Chương 17: Gặp Lại Mộng Yêu
Đạm Đài Tẫn và Lê Tô Tô chuẩn bị quay về Diệp phủ, liền thấy Tiêu Lẫm đi tới bên cạnh Diệp Băng Thường đang phát cháo, mọi người vây xem nhìn thấy Kim Đồng Ngọc Nữ đứng cùng một chỗ, càng thêm khen ngợi.
Lê Tô Tô liếc hai người kia, kéo Đạm Đài Tẫn rời đi, thầm nghĩ nếu không phải vì hai người bọn họ, ngàn năm trước nàng và Đạm Đài Tẫn đã không phải đi đường vòng nhiều như vậy.
Hai người lại đi dạo bên ngoài một lát, trước khi trời tối trở lại Diệp phủ. Tiêu Lẫm và Diệp Băng Thường đang ở chính sảnh nói chuyện với Diệp lão phu nhân, bên cạnh là người quen cũ ngàn năm trước, Bàng Nghi Chi, mấy người số mệnh dây dưa tụ tập đông đủ ở chính sảnh Diệp phủ.
"Đạm Đài huynh, nhị tiểu thư, đây là tiểu sư thúc Bàng Nghi Chi của ta ở Tiêu Dao tông, là Thịnh Quốc Thái Thường tiến sĩ." Tiêu Lẫm giới thiệu Bàng Nghi Chi với Đạm Đài Tẫn và Lê Tô Tô.
Bàng Nghi Chi là một người từ trước đến nay rất dễ làm thân, đối với ai cũng không có xấu hổ lần đầu gặp mặt, sau khi nhiệt tình chào hỏi liền quan sát hai người. Hắn tự nhận bản thân tại sư môn tu hành cũng không tệ, vì thế không tự chủ được nhìn tướng mạo hai người. Chỉ bất quá, bình thường một hai phân chung (1-2 phút) là có thể xem xong tướng mạo hôm nay lại nhìn từ trên xuống dưới gần một khắc (1 khắc = 15 phút). Tiêu Lẫm nhìn ra dị thường của hắn, vừa định mở miệng hỏi, Bàng Nghi Chi liền mở miệng.
"Nhị tiểu thư là tướng phú quý từ bi, tuy có kiếp nạn nhưng thắng ở mệnh cách ngay ngắn, đều có thể gặp dữ hóa lành, được gặp lương nhân."
"Đạm Đài điện hạ là tướng mạo cực kỳ phú quý, nhưng sau này nếu có cơ duyên, còn có khả năng phi thăng, nếu không ngươi hãy tới Tiêu Dao tông của ta tu hành đi."
Bàng Nghi Chi nói xong, Đạm Đài Tẫn và Lê Tô Tô nhìn nhau cười một cái, xem ra Bàng tiến sĩ cũng không hoàn toàn là một thần côn nửa vời, đúng là nói được tám chín phần mười. Vẻ mặt Tiêu Lẫm và Diệp Băng Thường lại không giống nhau, Diệp Băng Thường căm giận nghĩ, không nói đến tác phong ác nữ của Diệp Tịch Vụ là nhân thần cộng phẫn cỡ nào, ngay cả Diệp Thanh Vũ ở biên quan xa xôi cũng có thể nghe nói một hai, sao có thể nói là tướng từ bi? Hôm nay lại gả cho một con tin không có quyền thế, sao có thể là tướng phú quý?
Tiêu Lẫm nhìn Đạm Đài Tẫn, người này từ nhỏ đã sống ở Thịnh vương cung, ngay cả vỡ lòng chính thống cũng không được học, chỉ có thể ở ngoài điện nghe lén, tướng mạo phú quý cực kì, quý từ từ đâu tới? Tiêu Dao tông từ trước thu đồ đệ đối với phẩm tính ngôn hành của đệ tử đều có cân nhắc, hiện giờ tiểu sư thúc lại mời Đạm Đài Tẫn gia nhập tiên môn, trong đó có hiểu lầm gì không đây.
Tiêu Lẫm muốn mở miệng hỏi, lại nghĩ đến Đạm Đài Tẫn đang ở đây, sợ tiểu sư thúc không tiện nói gì, liền nhịn xuống.
Năm người mặt cùng tâm bất hòa* (bề ngoài rất hài hòa, nhưng trong lòng lại có mâu thuẫn) nói chuyện một lát, Tiêu Lẫm cùng Bàng Nghi Chi cáo từ rời khỏi Diệp phủ, Tiêu Lẫm trước khi đi tràn đầy thâm tình nhìn thoáng qua Diệp Băng Thường mới rời đi, Lê Tô Tô chú ý tới ánh mắt này, quay đầu nhìn Diệp Băng Thường, phát hiện Diệp Băng Thường cũng nồng tình mật ý nhìn Tiêu Lẫm vài lần, sau đó ngượng ngùng cúi đầu, không khỏi rùng mình một cái.
"Đạm Đài Tẫn, Bàng Nghi Chi xuất hiện, Mộng Yêu cũng sắp xuất hiện rồi." Lê Tô Tô sau khi trở về phòng cố gắng nhớ lại thời gian Mộng Yêu xuất hiện ngàn năm trước.
"Đúng vậy, nếu Mộng Yêu thật sự xuất hiện, vậy có lẽ là trong mấy ngày này." Đạm Đài Tẫn trải giường xong, cởi áo khoác của Lê Tô Tô, đem tóc nàng xõa tung ra sau lưng.
"Tô Tô, vì phòng ngừa Mộng Yêu có thể xuất hiện bắt ta đi bất cứ lúc nào, cho ta mượn chút pháp lực được không." Đạm Đài Tẫn dán môi vào bên tai Lê Tô Tô, tay không thành thật bơi trên người nàng.
Lê Tô Tô đỏ mặt, tuy rằng vợ chồng song tu là chuyện rất bình thường, nhưng từ trong miệng Đạm Đài Tẫn nói ra lại khiến cho người ta cảm thấy ngượng ngùng.
"Vậy chàng nhớ nhẹ một chút." Lê Tô Tô xoay người lại, cánh tay vòng qua cổ Đạm Đài Tẫn, hôn hắn một cái.
Kế tiếp, đương nhiên chính là một đêm xuân tiêu.
Đúng như dự đoán, sáng sớm hôm sau, đầu đường cuối ngõ truyền ra tin tức có người bị yêu quái bắt đi.
Ngàn năm trước Mộng Yêu xuất hiện làm cho Đạm Đài Tẫn cảm thấy Lê Tô Tô là sự cứu rỗi của hắn, nha đầu kia bình thường bá đạo cường thế lại vì cứu hắn không tiếc cùng hắn bị yêu quái bắt đi, vì hắn mà nhập mộng ngăn cản thanh chủy thủ có thể giết chết hắn, bất quá lúc này đây không cần Nguyệt Lão Mộng Yêu này tác hợp hai người bọn họ.
Nhưng thần tuyệt đối thể cho phép chuyện Mộng Yêu bắt người trồng Yểm Chi Hoa, bởi vậy bọn họ quyết định ngày hôm sau cùng đi Bán Chẩm Sơn thu thập Mộng Yêu. Chỉ là không nghĩ tới buổi tối hôm đó, Mộng Yêu đem Diệp Băng Thường bắt đi, lại đi trở về đi phòng ngủ của Đạm Đài Tẫn và Lê Tô Tô.
Đạm Đài Tẫn còn chưa ngủ, đang cúi đầu nhìn tiểu thê tử đã ngủ say sau khi tình sự kết thúc nhưng sắc mặt vẫn ửng hồng, bỗng nhiên cảm thấy Tà Cốt xao động một trận, xem ra Mộng Yêu đã đến, sớm hơn hai ngày so với ngàn năm trước.
Đạm Đài Tẫn nhanh chóng bấm pháp quyết mặc quần áo vào cho mình và Lê Tô Tô, ôm Lê Tô Tô từ trên giường ngồi dậy.
Bên này Lê Tô Tô mệt mỏi ngủ say, lại cảm giác bị người kéo lên, mở hai mắt mông lung ra, chống lại ánh mắt Đạm Đài Tẫn, Đạm Đài Tẫn cúi đầu nhẹ giọng ghé vào tai nàng nói: "Đừng lo lắng, Mộng Yêu tới rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro