Chương 30: Lê Tô Tô Cứu Nạn
Hai con ngựa vừa đi vừa dừng, bốn ngày sau đã đi tới phụ cận sông Mặc Hà, mang theo Nguyệt Phù Nhai đi dạo một vòng bên bờ sông, Lê Tô Tô dặn dò hai người nếu như buổi tối nàng còn chưa lên, trước tiên hãy đi quán trọ phụ cận qua đêm, sau khi nàng lên bờ sẽ cùng bọn họ tụ họp.
Lê Tô Tô nhìn nước sông chảy xiết, bấm một cái tị thủy quyết rồi nhảy xuống sông Mặc. Nước sông càng sâu, ánh sáng lại càng yếu, Lê Tô Tô dựa theo ký ức bơi về phía bức tượng khổng lồ dưới đáy sông Mặc.
Năm đó, lần đầu tiên nhảy xuống sông Mặc, lúc đầu nàng đã hoàn toàn không có ý thức, mãi cho đến khi bị ý thức còn sót lại của Tang Tửu đánh thức cùng sự trợ giúp của Ngọc Khuynh Thế, nàng mới tỉnh lại và trở lại bờ.
Lê Tô Tô càng lặn càng sâu, khi bế khí sắp đến cực hạn mới nhìn thấy bức tượng kia, hào quang màu hồng nhạt của Ngọc Khuynh Thế bởi vì cảm giác được Lê Tô Tô đến mà càng trở nên mãnh liệt, lại mơ hồ chiếu ra thân ảnh của Giao Long cùng với vỏ trai mà Giao Long cẩn thận che chở trong tay. Nàng lơ lửng phía trên bàn tay của bức tượng, đưa tay phóng ra một tia thần lực, nắm Ngọc Khuynh Thế ở trong lòng bàn tay, cúi đầu nhìn thoáng qua Giao Long đang mắc kẹt trong vô số vòng tuần hoàn, không có quấy rầy hắn, liền ra sức hướng bờ bơi đi.
Cuối cùng, trước khi bản thân chết ngạt, Lê Tô Tô cũng nổi lên được mặt nước, dòng nước chảy siết, nàng theo đó bị đẩy trôi ra vài thước, tích lũy chút sức lực, bay lên bờ.
Đã gần chạng vạng tối, Phiên Nhiên cùng Nguyệt Phù Nhai đang định rời bờ, thấy Lê Tô Tô đi ra, liền chạy về phía nàng. Lê Tô Tô mới rời khỏi nước, cảm thấy hơi lạnh, hắt xì một cái, sợ tới mức nàng vội vàng dùng pháp thuật hong khô quần áo của mình. Dù sao lần trước nàng sinh bệnh, Đạm Đài Tẫn sắc mặt còn đen hơn cả lúc nhìn thấy Đồng Bi Đạo mở ra.
Trở về quán trọ, Lê Tô Tô rốt cục có thể ngủ một giấc an ổn, tính toán thời gian, khoảng cách phu thê hai người chia lìa đã một tháng, Đạm Đài Tẫn hẳn là đã trở lại Cảnh Quốc, chỉ mong hắn mọi việc đều thuận lợi.
Sáng sớm hôm sau, ba người chính thức lên đường tới Cảnh Quốc. Đi đường ba ngày, chạng vạng ngày thứ ba, ba người đi qua một tiểu quốc có tên là Xương quốc, vốn định tìm một quán trọ nghỉ qua đêm, không nghĩ tới sau khi vào thành, họ lại gặp phải cảnh tượng tràn ngập khói thuốc súng, thi thể chồng chất lung tung ở cửa thành, trong thành khắp nơi đều là người bệnh và bị thương, có rất ít người khỏe mạnh.
Lê Tô Tô đứng ở cửa thành, thấy thảm trạng này, vội vàng che mắt Nguyệt Phù Nhai.
Phiên Nhiên nhìn cũng không ngừng lắc đầu, nàng nhìn thấy gần đó có một nam nhân bị thương chân, đang gian nan bò về phía một cây gậy, liền tiến lên đem cây gậy đặt vào trong tay hắn, cũng đỡ hắn đứng dậy.
"Cảm ơn cô nương." Người được giúp đỡ hướng Phiên Nhiên nói lời cảm ơn.
"Đại ca, nơi này là vừa xảy ra chiến tranh sao?" Phiên Nhiên hỏi.
"Đều là tên ngụy quân tử Thịnh vương kia phản bội, quốc gia chúng ta vốn nhỏ bé, vẫn luôn phụ thuộc vào Thịnh quốc, hàng năm tiến cống, không nghĩ tới năm nay sau khi cống nạp, Thịnh vương lại phái người tới tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành." Nam tử bị thương nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tàn sát hàng loạt dân trong thành?" Lê Tô Tô không ngờ Thịnh Vương còn làm chuyện như vậy.
"Nghe nói lão tướng quân hắn phái tới không đành lòng tàn sát dân chúng trong thành, không tuân theo mệnh lệnh của hắn, cho nên Thịnh vương đổi một tướng quân khác đến thay thế, còn lão tướng quân bị đánh hai mươi quân côn, nhốt vào đại lao."
"Lão tướng quân? Đại ca ngươi có biết lão tướng quân kia họ gì không?" Lê Tô Tô ở trong lòng tỉ mỉ đếm một lượt mấy vị lão tướng quân Thịnh quốc, ngoại trừ phụ thân Diệp Tịch Vụ, Diệp Khiếu, những người khác đều đã bị Thịnh vương có thể miễn chức thì miễn chức, bị lưu đày thì lưu đày.
"Nghe nói là họ Diệp." Người đàn ông suy nghĩ một lát rồi trả lời.
Trong lòng Lê Tô Tô khẽ lộp bộp, thực sự phụ thân của Diệp Tịch Vụ, bị Thịnh vương sai tới để làm chuyện tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành này, chẳng lẽ chuyện nàng và Đạm Đài Tẫn không ở Thịnh Đô đã bị lộ, loại chuyện giết hại dân chúng này Diệp Khiếu nhất định sẽ không làm, điều này cũng cho Thịnh vương có lý do trả thù Diệp gia.
"Chờ cái chân này của ta tốt lên, nhất định phải gia nhập quân đội của Cảnh quốc, đem tên bạo quân Thịnh Vương này từ trên vương tọa kéo xuống, cho già trẻ sáu người nhà ta báo thù." Nam nhân phát tiết đánh vào chân mình, trên mặt hiện rõ sự oán hận.
"Gia nhập quân đội Cảnh quốc?" Lê Tô Tô vừa nghe có tin tức của Cảnh quốc, liền vội vàng hỏi lại.
"Cảnh quốc đổi chủ, tân vương lên ngôi. Nghe nói hắn cùng Thịnh Vương có quan hệ không tốt, là kẻ thù không đội trời chung. Ta còn nghe nói lần này Thịnh Vương tàn sát dân chúng trong thành là vì bị tân vương đánh bại nên chỉ có thể đem lửa giận phát lên người những tiểu quốc như chúng ta."
"Tân vương Cảnh quốc? Chẳng lẽ là Đạm Đài Tẫn?" Lê Tô Tô hỏi.
"Ta không biết tên hắn, nhưng nghe nói trước đây hắn là con tin của Cảnh quốc ở Thịnh quốc. Vì vậy, Thịnh Vương bị kẻ từng là tù nhân của hắn đánh cho liên tiếp bại lui, đổi lại ta ta cũng tức giận."
Lê Tô Tô vừa nghe liền biết Đạm Đài Tẫn thật sự đã thuận lợi lên ngôi, Thịnh vương biết Đạm Đài Tẫn trở thành Cảnh quốc tân vương, chắc chắn sẽ rất tức giận, không biết người Diệp gia ở Thịnh Đô có khỏe không, cũng không biết Đạm Đài Tẫn có đón được người đến Cảnh Quốc hay không.
Việc này không nên chậm trễ, Lê Tô Tô mang theo Phiên Nhiên cùng Nguyệt Phù Nhai chạy xuống trấn nhỏ phía dưới, đem tiền cùng đồ vật đáng giá trên người mình đều đổi thành đồ ăn và thuốc trị thương, đưa về Xương quốc, những người may mắn còn sống sót ở Xương quốc đều vô cùng cảm tạ Lê Tô Tô, hỏi nàng là ai, tại sao lại giúp bọn họ.
Lê Tô Tô suy nghĩ một chút rồi nói nàng là vương hậu của tân vương Cảnh quốc, nếu như mọi người bằng lòng, có thể tới Cảnh kinh nương tựa vào tân vương Cảnh quốc, tân vương chắc chắn sẽ giúp mọi người tìm nơi ổn định cuộc sống, nếu như mọi người nguyện ý đóng giữ tại Xương quốc, sau này Cảnh Quốc tân quân cũng sẽ hỗ trợ mọi người trong việc tiếp viện và trùng tu lại.
Những người sống sót ở Xương quốc cảm tạ vương hậu Cảnh quốc đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi (giúp người khi gặp nạn), ngàn ân vạn tạ đưa nàng ra khỏi cửa thành, ba người lại tiếp tục bước lên đường đi tới Cảnh Kinh.
Đạm Đài Tẫn mới từ Già Quan trở lại Cảnh kinh, nghe tin Xương quốc bị thảm sát, cho rằng việc này không khỏi có liên quan đến hắn, vì thế phái Nhập Bạch Vũ đến trấn an dân chúng Xương quốc.
Sau khi Nhập Bạch Vũ đến, thấy việc trấn an người dân đã tiến hành được hơn phân nửa, còn nghe được người dân trong thành đều đang cảm tạ tân vương cùng tân vương hậu Cảnh quốc, vì thế để chim tước truyền tin về Cảnh kinh trước. Đạm Đài Tẫn vừa nghe, trái tim treo lơ lửng buông xuống một nửa, người dám xưng mình là Cảnh quốc vương hậu còn có ai vào đây.
Sau khi hắn đăng cơ liền phái quạ đen dọc đường tìm kiếm tung tích của Lê Tô Tô, thế nhưng vẫn không tìm được, hiện tại rốt cục có được tin tức của nàng, tính ra Xương quốc cách Cảnh kinh không quá hai ngày đi đường, nàng nhất định rất nhanh sẽ trở lại.
Cũng may chỉ có hai ngày đi đường, ba người hoàn toàn không có vật gì có giá trị trên người, buổi tối chỉ có thể ăn ngủ ngoài trời, đem đồ ăn đều để lại cho Nguyệt Phù Nhai, hai người các nàng liền tìm chút trái cây lót dạ, vốn hai người giống như tiên nữ, bây giờ bị giày vò giống như hai cái phụ nữ trong thôn nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro