rồi, anh danh của ta ở Diệp gia, Đạm Đài Tẫn! Đều tại chàng." Lê Tô Tô giơ tay muốn cài lại dây áo, mới phát hiện cánh tay không còn chút sức lực nào, nâng lên lại buông xuống.
"Điều này sao có thể trách vi phu chứ, rõ ràng là tối hôm qua nương tử nhiệt tình mời gọi, hơn nữa.... nương tử đêm qua cũng rất vui vẻ." Đạm Đài Tẫn mỉm cười, lưu luyến nhìn tiểu tức phụ ngọt ngào của hắn, chịu đựng xúc động muốn đẩy ngã Lê Tô Tô một lần nữa, nhận mệnh mặc quần áo tử tế cho nàng, còn chu đáo đặt một cái nhuyễn điếm (đệm mềm) phía sau Lê Tô Tô cho nàng dựa vào, đem thức ăn mang đến trước giường, đút cho nàng một ngụm canh ngọt trước.
"Nương tử đêm qua vất vả rồi, để vi phu hầu hạ nàng dùng cơm đi." Đạm Đài Tẫn lại gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng Lê Tô Tô, mỹ diệu đêm qua vẫn còn ghi nhớ ở trong lòng, đương nhiên phải dỗ dành nương tử của hắn vui vẻ.
"Coi như chàng có lương tâm, còn biết ta vất vả, chàng cũng thật vất vả, nghẹn lâu như vậy." Lê Tô Tô sao còn có thể tức giận, đều trách nàng trước kia chưa từng chú ý tới phương diện này, giữa phu thê không phải là lúc nào cũng chỉ cho đi, mà phải bổ sung cho nhau.
"Đạm Đài Tẫn, chàng làm sao tới đây" Lê Tô Tô đang ngủ liền mơ mơ hồ hồ xuyên tới, Đạm Đài Tẫn không cùng nàng đồng thời xuyên qua, chứng minh cách thức bọn họ tới đây không giống nhau.
"Ta dùng Quá Khứ Kính để đến." Đạm Đài Tẫn vừa trả lời, vừa nhìn chằm chằm nương tử đang nhai một miếng cải trắng.
"Quá Khứ Kính? Chàng là phát hiện ta không có ở đó nên mới tìm đến?"
"Phải cũng không phải!"
"Nghĩa là sao?" Lê Tô Tô vừa ăn vừa hỏi.
"Bởi vì sáng hôm đó ta tỉnh dậy không có nàng ở bên cạnh, người bên cạnh ta vẫn là khuôn mặt của nàng, nhưng ánh mắt đó rõ ràng chính là Diệp Tịch Vụ của Diệp phủ năm ấy."
Đạm Đài Tẫn nhớ lại mấy ngày trước, vốn đang ôm Lê Tô Tô ngủ say, bỗng nhiên một cái tát giáng xuống, hắn quả thực bị đánh cho mắt nổi sao, Đạm Đài Tẫn thanh tỉnh trong nháy mắt nhìn người trước mặt, giống như trở lại buổi sáng sau đêm Kết Xuân Tằm hôm đó, ánh mắt hung tợn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, làm sao có thể là Lê Tô Tô.
Đạm Đài Tẫn thăm dò gọi một câu "Tô Tô?"
Kết quả lại thu hoạch được một cái miệng rộng.
"Tô cái gì Tô, ta thấy ngươi chán sống rồi." Đạm Đài Tẫn lấy tay xoa xoa huyệt Thái Dương, tựa hồ là Diệp Tịch Vụ đã xuyên vào cơ thể Tô Tô, sợ rằng Tô Tô đã quay trở về quá khứ.
Vẽ một cái pháp quyết thôi miên, Diệp Tịch Vụ cuối cùng an tĩnh nằm xuống giường, Đạm Đài Tẫn vốn muốn đem Diệp Tịch Vụ đặt ở chỗ này, nhưng sau khi suy nghĩ lại, hắn quyết định không để cho Diệp Tịch Vụ nằm ở trên giường của hắn và Tô Tô, nói như thế nào nhỉ, giường của hắn và Tô Tô, ngay cả A Mật cũng không thể lên, làm sao có thể để cho Diệp Tịch Vụ nằm ở đây.
Sau khi giải quyết xong Diệp Tịch Vụ, Đạm Đài Tẫn thi triển pháp thuật, trên cổ tay hắn hiện ra một sợi tơ hồng. Đây là tiểu pháp thuật mà Đạm Đài Tẫn nghiên cứu ra sau khi trở về Ma Vực, sau khi nhận được gợi ý từ đoạn kinh nghiệm của Minh Dạ và Tang Tửu, hắn dùng sợi tơ hồng này để nối liền hắn và Tô Tô, chỉ cần người còn sống, sợi tơ hồng sẽ không biến mất, hơn nữa Đạm Đài Tẫn còn tăng thêm chức năng theo dõi cho sợi tơ hồng, có thể nhìn thấy tình huống của đối phương.
Hiện tại nhìn thấy sợi tơ hồng, biết Lê Tô Tô không có việc gì Đạm Đài Tẫn cũng yên tâm. Bất quá, tâm chỉ yên trong nháy mắt liền treo lên, Tô Tô thế nhưng xuyên trở về đêm trúng Kết Xuân Tằm. Tuy rằng bên kia chính là nguyên thân của hắn, nhưng nhìn thấy Tô Tô cùng thân thể kia ở chung một chỗ, khiến hắn cảm giác giống như tự mình đội lên một cái mũ xanh.
May mắn thay, Lê Tô Tô phát hiện đó không phải là hắn hiện tại, chỉ đem chất tử Đạm Đài Tẫn trói lại, nhưng nhìn thấy Tô Tô ghé vào trên vai chất tử Đạm Đài Tẫn ngủ, thần minh Đạm Đài Tẫn của một nghìn năm sau lại tức giận đến muốn giậm chân.
Sau khi bình tĩnh, hắn phát hiện sợi tơ hồng sau khi xuyên qua Quá Khứ Kính liền biến mất, có lẽ dùng Quá Khứ Kính có thể quay trở về. Đạm Đài Tẫn suy nghĩ một lúc liền đưa ra kết luận, Lê Tô Tô xuyên về quá khứ, đổi lại là Diệp Tịch Vụ tới đây, nếu như hắn không trở về, sẽ chỉ còn lại Tô Tô một mình chống lại Tà Cốt, nếu như hắn trở về, chất tử Đạm Đài Tẫn có thể cũng sẽ bị đổi tới đây để thay thế hắn, vậy phải làm gì với Tà Cốt đây, lỡ như khối Tà Cốt kia bị đánh thức ở bên này, chẳng phải là Ma Thần lại giáng lâm sao. Tiến thoái lưỡng nan, Đạm Đài Tẫn đã đưa ra một quyết định. Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Đạm Đài Tẫn thi pháp tiến vào Quá Khứ Kính.
"Lão gia, lão phu nhân, không tốt rồi, tiểu thư bị cô gia đánh!" Xuân Đào hoảng hốt chạy vào chính sảnh.
"Cái gì?!" Diệp Khiếu vội vàng đứng dậy, đụng vào góc bàn, cái ly rơi xuống đất.
"Tịch Vụ của ta a, Đạm Đài Tẫn kia làm sao xuống tay được. Lão thái bà ta muốn đi gặp mặt hỏi hắn."
Đạm Đài Tẫn và Lê Tô Tô ăn xong, Lê Tô Tô vẫn cảm thấy ngày đầu tiên tân hôn không lộ diện thì không hay, như vậy sẽ có vẻ như Đạm Đài Tẫn không hiểu lễ nghĩa, lần này nàng phải cho Đạm Đài Tẫn cảm giác tồn tại, tránh cho bị người ta bắt nạt.
"Đạm Đài Tẫn, chúng ta đi thỉnh an tổ mẫu và phụ thân đi." Lê Tô Tô nói với Đạm Đài Tẫn đang hầu hạ nàng mặc quần áo, quay đầu nhìn thấy Đạm Đài Tẫn lấy ra một bộ quần áo trong một cái bao nhỏ, khoác lên người.
"Chàng chờ một chút, chàng định mặc cái này?" Lê Tô Tô dựa vào nhuyễn điếm nhìn Đạm Đài Tẫn chậm rãi mặc vào quần áo đã giặt đến trắng bệch, nghi ngờ nói.
"Nếu không thì phài làm sao đây, ta mới từ trong cung đi ra, đây đã là y phục tốt nhất rồi." Đạm Đài Tẫn không nói dối, cũng chỉ là một chất tử, địa vị rất thấp, chi phí ăn mặc của hắn ngay cả một phần ba Tiêu Lẫm và các hoàng tử khác cũng không bằng.
Lê Tô Tô nghĩ thầm, may mà nàng đã sớm có chuẩn bị.
"Đạm Đài Tẫn, chàng đến trong tủ quần áo xem đi, chọn một bộ chàng thích."
Đạm Đài Tẫn nghe lời đi tới trước tủ quần áo, sau khi mở ra phát hiện tủ quần áo chia làm hai ngăn, một nửa là quần áo nữ tử, một nửa khác là quần áo nam tử, lại nhìn kỹ vài lần, phát hiện bất luận là màu sắc hay kiểu dáng, luôn luôn có một bộ phù hợp quần áo của nữ tử.
Đạm Đài Tẫn cảm thấy ấm áp.
"Vẫn là phu nhân suy nghĩ chu đáo." Tiện tay lật xem, lấy ra một bộ quần áo đặc biệt phù hợp với bộ mà Lê Tô Tô đang mặc trên người, đứng ở trước mặt Lê Tô Tô thay quần áo.
Đạm Đài Tẫn dáng người rất đẹp, bả vai không rộng cũng không hẹp, phần eo gầy gò nhưng không hề yếu ớt, tứ chi thon dài còn có cơ bắp, có thể dễ dàng ôm lấy nàng cùng A Mật xoay quanh, cổ cũng rất đẹp, dưới thân chỗ kia khi không có tinh thần vẫn rất khả quan (to, lớn), khi có tinh thần thì vô cùng hùng vĩ, chỉ là làn da tái nhợt của hắn nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi.
"Thân thể của vi phu có đẹp không? Nương tử nhìn đến mắt đều thẳng rồi kìa." Trong lúc Lê Tô Tô xấu hổ đỏ bừng mặt, Đạm Đài Tẫn đã mặc xong quần áo, đi tới trước mặt nàng.
"Khụ, cũng tạm được, chỉ là quá gầy, phải ăn nhiều hơn." Lê Tô Tô che giấu cảm xúc trả lời, nàng mới không thừa nhận nàng vừa nghĩ gì.
"Vậy thì, phu nhân cần phải cố gắng đút ta ăn no nhé." Đạm Đài Tẫn dùng một ngón tay nâng cằm Lê Tô Tô lên, đôi môi mỏng hôn lên mặt Lê Tô Tô.
"Đi đi đi, bớt ba hoa đi, chàng mau đỡ ta, ta dậy không nổi." Đêm qua hai người quá phóng túng, dù đã ngủ một đêm nhưng nàng vẫn cảm thấy toàn thân vô lực, Đạm Đài Tẫn thì ngược lại, tinh thần sảng khoái.
"Vậy không bằng để vi phu ôm nương tử đi." Đạm Đài Tẫn còn chưa nói xong đã bế Lê Tô Tô lên, chuẩn bị đi chính sảnh thỉnh an. Kết quả, hai người còn chưa kịp ra khỏi cửa thì cánh cửa đã bị một cước đá văng.
Lê Tô Tô bị tiếng động lớn như vậy làm cho hoảng sợ, suýt chút nữa từ trên người Đạm Đài Tẫn nhảy xuống, tưởng rằng có yêu vật nào xông vào. Đạm Đài Tẫn ôm chặt Lê Tô Tô, còn nâng nàng lên cao hơn, sợ nương tử của mình rơi xuống đất ngã dập mông. Kết quả ngước mắt lên nhìn, cả nhà đều đứng ở ngoài cửa.
Hai nhóm người trong và ngoài cửa cùng chết lặng.
Tuy Xuân Đào ngốc nghếch không hiểu sự đời, nhưng người ngoài cửa thì không ngốc như vậy, nhìn Đạm Đài Tẫn cùng Lê Tô Tô mặc trang phục tình nhân, lại thân mật ôm lấy nhau, thấy thế nào cũng không giống đang đánh nhau, bọn họ đi vào giống như là quấy rầy vợ chồng son tán tỉnh.
Lê Tô Tô nhìn thấy bên ngoài đứng nhiều người như vậy, cứ nằm trong ngực Đạm Đài Tẫn mãi cũng không được, vì thế liền ghé vào bên tai Đạm Đài Tẫn nói: "Mau thả ta xuống."
Đạm Đài Tẫn đột nhiên bị quấy rầy, vẻ mặt mất hứng, nhưng lại không thể không nghe lời vợ, chỉ có thể đặt Lê Tô Tô xuống đất, lo lắng nàng đứng không vững, hắn lại dựa gần về phía Lê Tô Tô, một tay ôm lấy nàng dựa vào người hắn, chỉ sợ nàng bị ngã.
"Cha, tổ mẫu, đại ca, sao mọi người lại tới đây?" Lê Tô Tô hỏi.
Ngoài cửa, ngoại trừ Xuân Đào, tất cả mọi người đều là người từng trải, trong phòng hương vị hoan hảo chưa tan, cùng động tác dính chặt cùng một chỗ của hai người, đây rõ ràng chính là một đôi vợ chồng ân ái, nào có đánh nhau.
"Tịch Vụ à, chúng ta thấy con không tới ăn cơm, sợ con xảy ra chuyện cho nên đến xem, con không có việc gì là tốt rồi, chúng ta đi trước, hôm nay không cần thỉnh an, con cùng.... Đạm Đài điện hạ nghỉ ngơi cho tốt đi." Diệp Khiếu phá vỡ sự xấu hổ của cả phòng, nghĩ thầm trở về nhất định phải tìm Xuân Đào hỏi cho rõ ràng.
"Cha đừng lo, con không sao, ngài và tổ mẫu cũng nên nghỉ ngơi sớm đi." Lê Tô Tô trấn an mọi người.
Cả nhà hùng hổ đi đến, lại lặng lẽ rời đi, ban đầu vốn là muốn hưng sư vấn tội, kết quả lại thành giống như chính mình đã phạm tội.
"Xuân Đào, ngươi nhìn thấy cái gì, vì sao nói hai người bọn họ đánh nhau?" Diệp Khiếu trở lại chính sảnh, uống mấy ngụm trà để bình tĩnh lại, gọi Xuân Đào tới hỏi.
"Ta nhìn thấy Đạm Đài điện hạ trên cổ có dấu răng cùng vết đỏ, đó nhất định là do tiểu thư cắn khi bị bắt nạt, còn có tiểu thư ngay cả quần áo cũng không mặc nằm ở trên giường, đến khí lực để nói chuyện cũng không có, trên người còn có dấu tay cùng vết đỏ, kia không phải là bị đánh sao? Lão gia, sao ngài không đòi lại công đạo cho tiểu thư?"
Diệp Khiếu bị lý lẽ của Xuân Đào làm cho dở khóc dở cười, hối hận vì mình tìm nhầm người đi hỏi thăm tin tức.
Xuân Đào: Lão phu nhân, lão gia, tiểu thư và cô gia đánh nhau rất kịch liệt, đến nỗi tiểu thư ngay cả giường cũng không dậy nổi.
Diệp Khiếu và lão phu nhân: Bé cưng đáng thương của ta, tên chất tử đáng hận kia!
Tẫn: Đề nghị lần sau đổi người thông minh đến tìm hiểu tin tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro