Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31-1: Tẫn Tô Tiểu Biệt Thắng Tân Hôn


Lê Tô Tô và Phiên Nhiên mang theo Nguyệt Phù Nhai, phong trần mệt mỏi chạy tới Cảnh Kinh, ở ngoài cửa thành tìm một chỗ nghỉ chân.

Ngàn năm trước, Cảnh Kinh vừa trải qua chiến loạn cùng đổi chủ có vẻ có chút tiêu điều, nhưng trên mặt dân chúng vẫn tràn đầy tươi cười. Bạo quân rớt đài, tân quân đăng vị, chuyện đầu tiên tân quân làm chính là giảm bớt thuế má.

Phải biết rằng trước đây quân vương Cảnh Quốc hà khắc, đã áp đặt rất nhiều loại thuế, thường thường mới vừa nộp xong không bao lâu, liền lại ra sắc lệnh mới. Nông dân, thợ săn và thương nhân đều phàn nàn, đặc biệt là nông dân.

Vốn là dựa vào trời ăn cơm, lúc thu hoạch tốt cả nhà còn có thể dư lại mấy gánh lương thực, lúc thu hoạch không tốt ngay cả nộp thuế còn không đủ. Tuy rằng thỉnh thoảng cũng làm bộ mở kho thả lương thực, nhưng xuất ra đều là lương thực đã bị ẩm mốc, ăn vào thường sẽ bị bệnh, cho nên nông dân thường xuyên dùng vỏ cây cùng rễ cỏ lấp bụng.

Hiện nay tân quân phân đã phân chia lại đất đai của Cảnh Quốc theo số lượng nam đinh trong nhà các hộ nông dân, mở ra rất nhiều đất của hoàng thất vốn bị Cảnh Quốc chiếm giữ, chia cho các hộ nông dân, còn hạ lệnh cho các hộ nông dân khi được mùa chỉ cần nộp thuế theo một phần hai diện tích đất đai, nếu năm mất mùa có thể nộp thuế theo một phần ba diện tích đất đai, còn lại thu hoạch được có thể tự do sử dụng.
Ngoài ra còn mở xưởng dệt tơ, phụ nữ ở nhà không làm nông, có thể đến xưởng dệt tơ học cách nuôi tằm, quay tơ, dệt lụa và thêu gấm, tăng thêm một phần thu nhập bằng nghề thủ công cho gia đình nhỏ của mình.

Trẻ em trong nhà tròn sáu tuổi có thể đi trường học, do phu tử thay phiên truyền thụ tri thức, trẻ chưa đầy sáu tuổi cha mẹ có thể tự mình quản giáo hoặc có thể đưa tới ấu đường, do ma ma chuyên môn giáo dưỡng trong cung tới chăm sóc.

Người già thì có thể ở nhà yên tâm an dưỡng tuổi già hoặc đi ấu đường, giúp chăm sóc con cái.

Ba người Lê Tô Tô ngồi ở cửa thành nghe mọi người đi ngang qua thảo luận chiến tích của tân quân vương này, Phiên Nhiên rất kính nể, xem ra Đạm Đài Tẫn này là một hoàng đế tốt, hiểu được cách trị quốc. Quay đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh, Lê Tô Tô lúc này cả người bất tri bất giác vui mừng như nở hoa, như thể người khác đang khen ngợi chính là nàng.

"Ta nói này tỷ tỷ, ngươi cười vui vẻ như vậy làm gì, không biết còn tưởng rằng là đang khen ngươi đấy." Phiên Nhiên trêu ghẹo Lê Tô Tô.
Lê Tô Tô bị người phát hiện tiểu tâm tư, dùng hai tay che mặt, lúc lấy xuống đã khôi phục vẻ mặt nghiêm trang.

"Tỷ tỷ, ngươi cũng đừng quá chủ quan, phu quân Cảnh vương của ngươi thật sự sẽ để ngươi làm vương hậu sao? Ta thấy trên sách đều nói nam nhân có tiền có quyền sẽ có rất nhiều cô nương xinh đẹp dán lên người, đuổi đi một nhóm sẽ lại đến một nhóm, càng về sau dán lên thì càng không nỡ đuổi đi."

"Vậy sao? Đạm Đài Tẫn sẽ không như vậy." Lê Tô Tô chắc chắn nói.

"Chiêm tỷ tỷ, ta đã nhờ phụ thân ta hỏi thăm qua, hậu cung Cảnh vương của chúng ta vẫn còn trống, sợ là không bao lâu nữa sẽ có một đợt tuyển tú." Một thiếu nữ mặc phấn y nói với một thiếu nữ y phục màu vàng nhạt bên cạnh nàng.

"Đúng vậy, phụ thân ta nói bọn họ gần đây đều đang dâng sớ cầu xin bệ hạ nhanh chóng lập hậu tuyển phi, làm phong phú hậu cung." Thiếu nữ y phục vàng nhạt đáp lại.

"Nghe nói bệ hạ tướng mạo phi phàm, tài năng cùng võ nghệ hơn người, khiến người ta kinh ngạc, đời này nếu có thể gả cho ngài ấy, cho mệnh dù có ngắn hơn ta cũng bằng lòng." Phấn y thiếu nữ còn nói.

"Nghe nói rất nhiều đại thần trong triều đều đang chọn lựa nữ tử thích hợp, nếu bệ hạ thích ai, đó chính là vinh quang của cả tộc." Thiếu nữ y phục vàng nhạt nói.

"Mẫu thân ta nói ta có tướng vượng phu, nhất định có thể sinh con trai, nếu tương lai ta ta có thể sinh hoàng tử cho bệ hạ, sẽ có thể mẫu bằng tử quý, nói không chừng về sau còn có thể làm thái hậu." Phấn y thiếu nữ vừa nói vừa đỏ mặt.

Lê Tô Tô tâm trạng vốn đang rất tốt, sau khi nghe xong lời nói của hai nữ tử đi ngang qua này, cảm giác khó chịu giống như ăn phải pháo nổ.

Lén lút cầm Lưu Ảnh châu đem những thứ này ghi lại, vừa lúc một con quạ đen nhìn thấy nàng quen mắt, bay tới muốn xác nhận một chút, kết quả đã bị Lê Tô Tô nhét một viên đại cầu vào trong miệng, còn nghiến răng nghiến lợi nói một câu "Cầm đưa cho Đạm Đài Tẫn!"

"Xem đi, bây giờ vừa mới đăng vị, đã có người nhớ thương làm thái hậu" Chờ hai cô nương kia đi khỏi, Phiên Nhiên ghé vào lỗ tai Lê Tô Tô nói với nàng.

Lê Tô Tô nhìn quạ đen bay vào Cảnh vương cung, nghĩ thầm Đạm Đài Tẫn nếu dám tuyển phi, nàng liền mang theo A Mật rời nhà trốn đi!

Quạ đen đáng thương kia bị nhét đầy miệng, kêu không ra tiếng, chỉ có thể đập cánh bay về phía Cảnh vương cung.

Đạm Đài Tẫn không biết mình đã trở thành đề tài nói chuyện, lúc này đang ngồi trên vương tọa, vừa nghĩ Lê Tô Tô vừa nghe các đại thần báo cáo công vụ, sau đó liền nhìn thấy một con quạ đen miệng to dị thường bay về phía hắn, đáp xuống bàn.

Nhìn kỹ, Đạm Đài Tẫn phát hiện Lưu Ảnh Châu, hắn phải mất chút sức mới móc ra được, Lưu Ảnh Châu tự động bắt đầu chiếu hình ảnh.

Đạm Đài Tẫn càng nghe mặt càng đen, "Chuyện hậu cung của Cô, nữ nhi của các ngươi đúng là so với Cô còn gấp hơn." Phụ thân của hai nữ tử trong Lưu Ảnh Châu cũng ở trên đại điện, nghe Đạm Đài Tẫn nói, vội vàng quỳ xuống nói cái gì mà dạy nữ nhi vô phương, thỉnh bệ hạ trách tội.

Đạm Đài Tẫn thu lại Lưu Ảnh Châu, đứng lên nói: "Lúc Cô ở Thịnh quốc đã có thê tử kết tóc, đợi nàng trở về, Cô sẽ phong nàng làm hậu, hậu cung của Cô chỉ cần một mình nàng là đủ rồi, các vị khanh gia không cần lo lắng chuyện tuyển phi cho Cô nữa." Nói xong lời này, Đạm Đài Tẫn liền biến mất trước mặt đám đại thần. Nhập Bạch Vũ thấy chủ tử đã rời đi, nói một câu lui triều, chính mình cũng chạy theo.

Đối với chuyện bệ hạ biến mất ngay trước mắt này, các đại thần cũng không quá bất ngờ, dù sao ngày tân quân vừa trở về, bọn họ đã thấy được một con kim long nghe lệnh tân quân, bay lượn trên bầu trời, liền cảm thấy trên người tân quân xảy ra chuyện gì đi nữa cũng không thể khiến họ ngạc nhiên.

Đạm Đài Tẫn bay trên không trung, đồng thời làm cho dây tơ hồng trên cổ tay hiện ra, dây tơ hồng kéo dài đến cửa thành, vì vậy hắn nhanh chóng bay về hướng đó.

May mà hôm nay là trời đầy mây, long bào màu đen của Đạm Đài Tẫn ở trên không trung không quá nổi bật, nếu không dân chúng Cảnh Kinh chỉ cần ngẩng đầu đều sẽ nhìn bóng đen đang bay trên bầu trời.

Khi Đạm Đài Tẫn đáp xuống cổng thành, Lê Tô Tô đang đưa lưng về phía hắn cùng Phiên Nhiên nói chuyện, Phiên Nhiên hoảng sợ nhìn thấy một bóng đen đột ngột rơi xuống trước mặt, pháp thuật trong tay đã khởi động, lập tức sẽ đánh ra ngoài. Lại thấy nam nhân áo đen ôm chặt Lê Tô Tô vào trong ngực, giống như là tìm lại được bảo bối đã mất mà có lại.

"Tô Tô, ta không muốn làm phong phú hậu cung, hậu cung của ta chỉ cần nàng là đủ." Đạm Đài Tẫn nói bên tai Lê Tô Tô. Một tháng tưởng niệm, tại một khắc Đạm Đài Tẫn ôm lấy nàng như được trút bỏ, Lê Tô Tô xoay người lại, ôm Đạm Đài Tẫn, nói "Chàng nếu dám tuyển phi, ta liền mang A Mật rời nhà ra đi."

Phiên Nhiên một bên che ánh mắt Nguyệt Phù Nhai, một bên lặng lẽ nghĩ "Thì ra hoàng đế này cũng không phải phàm nhân ...." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro