Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Có Phải Là Chàng Không?

Lê Tô Tô một đêm mộng đẹp, Đạm Đài Tẫn bị trói mở mắt đợi cả một đêm, hắn sợ sau khi ngủ sẽ bị ám sát không bao giờ nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa, cho đến khi có người đẩy cửa ra, hắn mới cảm thấy sợi dây thừng trên người đã biến mất.

Bốn cung nữ đến dọn dẹp bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thét chói tai bịt mắt rút lui ra ngoài. Quần áo vương vãi trên sàn, hai người y quan không chỉnh đang nằm trên giường, một người là nữ nhân rắn rết của Diệp phủ, người còn lại là chất tử của Lãnh cung, các nàng sợ nhìn nhiều sẽ bị diệt khẩu. Trong cơn hoảng loạn, bốn người va vào nhau tạo ra nhiều tiếng động lớn hơn.

Lê Tô Tô híp mắt, không nghĩ tới cảnh tượng lúc đó lại đặc sắc như vậy, cho dù nàng đã sống nhiều năm, cũng không tránh khỏi mặt mũi đỏ bừng.

"Mới sáng sớm, la hét cái gì, quấy nhiễu thanh mộng của bổn điện hạ" Thanh âm của Ngũ điện hạ Thịnh Quốc từ xa truyền đến, vừa nói xong, người đã đi tới cửa. Nhìn qua đầu mọi người, hắn thấy tình huống trên giường, nhếch môi cười tà, châm biếm nói "Ta cho là cái gì đại sự chứ, thì ra là hai tên không biết liêm sỉ ở cùng một chỗ tằng tịu với nhau, bất quá các ngươi cũng không biết đổi nơi khác, vô duyên vô cớ làm ô uế Thịnh vương cung của chúng ta, Đạm Đài Tẫn, ngươi bình thường chỉ biết quỳ rạp trên đất vẫy đuôi cầu xin thương xót, hôm nay cũng có thể có nữ nhân, thật sự là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh*, ha ha ha"

(*Phần mộ tổ tiên bốc khói xanh là một thuật ngữ của người Trung Quốc, ý chỉ có chuyện tốt, hoặc làm quan lớn. Đồng thời cũng là châm chọc, mắng chửi người.)

Đạm Đài Tẫn trầm mặc, mục đích của hắn đã đạt được, nhiều người nhìn thấy như vậy, Diệp Tịch Vụ không thể thay đổi được nữa.

Lê Tô Tô híp mắt nhìn thoáng qua Ngũ điện hạ, trong lòng thầm mắng một trận, người này vẫn trước sau như một khiến người ta khó chịu, chẳng trách lúc trước Tiêu Lẫm thành thân, Đạm Đài Tẫn lại trừng trị hắn, trừng trị rất tốt.

"Ngũ điện hạ, xem ra sáng sớm hôm nay ngài đã ăn bữa sáng trong nhà xí, nên miệng mới thối như vậy" Lê Tô Tô nhìn thoáng qua Đạm Đài Tẫn, giơ tay khoác lên cánh tay hắn, tiếp tục nói: "Ta và Đạm Đài Tẫn lưỡng tình tương duyệt, ta nguyện ý ngủ cùng hắn, sao lại làm phiền đến ngài rồi, lát nữa ta phải đến trước mặt Bệ hạ thỉnh cầu tứ hôn, tránh cho Đạm Đài Tẫn ở cùng một chỗ với ngài lại học thói xấu."

"Ngươi! Ngươi!" Ngũ điện hạ trước nay luôn mắng không lại Diệp Tịch Vụ, hiện tại lại gặp phải hộ phu (bảo vệ chồng) Lê Tô Tô cũng bị chặn không mở được miệng. "Hai người các ngươi, chờ đó cho ta, chúng ta chờ xem" Ngũ điện hạ vung ống tay áo, mang theo một thân thịt mỡ tức giận rời đi.

"Các ngươi còn muốn xem bao lâu, chúng ta muốn thay quần áo, đóng cửa lại" Lê Tô Tô nhìn một đám hạ nhân đang ngây ra như phỗng, bồi thêm một câu, đám người này mới như tỉnh mộng đóng cửa lui ra ngoài.

"Diệp Tịch Vụ, ngươi đang giở trò gì vậy?" Đạm Đài Tẫn hất tay Lê Tô Tô ra, chất vấn.

"Chàng không nhìn ra ta muốn đưa chàng rời khỏi Thịnh vương cung sao?" Lê Tô Tô xuống giường, mặc quần áo của mình vào, ném quần áo của Đạm Đài Tẫn qua, lại nói: "Tốt nhất chàng nên nhanh chóng mặc quần áo đi, đừng để lát nữa khi thánh chỉ đến còn y quan không chỉnh."

Lê Tô Tô không biết lần trước mọi chuyện giải quyết như thế nào, kết cục là tứ hôn, cho nên nàng hẳn là nên trở về nói với phụ thân cùng tổ mẫu một tiếng.

Danh tiết của nữ nhi tất nhiên là quan trọng nhất, trong tiếng thở dài của phụ thân và nước mắt của tổ mẫu, nàng đã đợi được Thịnh vương ban hôn.

Thân là đích nữ của Diệp phủ, phụ thân và tổ mẫu của Diệp Tịch Vụ đều cho rằng quý nữ nên gả vào một gia đình quyền quý, vương hầu tướng quân cũng không quá đáng, ai ngờ bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay lại thất thân cho chất tử địch quốc không quyền không thế, sao có thể không thở dài.

Ngày tứ hôn, Đạm Đài Tẫn đi tới Diệp gia, cùng Lê Tô Tô quỳ xuống tiếp chỉ. Lê Tô Tô dùng dư quang nhìn Đạm Đài Tẫn. Thấy trên mặt hắn có thêm một vết xước, không khỏi đau lòng. Sợ là mấy ngày nay đám người của Ngũ điện hạ lại gây phiền phức cho hắn, Đạm Đài Tẫn lại không thèm để ý, cũng không liếc Lê Tô Tô một cái.

Sau khi kết thúc tuyên chỉ , Đạm Đài Tẫn vốn muốn đứng dậy trở về Thịnh vương cung, kết quả lại bị Lê Tô Tô kéo sang một bên, chỉ thấy Lê Tô Tô từ trong ngực lấy ra một bình thuốc, đổ lên tay, cẩn thận bôi lên khuôn mặt bị thương của Đạm Đài Tẫn, động tác hết sức ôn nhu, giống như Đạm Đài Tẫn là một con búp bê bằng sứ. Đạm Đài Tẫn cũng rất phối hợp, chỉ là toàn bộ quá trình đều nhắm hai mắt lại.

Lúc này đến lượt Lê Tô Tô kinh ngạc, lúc trước ở Thịnh vương cung, Đạm Đài Tẫn nhìn thấy nàng liền trở nên cảnh giác, biến thành một con nhím, bây giờ lại chịu tiếp nhận nàng? Ai, mặc kệ, dù sao lần trước khi nàng bắt nạt, sỉ nhục Đạm Đài Tẫn, hắn đều nhẫn nhục chịu đựng, cứ coi như hắn là vì lấy lòng nàng đi.

"Đạm Đài Tẫn, chàng nhịn thêm vài ngày nữa, chờ chúng ta thành thân, chàng sẽ không cần lo lắng đề phòng sống qua ngày." Bôi thuốc xong, Lê Tô Tô đem thuốc còn lại nhét vào trong ngực Đạm Đài Tẫn, lại sờ sờ vị trí Tà Cốt, có chút lưu luyến nói: "Thuốc này chàng cầm lấy, là thuốc trị thương tốt nhất của cha ta, nếu trên người có vết thương thì nhớ bôi thuốc, khi người khác bắt nạt thì nhớ phản kháng, đừng chết, mau đi đi, xe ngựa vẫn đang chờ."

Lê Tô Tô nói xong liền lùi lại một bước tránh đường. Khi ngẩng đầu lên, Đạm Đài Tẫn cũng mở mắt ra.

"Chàng...." Lê Tô Tô giật mình, ánh mắt này quá mức quen thuộc, quen thuộc đến mức giống như trở lại 1000 năm sau, không giống với ánh mắt lạnh lùng của chất tử Đạm Đài Tẫn, hiện tại ánh mắt nhìn về phía nàng tràn đầy quyến luyến cùng yêu thương.

"Đàm Đài Tẫn, là chàng sao?" Lê Tô Tô còn muốn xác nhận một lần nữa, nhưng nội thị ở bên cạnh đã chờ đến không kiên nhẫn, hắn chỉ là mang theo chất tử đến tuyên chỉ, trong cung còn có một đống việc, sao phải xem những thứ này.

"Đạm Đài điện hạ, mời đi, Bệ hạ còn chờ ta trở về phục mệnh đây." Vừa nói vừa đẩy Đạm Đài Tẫn lên xe ngựa.

Lê Tô Tô đưa mắt nhìn hắn lên xe ngựa, tâm như nổi trống, trước khi xe ngựa khởi hành, Đạm Đài Tẫn nhấc rèm xe lên, mỉm cười nhìn Lê Tô Tô, đúng rồi, đó là Đạm Đài Tẫn đã niết bàn thành Thần, là Đạm Đài Tẫn 1000 năm sau, là phu quân Đạm Đài Tẫn của nàng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro