Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Đêm Đại Hôn

Khoảnh khắc khi Lê Tô Tô bị đẩy ngã, mới hiểu được những động tác nhỏ của Đạm Đài Tẫn vừa rồi rốt cuộc là vì cái gì, tám trăm cái tâm nhãn* này, thật có thể nói là từng bước từng bước.

(Tám trăm tâm nhãn có nghĩa là đối phương có nhiều suy nghĩ nhỏ nhặt, có thể ở đâu cũng tính toán kỹ càng và chúng ta có thể bị những người như vậy tính toán mà không hề hay biết.)

Một tay Đạm Đài Tẫn ở dưới lưng Lê Tô Tô không rút ra, tay còn lại sờ lên giường, đệm chăn trải trên giường quá ít, ngày mai nhất định phải trải thêm mấy lớp, tạm thời tối nay dùng tạm đi. Vừa nói, môi vội vã không thể chờ được mà đè xuống.

Lê Tô Tô đột nhiên nghĩ tới cái gì, dùng sức đẩy Đạm Đài Tẫn, muốn đem miệng của mình cứu ra.

"Ưm... Đạm... Đạm Đài Tẫn, chàng.... Chàng chờ .... Chờ một chút" Lời nói ngắt quãng, nhưng cuối cùng cũng thốt ra.

"Làm sao vậy" Một chút lý trí còn sót lại của Đạm Đài Tẫn hiện tại đều dùng cho ba chữ này.

"Ta... lỡ như cơ thể này của ta vẫn là của Diệp Tịch Vụ thì sao?" Lê Tô Tô cố gắng đè nén nhiệt độ trong cơ thể, vừa rồi ăn cơm không cảm thấy gì, hiện tại chỉ thấy mình giống như lại trúng Kết Xuân Tằm, bộ ngực căng lên, bụng thắt lại.

"Ta đã xác nhận qua, thân thể của ta là đến từ một nghìn năm sau." Hắn vừa nói vừa kéo vạt áo, lộ ra Phượng Hoàng Thần Ấn do Lê Tô Tô khắc trên ngực. Cơ thể ban đầu của Đạm Đài Tẫn đã bị phá hủy từ sáu trăm năm trước. Trong Hộ Tâm Lân, Đạm Đài Tẫn đã tu luyện một cơ thể hoàn toàn mới, không có Diệt Hồn Đinh, ngay cả thần ấn Lê Tô Tô khắc trên vết thương do Diệt Hồn Đinh gây ra năm đó cũng không thấy. Cho nên mỗi lần song tu, Lê Tô Tô đều sẽ vuốt ve làn da trên ngực Đạm Đài Tẫn, run rẩy khắc lên cho hắn một cái lại một cái Phượng Thần Ấn khác.

"Chàng có thể chắc chắn, nhưng ta làm sao bây giờ?" Lê Tô Tô lại lần nữa phản kháng công kích của Đạm Đài Tẫn ở trên cổ nàng.

"Phu nhân đừng vội, đợi nàng cởi y phục ra, ta sẽ biết." Đạm Đài Tẫn ngẩng đầu lên, nhanh chóng cởi y phục của Lê Tô Tô, nhanh tới độ, Lê Tô Tô chớp mắt mấy cái, toàn bộ y phục của nàng đã biến mất.

Vợ chồng nhiều năm, mặc dù Lê Tô Tô luôn dung túng cho Đạm Đài Tẫn trong chuyện phòng the, nhưng rốt cuộc vẫn là một vị Thần tuổi còn trẻ, mỗi lần đều xấu hổ đến đỏ bừng mặt, nhìn chính mình trong nháy mắt đã bị lột sạch thì vô cùng xấu hổ, đưa tay muốn kéo chăn che lại, Đạm Đài Tẫn lại vung tay lên, ngăn cản nàng.

"Phu nhân không cởi quần áo, làm sao vi phu có thể xác nhận đây!?" Kỳ thật Đạm Đài Tẫn sở dĩ to gan như vậy là vì hắn vừa xác nhận Lê Tô Tô cũng là linh hồn cùng thân thể đồng thời xuyên đến. Cũng giống như Lê Tô Tô nguyện ý đánh dấu Phượng Hoàng Thần Ấn cho hắn, hắn cũng khắc một dấu ấn riêng cho Lê Tô Tô, chỉ là Lê Tô Tô không biết mà thôi. Vừa rồi nhân cơ hội sửa sang lại tóc cho nàng, hắn thấy được dấu ấn hình hồ điệp ở vai trái gần cổ Lê Tô Tô.

"Chàng... sao lại giống tên đăng đồ tử* thế (phóng đãng, lăng nhăng), hiện tại đã cởi xong rồi, chàng xác nhận như thế nào?" Lê Tô Tô lấy đầu gối chống lên ngực Đạm Đài Tẫn. Đạm Đài Tẫn không trực tiếp trả lời mà dùng hai bàn tay to sờ lên eo của Lê Tô Tô.

"Ưm.... Chàng đừng chạm chỗ đó." Eo vốn là điểm mẫn cảm của Lê Tô Tô, hiện tại nàng chỉ cảm thấy những nơi Đạm Đài Tẫn chạm vào giống như bị lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, mềm mại ngứa ngáy, thậm chí còn rùng mình một cái, toàn thân đều căng thẳng.

"Phu nhân yên tâm đi, nàng là nguyên vẹn tới đây, từ trong ra ngoài đều là Lê Tô Tô, hoàn toàn không phải Diệp Tịch Vụ, hồ điệp trên lưng nàng vẫn còn." Đạm Đài Tẫn đè hai chân Lê Tô Tô xuống, ngồi trên đầu gối của nàng, cúi người xuống, thành kính hôn lên thắt lưng Lê Tô Tô, đem dấu ấn hồ điệp khắc xuống càng sâu. Không nghĩ tới tiểu tình thú trên giường, lại biến thành cách để hai người nhận ra nhau, đúng là thần kỳ!

"Hồ điệp?" Đạm Đài Tẫn nói như vậy, Lê Tô Tô liền yên tâm, tùy ý hắn làm bừa.

"Đúng vậy, là hình hồ điệp rất đẹp," Đạm Đài Tẫn không nói cho Lê Tô Tô, đó là Khế Ước Hồ Điệp của Di Nguyệt tộc, giống như vòng tay Âm Dương, người thi thuật có thể vì người bị đánh dấu chống đỡ tử kiếp, cho dù gặp phải kiếp nạn chấn động lớn hơn nữa, cũng sẽ không bị tổn hại như vòng tay Âm Dương.

"Đạm Đài Tẫn, ta cảm giác có chút kỳ quái, trên người rất nóng, chẳng lẽ là bị trúng độc?" Hai đùi Lê Tô Tô khẽ cọ xát vào nhau, mới khiến cảm giác khó chịu giảm bớt đôi chút.

Đạm Đài Tẫn cười thầm đáp: "Rượu hợp cẩn của vợ chồng mới cưới bình thường đều bỏ thêm nguyên liệu, tính ấm, không có hại cho cơ thể, cho nên phu nhân, hãy để vi phu hầu hạ nàng."

Nói xong, Đạm Đài Tẫn đem một hạt đậu đỏ trước ngực Lê Tô Tô ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng mút vào, một tay xoa bóp hạt đậu đỏ đã cứng rắn còn lại.

Sự kích thích trên ngực khiến Lê Tô Tô theo bản năng dùng khuỷu tay đẩy ngực lên, đỉnh đầu ấn vào gối, cổ ngọc ngửa ra khỏi giường, siết chặt bụng dưới, phần eo buộc chặt, hai chân hơi gập lại, vừa vặn đem tiểu Tẫn đỉnh vào, một tiếng rên rỉ nghẹn ngào phát ra, Đạm Đài Tẫn vốn đã khó nhịn lại càng không thể chịu đựng thêm.

Vì vậy, hắn buông tha cho hạt đậu đỏ đã bị liếm đến lấp lánh ánh nước, hai tay tách ra chân của Lê Tô Tô, sờ vào sâu trong một bụi hoa, quả nhiên đã cỏ dại lan tràn. Rượu hợp cẩn này thật sự không tồi, về sau phải chuẩn bị thêm một ít, Đạm Đài Tẫn thầm nghĩ trong lòng.

Lê Tô Tô lúc này cũng không mấy dễ chịu, chỉ cảm thấy trong người nóng bức khó chịu, bên trong trống rỗng, hạ thân như có dòng nước không ngừng chảy ra ngoài, đệm chăn hình như đã ướt một mảnh, tiếp theo cảm giác hai chân bị tách ra, nơi riêng tư hoàn toàn bại lộ, nàng muốn khép hai chân lại, nhưng sao Đạm Đài Tẫn có thể để cho nàng như nguyện, hai tay ấn vào thắt lưng Lê Tô Tô một cái, Lê Tô Tô lập tức lại mềm thành một vũng nước.

Đạm Đài Tẫn nhẫn nhịn đến mức hai mắt đều đỏ lên, nhưng hắn sợ làm tổn thương Lê Tô Tô. Mỗi lần song tu, Đạm Đài Tẫn đều là làm đủ màn dạo đầu mới dám tiến vào, thân thể của Thần có thể tự chữa lành, ngay cả nơi tư mật cũng vậy, bởi vậy mỗi một lần đi vào đều chặt chẽ như lần đầu tiên, cho dù là đã sinh hạ A Mật, hai người bọn họ cũng song tu hàng ngàn vạn lần, lại vẫn giống như cái đêm ở Bát Nhã Phù Sinh, trước khi Đạm Đài Tẫn tuẫn táng Đồng Bi Đạo.

"A.... Đạm Đài Tẫn.... Chàng.... Ưm" Giờ phút này Lê Tô Tô cảm thấy đầu óc trống rỗng, Đạm Đài Tẫn đang dùng đầu lưỡi quét qua con suối kia, giống như muốn hút khô nó.

Kết quả lại giống như hoàn toàn ngược lại, con suối kia chẳng những không khô, mà nước suối trong vắt còn theo chủ nhân run rẩy, một vũng lại một vũng phun ra.

"Tô Tô, có thể không?" Đạm Đài Tẫn cảm thấy mình đã đến cực hạn, đã qua bảy ngày kể từ khi phát hiện Lê Tô Tô biến mất, dường như đã trôi qua bảy năm, khát vọng đối với Lê Tô Tô chỉ tăng không giảm, hắn chỉ muốn đem thanh sắt nóng này bỏ vào dòng suối trong vắt của người dưới thân.

Lê Tô Tô từ trong khoái cảm thanh tỉnh một chút, nhìn bộ dáng vất vả của Đạm Đài Tẫn, cười khẽ một tiếng, hai tay ôm cổ Đạm Đài Tẫn, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói một câu "Vào đi, phu quân của ta".

Sau khi nhận được lệnh ân xá, Đạm Đài Tẫn đặt tiểu Tẫn ở lối vào, cố gắng tiến vào. Màn dạo đầu đã đưa tiểu Tẫn vào sâu trong rừng rậm, sau khi tiến vào, Đạm Đài Tẫn không có lập tức cử động, mà cúi xuống hôn lên má, trán, chóp mũi của ái nhân, cùng nước mắt trào ra vì khó chịu khi bị tiến vào. Mãi cho đến khi Lê Tô Tô không còn kìm nén được sự run rẩy, hắn mới khẽ cử động.

"Ân... Đạm Đài Tẫn, chàng lén lút uống thuốc bổ à? Sao lại lớn như vậy?" Lê Tô Tô cắn lỗ tai Đạm Đài Tẫn nói.

"Ta ở trong cung có thể lấy thuốc bổ ở đâu? Đó là vì nhớ nhung phu nhân." Cảm thấy Lê Tô Tô đã thích ứng, Đạm Đài Tẫn bắt đầu bận rộn ra vào.

Lúc đầu, Đạm Đài Tẫn còn khống chế lực đạo của mình, nhưng Lê Tô Tô cũng đã bị đỉnh bay mất mấy phách, tuy rằng Đạm Đài Tẫn thoạt nhìn gầy gò, nhưng vòng eo đều là cơ bắp, tiểu Tẫn cũng cực kỳ ấn tượng, mỗi lần va chạm về phía trước, Lê Tô Tô đều chịu hai tầng tấn công của tiểu Tẫn và túi, đương nhiên cũng là hai tầng hưởng thụ.

Lê Tô Tô không ngừng rên rỉ, cùng ân ái với người mình yêu, cả thân thể và linh hồn đều là thỏa mãn và hạnh phúc.

"Đạm.... Đài.... Tẫn" Lê Tô Tô run rẩy gọi tên hắn, Đạm Đài Tẫn nghe thấy, đem tiểu Tẫn chôn vào thân thể Lê Tô Tô rồi dừng lại.

"Sao vậy?" Đạm Đài Tẫn lấy tay lau mồ hôi trên trán và tóc mai của Lê Tô Tô.

Lê Tô Tô nhớ lại rất nhiều lần song tu, đều là Đạm Đài Tẫn ở phía trên, cả hai đều là Thần, vì sao nàng lại luôn phải ở phía dưới. "Chàng để ta lên trên được không?" Lê Tô Tô dùng ngón tay lướt qua hạt đậu đỏ trước ngực Đạm Đài Tẫn, nói ra suy nghĩ của mình.

Ngay sau đó, Lê Tô Tô liền nhìn thấy biểu tình vừa mừng rỡ vừa rối rắm của Đạm Đài Tẫn.

"Tô Tô, nàng có chắc chắn muốn ở trên không?" Đạm Đài Tẫn đặt tay lên eo Lê Tô Tô. Hắn rất thích chạm vào nơi đó.

"Sao vậy, ta không thể ở trên sao?" Lê Tô Tô bối rối hỏi.

"Cũng không phải không thể, vậy thử một lần đi, nếu không thoải mái nàng phải nói cho ta biết" Đạm Đài Tẫn ôm lấy nửa người trên của Lê Tô Tô, giữ nguyên tư thế cắm vào, xoay người nằm ở trên giường, Lê Tô Tô thì thuận thế ngồi ở trên người Đạm Đài Tẫn.

Chỉ trong nháy mắt, Lê Tô Tô đã hiểu được vẻ mặt muốn nói lại thôi của Đạm Đài Tẫn.

Tiểu Tẫn tiến vào càng sâu hơn.

Hóa ra Đạm Đài Tẫn đã luôn kìm nén bản thân vì sợ làm tổn thương nàng. Nước mắt của Lê Tô Tô lập tức chảy xuống, cả về thể xác lẫn linh hồn. Đạm Đài Tẫn nghĩ rằng Lê Tô Tô khóc vì đau nên vội vàng đứng dậy, muốn kéo nàng ra.

Lê Tô Tô lại đẩy Đạm Đài Tẫn trở về, khóc nức nở nói: "Đạm Đài Tẫn, hôm nay ta muốn chàng, toàn bộ của chàng."

Đạm Đài Tẫn ánh mắt đỏ bừng nhìn ánh sáng của cuộc đời mình, trong sinh mệnh của hắn, trong nguy cơ bảo vệ hắn, trong nguy nan cứu hắn, muốn cùng hắn đồng sinh cộng tử, vì hắn sinh nữ nhi, thần nữ của tứ châu tam giới này, yêu thương chúng sinh, cũng yêu một người.

"Tô Tô, ta yêu nàng, Tô Tô...." Trong miệng Đạm Đài Tẫn nỉ non tên Lê Tô Tô, để Lê Tô Tô nằm vào trên người hắn "Tô Tô, nếu đau hãy cắn ta."

Một canh giờ kế tiếp, Lê Tô Tô rốt cục chiếm được toàn bộ của Đạm Đài Tẫn, mỗi một lần va chạm, Lê Tô Tô đều cảm thấy trái tim mình sắp từ cổ họng bay ra ngoài, tiểu Tẫn mở ra một lãnh thổ hoàn toàn mới, ở trên lối vào, bọt nước văng khắp nơi không kiêng nể gì mà tàn sát bừa bãi, đây cũng là lần đầu tiên Lê Tô Tô nghe thấy tiếng than thở đầy thoải mái của Đạm Đài Tẫn, nàng vẫn không hề phát hiện Đạm Đài Tẫn đang đè nén dục vọng của mình, cảm giác khi tiểu Tẫn tiến vào là đau, nhưng cũng không hoàn toàn là đau.

Nàng cảm giác tiểu Tẫn đã đến căn phòng nhỏ bí ẩn kia, ở bên ngoài lung tung tìm chìa khóa, tìm không thấy chìa khóa liền dùng thân thể đụng vào, rốt cục phá ra một khe hở, chỉ một khe hở như vậy, tiểu Tẫn liền chen vào, ở trong phòng lục lọi tìm kiếm, như là muốn nhìn xem nơi A Mật đã từng ở.

Tiếng rên rỉ của Lê Tô Tô hoàn toàn không khống chế được, giọng đã khàn đi, nếu không phải nàng đã bày ra kết giới trước khi tiểu Tẫn tiến vào, chỉ sợ người của Diệp phủ đều đã bị nàng đánh thức.

Lê Tô Tô lắc lư lên xuống theo cử động của Đạm Đài Tẫn, đùi trong tê dại đỏ bừng, đậu đỏ của hai người cọ xát vào nhau, bộ ngực tròn trịa bị Đạm Đài Tẫn đè ép thành bánh tròn, rèm giường lay động càng thêm dữ dội hơn, dường như sắp rơi xuống để phủ lên cơ thể hai người. Mãi cho đến khi Lê Tô Tô cảm thấy thân dưới không còn cảm giác, động tác của Đạm Đài Tẫn mới trở nên vô cùng nhanh, ngay sau đó là một cỗ nóng rực tiến vào thân thể, nóng đến nỗi khiến cho thần trí Lê Tô Tô mơ hồ, hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro