Chương 20: Tiêu Lẫm Đại Hôn, Ta Có Nên Gọi Huyết Nha Không?
Lại qua vài ngày, Thịnh vương hạ chỉ tứ hôn. Trở thành trắc phi, là nhục nhã lớn nhất đối với Diệp Băng Thường.
Nàng quỳ gối dưới bậc thang, phía sau là phụ thân và tổ mẫu, ngẩng đầu nhìn phụ thân tiếp nhận thánh chỉ từ trong tay nội thị, chính mình lòng tràn đầy vui mừng chờ đợi lại chỉ đổi lấy một vị trí trắc phi?
Hai ngày trước, tổ mẫu được Thịnh vương mời vào cung, Diệp Băng Thường cho rằng là bởi vì chuyện của nàng và Tiêu Lẫm, bởi vì Tiêu Lẫm truyền lời cho nàng nói Thịnh vương đã đồng ý hôn sự của hai người bọn họ. Vì thế nàng hưng phấn cả đêm cũng không ngủ được, đốt đèn bắt đầu thêu khăn voan của mình, thêu hai ngày cũng sắp hoàn thành, hôm nay lại được cho biết nàng chỉ là một trắc phi.
Truyền thống của Thịnh Quốc là chính thê có thể tự mình chọn hỉ phục và khăn voan màu đỏ, hiện giờ nàng lại chỉ có thể mọi chuyện phải nghe theo sắp xếp, khăn voan đỏ sắp hoàn thành trước mắt càng nhìn càng chướng mắt, cầm kéo, đem mảnh vải cắt nát từng mảnh, kiệt sức ngã xuống đất.
Đạm Đài Tẫn cùng Lê Tô Tô đi dạo phố về nhà, vừa đúng lúc xe ngựa của nội thị hồi cung, tính toán ngày tháng, đã đến lúc Thịnh vương ban hôn cho Diệp Băng Thường.
Trong nhà đã bắt đầu chuẩn bị hỉ sự, nha hoàn tôi tớ trước sau bận rộn nhận lệnh, mặc dù là trắc phi, nhưng dù sao cũng là gả cho hoàng tử dòng chính Thịnh quốc, Diệp gia cũng không thể chậm trễ, tất cả của hồi môn của Diệp Băng Thường đều là Diệp Khiếu tự mình định ra sau khi cùng lão phu nhân thương lượng.
Diệp Băng Thường không có hứng thú ngồi dưới hành lang, nhìn chằm chằm bầu trời, ánh mắt tối tăm không rõ. Dư quang nhìn thấy Đạm Đài Tẫn và Lê Tô Tô chuẩn bị trở về phòng, đứng dậy gọi Lê Tô Tô lại.
"Nhị muội, ta sắp gả vào cung, có lẽ không có cơ hội gặp nhau thường xuyên, hôm nay ta muốn cùng muội nói mấy câu."
Lê Tô Tô ngược lại muốn xem nàng còn có trò gì, nắm cổ tay Đạm Đài Tẫn, ý bảo hắn về trước.
Chờ chỉ còn lại hai người bọn họ, Diệp Băng Thường mở miệng nói: "Nhị muội, ta biết nhiều năm như vậy ngươi vẫn thích Lục điện hạ, nhưng hôm nay bệ hạ đã ban hôn, hai người chúng ta cũng tâm đầu ý hợp, kiếp này Băng Thường tuyệt đối sẽ không cho phép nữ nhân thứ hai chen vào giữa chúng ta, nếu có, ta đây cũng nhất định sẽ làm cho nàng sống không bằng chết, hơn nữa nhị muội ngươi cũng đã là nữ nhân đã có chồng, nên tuân thủ nghiêm ngặt phụ đức, không thể làm Diệp gia ta mất mặt."
Lê Tô Tô nhìn Diệp Băng Thường tự nói, cố nén ý cười, đáp lại "Đại tỷ, hy vọng ngươi có thể nhớ rõ những lời ngươi nói với ta hôm nay, ta lại càng không muốn xen vào giữa các ngươi, đối xử tốt với Tiêu Lẫm, nếu không ngươi sẽ mất đi hắn."
Diệp Băng Thường nhìn bóng lưng Lê Tô Tô đi xa, trong đầu còn tự hỏi lời vừa mới nghe được, vốn định cảnh cáo Diệp Tịch Vụ không nên nhớ thương Tiêu Lẫm nữa, nhưng sao lại giống như biến thành Diệp Tịch Vụ nhắc nhở nàng sau này nàng sẽ tự tay đẩy Tiêu Lẫm đi, Diệp Tịch Vụ từ nhỏ muốn cái gì có cái đó, thật sự sẽ buông tha việc tranh đoạt Tiêu Lẫm với nàng sao? Có lẽ lúc này nàng ta chỉ đang dùng kế hoãn binh, sau lưng lại tính toán một ngày nào đó trở thành chính phi của Tiêu Lẫm. Nàng không dám nghĩ nhiều nữa. Chỉ nghĩ sau khi thành thân có thể triệt để bắt được trái tim Tiêu Lẫm, vì thế xoay người đi vào phòng bếp nghiên cứu món ăn mới.
Nháy mắt ngày đại hôn của Tiêu Lẫm và Diệp Băng Thường đã đến, Diệp phủ có vương phi, tơ lụa và đèn lồng màu đỏ treo đầy cả con phố dài, Lê Tô Tô kéo cánh tay Đạm Đài Tẫn đứng ở cửa nhìn con phố đỏ rực lửa, có chút hâm mộ nói: "Thịnh quốc lục điện hạ người ta cưới dâu chính là không giống nhau, cả con phố đỏ đến mức giống như đốt hỏa, không giống hai chúng ta, chỉ có cửa Diệp phủ mới treo vải đỏ."
Đạm Đài Tẫn vỗ vỗ tay Lê Tô Tô nói: "Cái này mà nàng cũng muốn đổ dấm sao, năm đó khi ta ở Cảnh Quốc cưới nàng, tất cả đường phố Cảnh Kinh đều đỏ như vậy, chỉ là nàng không thấy mà thôi. Hơn nữa sau này nàng lẽ là vương hậu, Diệp Băng Thường chỉ là vương phi, nàng ta làm sao so được với nàng."
Lê Tô Tô nghe được câu trả lời vừa ý, lòng hư vinh nho nhỏ của nữ hài tử được thỏa mãn, thần nữ thì như thế nào, ở trước mặt Đạm Đài Tẫn cũng chỉ là một tiểu nha đầu thích được phu quân cưng chiều mà thôi.
"Lần trước Tiêu Lẫm đại hôn, ta gọi tới một đám huyết nha, lần này có gọi nữa không?" Đạm Đài Tẫn hỏi Lê Tô Tô.
Lê Tô Tô liếc hắn một cái, nói: "Gọi là quạ đen cái gì, gọi chim hỉ thước* đến cho ta."
(chim hỉ thước, chim khách: người xưa cho rằng chim khách báo tin vui)
Tiêu Lẫm mặc hỉ phục màu đỏ, cưỡi con ngựa cao to đi tới cửa Diệp phủ, phía sau có một đại đội ngũ nâng sính lễ, xếp hàng từ trước cửa Diệp phủ dài đến tận góc phố, mọi người xem lễ đều vô cùng tán thưởng.
Diệp Băng Thường lúc này đang trùm khăn đỏ ngồi ngay ngắn trong phòng, nội tâm vui sướng không thôi. Nàng gả cho Tiêu Lẫm xem như là Diệp gia trèo cao, Tiêu Lẫm hoàn toàn có thể ở Tuyên thành vương phủ chờ nàng ngồi kiệu hoa đi đến, không nghĩ tới hắn lại tự mình tới đón dâu, đủ để chứng minh nàng có vị trí như thế nào trong lòng Tiêu Lẫm.
Một đường xóc nảy, đến Thịnh vương cung làm lễ chào hỏi Thịnh vương cùng vương hậu, kiệu hoa cuối cùng dừng ở cửa Tuyên thành vương phủ. Nàng được hỉ nương dắt xuống kiệu, đem một đầu lụa đỏ trong tay nàng giao cho Tiêu Lẫm, hai người dắt tay vượt qua ngưỡng cửa, đi qua chậu than, đi qua thảm đỏ trong sân, cuối cùng đi vào chính sảnh.
Đạm Đài Tẫn vẫn muốn chúc phúc cho người huynh đệ nhiều lần cứu hắn ở Thịnh vương cung này, không có gọi tới huyết nha, hơn nữa còn gọi tới một đám chim hỉ thước, đứng hai hàng dọc theo thảm đỏ trong viện, đồng loạt hót.
Lúc này, Đạm Đài Tẫn cùng Lê Tô Tô đang đứng ở trong góc, Lê Tô Tô nghe thấy chim hỉ thước kêu, liền hỏi Đạm Đài Tẫn, chim hỉ thước kêu đông như vậy, là đang nói cái gì. Đạm Đài Tẫn nói với Lê Tô Tô rằng chim khách đang nói chúc mừng năm mới.
Sau khi lễ thành, tân nương được thuận lợi đưa vào động phòng, để lại tân lang đến tiếp đãi tân khách. Cho dù Đạm Đài Tẫn có hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, người có tâm nếu muốn tìm hắn, vẫn có thể tìm được, rất nhanh Tiêu Lương cùng những người bị Đạm Đài Tẫn báo thù ngàn năm trước đã tới tìm phiền toái.
"Yêu, Đạm Đài điện hạ sao lại trốn ở chỗ này? Không phải là ngươi nên làm loạn lên sao, trước kia không phải ngươi vẫn ái mộ Tuyên Thành Vương trắc phi sao, sao hôm nay không đi cướp hôn, buổi tối người ta động phòng, ngươi hối hận là không còn kịp rồi." Tiêu Lương âm dương quái khí chọc vào ngực Đạm Đài Tẫn nói.
"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra, Ngũ điện hạ buổi sáng lại ăn thứ bẩn thỉu gì đó, sao mỗi lần gặp ngươi đều làm cho người ta buồn nôn vậy." Đạm Đài Tẫn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Lê Tô Tô đoạt trước nói.
"Ngươi.... Diệp Tịch Vụ.... Ngươi tiện nhân này...." Tiêu Lương nói xong muốn động thủ đánh Lê Tô Tô, bị Đạm Đài Tẫn giơ tay, bất động thanh sắc búng vào khuỷu tay hắn một cái, cánh tay Tiêu Lương lập tức liền không nhấc lên nổi.
"Ai u, cánh tay của ta, các huynh đệ, đánh cho ta." Tiêu Lương tự mình làm không được, nhưng hắn có đám tay chân nghe lời, ra lệnh một tiếng mấy người đồng loạt xông lên đánh.
"Dừng tay!" Tiêu Lẫm đang mời rượu, vừa thấy tiếng ồn ào bên này, sợ xảy ra chuyện, vừa lại đây thì thấy ngũ ca của hắn lại đang tìm Đạm Đài Tẫn gây phiền toái. Mấy người kia bình thường đi theo Tiêu Lương, đối với Tiêu Lẫm không có hảo cảm gì, tự nhiên không nghe mệnh lệnh của hắn, tiếp tục tiếp tục tấn công Đạm Đài Tẫn.
Đạm Đài Tẫn bên này cũng không hoảng hốt, bảo vệ Lê Tô Tô ở phía sau, một cước đá trúng bụng người thứ nhất, khiến hắn thống khổ ngồi xổm xuống. Hắn nâng tay lên tiếp được nắm đấm của người thứ hai thuận thế xoay qua đẩy lại, mọi người giống như nghe được âm thanh lộp cộp lộp cộp do xương cốt bị trật khớp. Hai người trước không chiếm được tiện nghi gì, người thứ ba nhấc cái ghế bên cạnh lên vung về phía Đạm Đài Tẫn, chỉ thấy Đạm Đài Tẫn nắm chặt tay dùng sức nghiêng lên, chân ghế vỡ nát rơi đầy đất, chỉ để lại một mặt ghế hình tròn trong tay.... Sau khi mọi động tác hoàn thành, vị trí của Đạm Đài Tẫn không nhúc nhích nửa phần.
Tiêu Lẫm mặc dù khiếp sợ nhưng vẫn bước nhanh tới đứng trước mặt Đạm Đài Tẫn, nói với Tiêu Lương: "Ngũ ca, hôm nay là ngày đại hỉ của ta, Đạm Đài điện hạ và nhị tiểu thư là khách của ta, mong huynh trưởng đừng làm ta khó xử."
Tiêu Lương vừa thấy hôm nay không chiếm được tiện nghi, chỉ có thể để hôm khác quay lại báo thù, vì thế kéo cánh tay còn chưa cử động được, hướng Đạm Đài Tẫn nhổ một ngụm rồi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro