Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Lê Tô Tô Bị Thương.

Bầu không khí trên thuyền lớn vô cùng căng thẳng, Lê Tô Tô ở phía trước, Đạm Đài Tẫn ở phía sau, Nhập Bạch Vũ và Kinh Lan An đều bị thuộc hạ của Đạm Đài Minh Lãng khống chế, đối diện bọn họ là Phù Ngọc và gần trăm binh sĩ Cảnh Quốc.

Phù Ngọc dẫn đầu phát động công kích, xông thẳng đến trước mặt Đạm Đài Tẫn, bị một lá bùa của Lê Tô Tô ngăn cản, Đạm Đài Tẫn nhân cơ hội tay không đánh trúng binh lính đang khống chế Nhập Bạch Vũ, giờ phút này chỉ có Nhập Bạch Vũ là có thể tin cậy được.

Nhập Bạch Vũ vừa thoát khỏi binh lính, liền hướng về phía Đạm Đài Minh Lãng, hai thanh loan đao hoặc đâm hoặc móc hoặc cắt, dần dần mở rộng vòng vây, số lượng kẻ địch bị thương theo đó tăng lên. Đạm Đài Tẫn cũng không nhàn rỗi, sau khi cứu được Nhập Bạch Vũ, dùng cùi chỏ đánh ngã một binh sĩ ở phía sau hắn, đoạt lấy một thanh đao, vẫn áp dụng đấu pháp chỉ làm cho binh sĩ mất đi sức hành động mà không mất mạng, dần dần giải cứu các Nguyệt Ảnh Vệ ra.

Nguyệt Ảnh Vệ chỉ biết lần này đi theo thủ lĩnh cùng đại tế ti ra ngoài là tìm thiếu chủ, hiện giờ thiếu chủ gặp nạn, tự nhiên là muốn bảo vệ Đạm Đài Tẫn trước, vì thế từng người đều hướng Đạm Đài Minh Lãng xông tới.

Sau khi Kinh Lan An được Nguyệt Ảnh vệ giải cứu, ở một góc không người chú ý nhặt lên một thanh chủy thủ, lặng lẽ di chuyển đến phía sau Đạm Đài Tẫn. Lê Tô Tô đang cùng Phù Ngọc so chiêu ở phía trước, tay áo tung bay, hai thân ảnh một màu lam trắng một màu đen đỏ cùng với pháp lực màu vàng kim và màu đen đan xen công kích lẫn nhau, khó có thể phân thắng bại.

"Tất cả dừng tay, nếu không ta giết hắn." Giọng nói của Kinh Lan An truyền đến, Lê Tô Tô thầm nghĩ không tốt, nhưng lại không dám phân tâm, chờ mọi người xung quanh dừng tay, Phù Ngọc cũng thu lại thế trận, nàng mới dám quay đầu lại nhìn một cái.

Lúc này, chủy thủ trong tay Kinh Lan An đang đặt trên cổ Đạm Đài Tẫn, sâu thêm một tấc nữa sẽ cắt đứt cổ họng hắn.

Đạm Đài Tẫn chú ý tới tầm mắt lo lắng của Lê Tô Tô, khẽ nhếch môi nói không có việc gì, cũng đúng, đây là chuyện bọn họ đã dự đoán được, cho dù xảy ra cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị.

"Lan An, ngươi!" Đạm Đài Tẫn vẫn bày ra dáng vẻ như không thể tin được.

"Điện hạ, ta cũng không muốn, nhưng ta bây giờ là người có điểm yếu, bệnh của con gái ta chỉ có đại phu dưới tay Đạm Đài Minh Lãng mới có thể chữa được, ta.... chỉ có thể...."

"Lan An, nếu như bệnh của con gái ngươi ta cũng có thể chữa trị, ngươi nguyện ý đi theo Đạm Đài Tẫn hay là hắn?." Lê Tô Tô chỉ vào Đạm Đài Minh Lãng hỏi Kinh Lan An.

"Điều này... nếu Phù Nhai bình an vô sự, ta đương nhiên nguyện ý đi theo thiếu chủ. Nhưng, đây là chuyện không có khả năng." Kinh Lan An nghĩ đến nữ nhi của mình mà bật khóc. Đạm Đài Tẫn cũng giống như con ruột của bà, máu mủ tình thâm, dù là chọn ai trong hai người cũng là điều tàn nhẫn nhất trên đời.

"Lan An, Đạm Đài Minh Lãng không hề có ý định chữa trị cho Phù Nhai, hắn đã ném nàng vào Hoang Uyên, hắn chỉ là muốn lợi dụng ngươi diệt trừ Đạm Đài Tẫn mà thôi." Lê Tô Tô ánh mắt nhìn chằm chằm Phù Ngọc, nhưng lời nói ra là nói cho Kinh Lan An nghe.

"Hoang Uyên? Đó không phải là nơi yêu ma tụ tập sao?" Tay cầm chủy thủ của Kinh Lan An bắt đầu run lên.

"Kinh Lan Anh, ngươi đừng để lời nói dối của bọn chúng lừa gạt! Phù Nhai đã được ta an bài ở Cảnh cung, sao nàng có thể đi đến Hoang Uyên được?" Đạm Đài Minh Lãng bác bỏ lời nói của Lê Tô Tô.

Lê Tô Tô cười lạnh: "Lan An, con gái của ngươi đã bị ném xuống Hoang Uyên, nếu còn tiếp tục trì hoãn, nàng sẽ bị yêu ma cắn nuốt không còn lại gì!"

Kinh Lan An nghe hai bên cãi nhau, trong lúc nhất thời không thể phân biệt được thật giả, ngơ ngác đứng đó không biết nên làm gì.

Đạm Đài Tẫn thở dài, một con nhện nhỏ màu xám bò ra từ đầu chiếc trâm cài tóc mà hắn đưa cho Kinh Lan An, nhân cơ hội cắn vào cổ Kinh Lan An khiến bà bất tỉnh ngay lập tức.

Trong nháy mắt Kinh Lan An ngã xuống đất, Lê Tô Tô thừa dịp Phù Ngọc không kịp phản ứng, tung ra hai lá thúc phù (bùa trói buộc), đem Đạm Đài Minh Lãng cùng Phù Ngọc đều trói lại.

Tình hình trên thuyền đã hoàn toàn đảo ngược.

Đạm Đài Tẫn bước nhanh về phía trước, kiểm tra Lê Tô Tô có gì dị thường hay không, Phù Ngọc yêu pháp kỳ lạ, ra tay tàn nhẫn, bình thường sử dụng ám khí đều bị ngâm trong kịch độc, quả thực khiến cho người ta không thể yên lòng.

"Đi, chúng ta trở về phòng."

Căn phòng bọn họ ở ban đầu trải qua đại chiến đã bị phá hủy, chỉ có thể đổi một gian phòng khác.

Đạm Đài Tẫn đỡ Lê Tô Tô ngồi xuống, nâng tay phải bị thương của nàng lên, cảm thấy đau lòng không thôi. Tay phải vẫn đang rỉ máu, xem ra vết thương rất sâu, cũng may máu chảy ra có màu đỏ tươi, máu rơi trên mặt đất, nhỏ trên quần áo Đạm Đài Tẫn, thậm chí có một giọt nhỏ lên ngọc bội có long văn mà Diệp lão phu nhân tặng.

Nhập Bạch Vũ mang thuốc và băng gạc đến, Đạm Đài Tẫn cẩn thận xử lý vết thương.

"Thiếu chủ, Đạm Đài Minh Lãng và Phù Ngọc đã bị giam giữ ở nhà giam dưới khoang thuyền, đã cho uống thuốc mê, các huynh đệ đang canh giữ, chỉ là không biết Đại tư tế nên xử lý như thế nào...." Nhập Bạch Vũ không thể phân rõ, hiện tại Kinh Lan An rốt cuộc là kẻ địch hay là đồng bọn, nhất thời cũng không có chủ ý.

"Chuyển bà ấy đến phòng của ta." Đạm Đài Tẫn phân phó.

"Vâng, thiếu chủ!"

"Tô Tô, nữ nhi của Lan An thật sự là ở Hoang Uyên sao?" Đạm Đài Tẫn hỏi.

Lê Tô Tô khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy. Sau khi đổi Ngọc Khuynh Thế trong cơ thể chàng, ta đã đến Hoang Uyên. ở nơi đó cứu một tiểu nữ hài mặc phục sức của Di Nguyệt tộc, nàng gọi là Nguyệt Phù Nhai. Sau khi ra khỏi Hoang Uyên ta đã phó thác nàng cho một cặp vợ chồng hương dã, cũng đổi tên cho nàng thành Nhạc Nhai."

"Nhạc Nhai? Nhạc Nhai của Hành Dương tông?"

"Đúng vậy! Phù Nhai vì bị bệnh không cách nào chữa trị nên được phụ mẫu đưa đến Hành Dương tông. Cũng vì nàng mà ta mới nhận ra, năm trăm năm trước ta cùng Diệp Tịch Vụ không phải là một giấc mộng." Sau trận chiến, Lê Tô Tô cảm thấy mệt mỏi nên tựa vào vai Đạm Đài Tẫn, nhẹ giọng nói.

"Lúc ta đi tìm Dục Linh tiên tử xin máu của Vô Cấu Linh Thể đã gặp nàng, thì ra nàng chính là nữ nhi của Lan An." Đạm Đài Tẫn cảm thán nhân duyên kỳ ảo của thế gian. Đạm Đài Tẫn cúi đầu, thấy Lê Tô Tô đã ngủ, liền nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, đắp chăn cho nàng rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Mưa gió đột nhiên dừng lại, thuyền lớn một lần nữa khởi hành hướng về phía Cảnh Quốc, Đạm Đài Tẫn bỗng nhiên cảm thấy ngọc bội long văn đeo trên thắt lưng có chút dị động, cầm lên nhìn, Kim Long bên trong cư nhiên đã mở mắt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro