Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39: Tẫn Tô và Diệp Thanh Vũ cùng quỳ trước từ đường.

Diệp gia quân đã đầu hàng Cảnh quốc, binh lực Thịnh quốc suy yếu, đành rút quân về Thịnh Đô. Đàm Đài Tẫn cùng mọi người cũng trở lại Cảnh Kinh.

Diệp Khiếu trong lúc hôn mê bị Nhập Bạch Vũ khiêng về Diệp phủ ở Cảnh Kin. Một nhà lớn nhỏ đều tụ tập quanh giường chờ hắn tỉnh lại. Thực ra, Diệp Khiếu đã tỉnh, nhưng thấy cảnh này, nhất thời không biết nên mở mắt hay không.

Lặng lẽ nằm yên thêm nửa canh giờ, Diệp Khiếu khẽ cử động, chậm rãi mở mắt, giả vờ bản thân vừa mới tỉnh dậy.

"Khiếu nhi, con tỉnh rồi." Diệp lão phu nhân ngồi ở bên giường, thấy con trai tỉnh lại, trái tim bà như trút được gánh nặng.

"Cha!"

"Nhạc phụ đại nhân!"

"Phụ thân!"

Diệp Khiếu chỉ nghe thấy ba tiếng đầu gối chạm đất, sau đó là giọng nói của Diệp Thanh Vũ, Đạm Đài Tẫn và Lê Tô Tô lần lượt truyền đến

"Cha, Tiêu Lương dùng mạng Diệp gia quân đánh cược, con không thể lấy mạng binh sĩ Diệp gia quân ra cược được."

"Nhạc phụ đại nhân, lần này là con có lỗi với Diệp gia, nhưng chỉ cần con còn sống một ngày, Diệp gia một người cũng sẽ không có việc gì."

"Phụ thân, Đạm Đài Tẫn và Thanh Vũ đều vì bách tính thiên hạ, mà vận số của nước Thịnh đã tận. Quân đội Diệp gia chúng ta hà cớ gì phải tiếp tục đổ máu vì Thịnh vương."

Nhìn ba người đã quỳ ngay ngắn hành một hàng trước mặt, Diệp Trạch Vũ suy nghĩ một hồi, không biết nói gì, liền quỳ xuống theo họ.

Diệp Khiếu chậm rãi ngồi dậy, nhìn đám hậu bối của Diệp gia. Ông hiểu rằng những gì đám trẻ nói là đúng, nhưng ông tuổi đã già, thân thể nhiều bệnh tật. Cả đời ông dốc sức cho nước Thịnh, vì Thịnh vương mà như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Đột nhiên ông cảm nhận được khí vận nước Thịnh đã cạn, giống như một người làm công lâu năm trong một cửa tiệm, bỗng dưng được báo rằng cửa tiệm phá sản, phải rời đi ngay.

Ngồi trên giường thêm một lát, Diệp Khiếu bước xuống đỡ Đạm Đài Tẫn dậy.

"Bệ hạ, xin hãy đứng lên, lão thần không dám nhận. Chỉ mong bệ hạ có thể tạo phúc cho muôn dân trong thiên hạ." Nói xong, ông toan quỳ xuống hành lễ.

"Nhạc phụ đại nhân, không thể được. Tại Diệp gia, người hoàn toàn xứng đáng nhận một lạy này của con. Con xin hứa sẽ cố gắng hết sức để giảm bớt cảnh binh đao. Nếu chiến tranh không thể tránh khỏi, con cũng sẽ lo liệu chu toàn cho bách tính." Đạm Đài Tẫn đỡ lấy thân hình hơi lảo đảo của Diệp Khiếu, dìu ông ngồi lại trên giường.

"Các ngươi cũng mau đứng dậy đi, Thanh Vũ và Tịch Vụ. Các ngươi đến từ đường Diệp gia quỳ nửa ngày, để tạ tội trước linh hồn tổ tiên Diệp gia." Diệp Khiếu yêu cầu Diệp Thanh Vũ và Lê Tô Tô đến từ đường quỳ gối, bởi hai người đã khiến nhà họ Diệp mang tội bất trung với Thịnh Quốc. Mặc dù là do hoàn cảnh ép buộc, nhưng rốt cuộc vẫn đã làm ô uế danh tiếng do nhiều thế hệ Diệp gia gìn giữ.

Diệp Thanh Vũ và Lê Tô Tô tuân theo lệnh của Diệp Khiếu, ngoan ngoãn đến từ đường chịu phạt. Đạm Đài Tẫn ở lại trò chuyện với Diệp Khiếu thêm vài câu, sau đó cũng chậm rãi rời đi, lập tức đi về phía từ đường.

"Thanh Vũ, đại tỷ ở Thịnh Đô thế nào rồi?" Lê Tô Tô hỏi Diệp Thanh Vũ, dù trong lòng có chán ghét đến đâu, Diệp Băng Thường vẫn là cốt nhục thân sinh của họ.

"Hiện nay, Lục điện hạ không được sủng ái, còn đại tỷ ở Thịnh Đô lại như đi trên băng mỏng. Chúng ta liệu có nên tìm cách đưa tỷ ấy ra ngoài không? Nhưng nếu đưa đại tỷ về Cảnh quốc, hẳn Lục điện hạ sẽ không hài lòng."

"Đưa đại tỷ ra ngoài thì không khó, chắc hẳn nàng sẽ cam tâm tình nguyện. Ta chỉ lo cho tình cảnh của Tiêu Lẫm. Tiêu Lương kia, tính cách thế nào ngươi cũng rõ, nay thế cục nghiêng về phía hắn, Tiêu Lẫm chỉ e mỗi bước đều gian nan." Lê Tô Tô hiểu rõ tâm tư của Diệp Băng Thường, Tiêu Lẫm hiện giờ còn khó lòng bảo toàn chính mình, vinh hoa phú quý mà nàng ao ước càng không cần nói đến. Nếu Tiêu Lẫm cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành quân cờ bị Diệp Băng Thường vứt bỏ.

"Tiêu Lẫm chẳng bao lâu nữa sẽ được phái đi tấn công Thịnh quốc. Dưới trướng của Thịnh vương, kẻ biết đánh trận cũng chẳng có mấy ai. Tiểu Lương khó mà gánh vác trọng trách lớn. Thịnh vương chắc chắn sẽ để Tiêu Lẫm cùng đi theo."

Đạm Đài Tẫn vừa đẩy cửa bước vào, liền nghe thấy hai người đang bàn luận về Tiêu Lẫm.

"Đạm Đài Tẫn, chàng đến đây làm gì?" Lê Tô Tô quay đầu lại, hỏi hắn.

"Đương nhiên là tới quỳ ở từ đường Diệp gia rồi. Ta ở rể Diệp gia, phu nhân quỳ, ta cũng phải quỳ theo." Đạm Đài Tẫn kéo một tấm bồ đoàn, quỳ bên cạnh Lê Tô Tô.

"Bệ hạ, ngài không cần phải quỳ cùng chúng thần đâu." Diệp Thanh Vũ có chút khó xử, để Cảnh Vương quỳ trước từ đường nhà họ, e rằng các vị tổ tiên Diệp gia cũng sẽ cảm thấy không yên.

"Không sao, Thanh Vũ ở phủ Diệp cứ gọi ta là nhị tỷ phu." Đạm Đài Tẫn khẽ phất tay, nói với Diệp Thanh Vũ.

"Được, nhị tỷ phu, nếu huynh cùng Lục điện hạ giao chiến ở chiến trường, liệu huynh có ra tay với hắn không?"

"Sẽ không. Khi còn ở Cảnh Vương cung, nhiều lần cứu ta khỏi cảnh nước sôi nửa bỏng, dù rằng việc hắn làm chỉ để giữ gìn hòa khí giữa hai nước Thịnh và Cảnh, nhưng ta biết hắn là người trọng tình trọng nghĩa. Nếu hắn có thể làm vua nước Thịnh, chắc chắn sẽ là một minh quân."

"Từ nhỏ ta đã quen biết Lục Điện hạ. Ngài ấy từ phẩm hạnh đến tài năng trị quốc đều xuất chúng, chỉ tiếc rằng tính cách lại thiếu phần cương nghị." Diệp Thanh Vũ chân thành tán dương Tiêu Lẫm, trước khi Đạm Đài Tẫn xuất hiện, hắn luôn tin rằng Tiêu Lẫm nhất định có thể đưa Thịnh quốc lên một tầm cao mới.

"Đúng vậy, một người tốt như vậy, thật đáng tiếc." Lê Tô Tô nghĩ đến kết cục của Tiêu Lẫm một ngàn năm trước, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa.

"Thanh Vũ, từ ngày mai, ngươi theo Trẫm đi làm quen với mọi sự vụ trong quân doanh và triều đình. Vài ngày nữa, Trẫm cùng Tịch Vụ sẽ rời Cảnh Kinh một thời gian, cần ngươi giúp Trẫm xử lý chính sự."

"Thay mặt xử lý triều chính? Nhị tỷ phu, việc này e rằng không ổn. Ta vừa mới đầu hàng Cảnh quốc, sao có thể nhanh chóng can dự vào quốc sự của Cảnh quốc như vậy được." Diệp Thanh Vũ vừa nghe, lập tức theo bản năng từ chối. Nếu chỉ là tiếp tục quản lý Diệp gia quân, hắn rất sẵn lòng nhận lấy, quân vụ cũng có thể tham gia một chút, nhưng còn chuyện triều chính, chỉ sợ thật sự không thích hợp.

"Thanh Vũ, Đạm Đài Tẫn đã tin tưởng đệ như vậy, đệ hãy cứ làm đi." Lê Tô Tô mỉm cười khích lệ hắn. Khi ấy, Đạm Đài Tẫn vì nàng mà bỏ cả giang sơn Cảnh quốc, nguyện chết vì tình. Nếu không có Diệp Thanh Vũ, sao có được cảnh thịnh thế của Cảnh quốc ngàn năm sau?

"Nhưng ...." Diệp Thanh Vũ vẫn muốn từ chối.

"Thanh Vũ, ngươi cũng như Tiêu Lẫm, đều là nhân tài kiệt xuất, Trẫm cần sự trợ giúp của ngươi."

Diệp Thanh Vũ bị sự tín nhiệm này làm cho đầu óc mơ hồ, người có tướng đế vương chẳng phải là Đạm Đài Tẫn sao? Sao giờ lại đến lượt hắn? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro