Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Chiêu Yêu Phù Và Đoạn Tử Tuyệt Tôn Phù

Phu thê hai người cầm món quà nhận được hôm nay trở về phòng.

Lê Tô Tô cởi giày ngồi ở bên giường, trước tiên mở chiếc hộp Diệp Băng Thường đưa ra, bên trong đặt hai tấm phù triện, ở giữa còn kẹp một tờ giấy viết cách dùng.

[Phù này tâm thành tắc linh, thiện nam tín nữ tắm rửa dâng hương, đặt phù này lên cạnh cửa, trong lòng mặc niệm thần linh ở trên, thành tâm khẩn cầu, mong thần linh rủ lòng thương.]

Lê Tô Tô tỉ mỉ nhìn phù văn, chậc, cách vẽ và pháp lực này, còn không bằng lúc nàng một trăm tuổi tùy tiện vẽ, vẽ sai hết rồi.

Bản thân hai người đều là thần, nên việc treo bùa cầu thần linh phù hộ này quả thực chính là một sự nhạo báng đối với chính họ. Quên đi, trước tiên cất nó đi đã.

Tiếp theo nàng lại mở ra Triều châu do Thịnh Vương tặng, những hạt này nhìn thì rất đẹp nhưng lại sáng một cách quỷ dị. Trong lúc hoảng hốt, nàng giống như nhìn thấy có đồ án hiện lên trong hạt châu, nhưng khi nàng cố nhìn lại thì không thấy nữa, Lê Tô Tô cũng không nghĩ nhiều mà chỉ đặt nó sang một bên.

Đạm Đài Tẫn đi ra sau bình phong cởi áo khoác ngoài, trở về đi tới trước người Lê Tô Tô định cởi áo khoác cho nàng, liếc mắt một cái, trước tiên đem đồ đạc cất lại vào hộp, đặt ở trên giá cạnh cửa, sau đó xoay người ôm nương tử thơm thơm mềm mềm lên giường đi ngủ.

Sau này nhớ lại, Đạm Đài Tẫn tỏ vẻ hối hận vì lúc đó đã không ném cả hai món quà kia ra ngoài.

Liên tục ăn mặn ba ngày, Đạm Đài Tẫn sợ Lê Tô Tô sẽ để cho hắn ngủ trên sàn nhà, cho nên tối nay hắn rất thành thật, Lê Tô Tô cũng hiếm khi có được một giấc ngủ ngon.

Đạm Đài Tẫn mở mắt ra, cảm nhận Tà Cốt trong cơ thể, có lẽ là do không có ma khí quấy nhiễu, Tà Cốt sau khi tiến vào trong cơ thể ngoại trừ thỉnh thoảng chấn động nhẹ, cũng không có phản ứng quá khích. Nhưng hôm nay, khi hắn từ trong cung đi ra, Tà Cốt tựa hồ rung chuyển mãnh liệt hơn mấy ngày trước, đến mức hắn phải dùng một phần thần lực để trấn áp, rõ ràng lần trước hắn không có loại cảm giác này, nhất thời hắn cũng không nghĩ ra vấn đề ở chỗ nào, chỉ có thể yên lặng theo dõi biến hóa.

Lê Tô Tô cựa quậy trong vòng tay hắn, dường như ngủ không yên giấc, Đạm Đài Tẫn dùng môi xoa dịu lông mày đang nhíu lại của ái nhân, cùng với hơi thở của nàng, chập chờn tiến vào giấc ngủ.

Khi trời tờ mờ sáng, Lê Tô Tô từ trong mộng tỉnh lại, sau khi trở thành thần nữ, đã rất lâu rồi nàng không gặp ác mộng. Trong mộng, nàng quay về đêm đại hôn ở Cảnh Quốc, nhìn thấy nàng ở trong thân thể của Diệp Tịch Vụ đóng sáu chiếc Diệt Hồn Đinh vào ngực Đạm Đài Tẫn, thầm nghĩ tại sao không sớm nhận ra có thể dùng Tiên Tủy đổi Tà Cốt.

Nàng lại nhìn thấy Đạm Đài Tẫn trong lúc nàng hôn mê, kéo lê thân thể trọng thương dùng máu đầu tim đổi lấy vòng tay Âm Dương, lại không chút do dự đem vòng tay Âm Dương đeo lên tay nàng, một phàm nhân lại cam nguyện dùng tuổi thọ của mình, vì nàng kéo dài mạng sống, ngăn cản tai ương.

Ngay sau đó, nàng nhìn thấy Tiểu Ma Thần nàng tâm tâm niệm niệm muốn giết chết, một mình thừa nhận Diệt Hồn Đinh cùng Ngọc Khuynh Thế cắn trả do vòng tay Âm chuyển dời tới, hàng đêm đau đớn không thể ngủ được.

Nàng nhìn thấy, sau khi Diệp Tịch Vụ chết, hắn cùng nàng nằm trong băng quan Nhược Thủy, thậm chí muốn đốt một mồi lửa, chính mình cũng muốn cùng nàng nằm chung một chỗ.

Nàng nhìn thấy Ma Thần muốn cứu vớt chúng sinh, ở nơi nàng không nhìn thấy len lén điều chỉnh biểu tình, cố gắng hết sức giấu đi đôi mắt thâm tình của mình, chỉ để khiến cho nàng càng thêm hận Thương Cửu Mân hơn. Cũng thấy được một Thương Cửu Mân hai mắt đẫm lệ, tự cắn rách môi lúc nàng chịu tám mươi mốt đạo thiên lôi dưới trận Tinh Phạt....

Đúng vậy, hắn và nàng đều là kiếp nạn của đối phương, cũng đều là giải pháp của đối phương, là đời đời kiếp kiếp đích quấn quýt si mê cùng tình yêu say đắm không ngừng nghỉ.

Lê Tô Tô nghe nhịp tim Đạm Đài Tẫn, trầm ổn hữu lực, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ say của ái nhân, đáy lòng một trận rung động. Vì thế nhẹ nhàng đẩy vạt áo trong lỏng lẻo của Đạm Đài Tẫn ra, lại lần nữa khắc sâu thêm Phượng Hoàng Thần Ấn trên ngực hắn, vứt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Trong nháy mắt, lại qua bảy ngày, thời gian trôi qua tuy nhanh, nhưng lại không hề yên bình, Lê Tô Tô mỗi ngày đều có thể nhìn thấy oán khí trên mặt Đạm Đài Tẫn ngày càng sâu hơn.

Điều này cũng không thể trách Đạm Đài Tẫn, mấy ngày nay Tà Cốt xao động kịch liệt, cần tiêu hao thần lực để áp chế, thần lực có được từ việc song tu với Lê Tô Tô đã không còn lại bao nhiêu. Trong bảy ngày này, mỗi lần muốn hắn cùng Lê Tô Tô tiến hành giao tiếp sâu sắc hơn, đều không hiểu sao Lê Tô Tô lại đau bụng không thể chịu nổi. Đạm Đài Tẫn chỉ có thể dừng lại xem xét tình trạng của tiểu thê tử, kết quả Đạm Đài Tẫn tra không ra, đại phu cũng tra không ra, lúc không song tu thì thân thể Lê Tô Tô vẫn khỏe mạnh bình thường, nhưng cứ đến khi chuẩn bị song tu Lê Tô Tô lại bắt đầu đau bụng đến mức gần như ngất đi.

Vì thế, thần minh Đạm Đài Tẫn đã bảy ngày không có thần lực rót vào, thân thể cùng tâm lý dày vò khiến cho hắn muốn biến thành pháo nổ để phát tiết.

Sáng sớm ngày thứ tám, lúc Xuân Đào đến đưa bữa sáng, hai người đã rời giường, đang thương lượng hôm nay sẽ làm gì.

"Hay là đến Tàng Thư Các? Trước khi nàng đến, Diệp Tịch Vụ ngày nào cũng bảo ta đến đó chép kinh."

"Được, vậy ta sẽ dạy chàng vẽ phù." Lê Tô Tô sống ở Tiên Môn cũng gần ngàn năm, vẽ phù gì đó chỉ là nghề cũ của nàng, đương nhiên có thể tận dụng được.

"Hôm nay ta nên dạy chàng vẽ gì đây?" Lê Tô Tô dùng cán bút lông chống cằm: "Để ta dạy chàng loại mà một ngàn năm trước ta đã dùng để đuổi đám quạ đen trong ngày thành thân của Tiêu Lẫm đi nhé." Nói xong liền bắt đầu dùng bút vẽ lên, nét bút lưu loát liền mạch, vẽ xong đưa cho Đạm Đài Tẫn ở đối diện bàn.

Đạm Đài Tẫn lấy lại bình tĩnh, cố gắng loại bỏ tạp niệm trong lòng, bắt đầu nghiêm túc học tập.

Lê Tô Tô thấy Đạm Đài Tẫn nghiêm túc vẽ, chính mình cũng cầm bút tiện tay vẽ vài nét, không biết tại sao, nàng đột nhiên nhớ tới linh phù Diệp Băng Thường đã tặng, liền phác thảo lại một lá phù giống như đúc. Sau khi vẽ, xong giơ lên nhìn một chút, phát hiện lá phù này rất kỳ quái, các nét của phù triện tựa hồ cách quá gần, nét bút cũng quá nhiều, không giống như là một tấm phù chú, ngược lại giống như là hai tấm chồng lên nhau. Lê Tô Tô đặt phù triện đặt sang một bên, muốn thử tách tấm phù triện này. Kết quả, Lê Tô Tô càng vẽ mặt càng đen, cho đến khi hoàn toàn tách hai phù chú này ra, mức độ tức giận tăng vọt không khác gì Đạm Đài Tẫn.

"Có lý nào lại như thế!" Lê Tô Tô đập hai tay lên bàn, Đạm Đài Tẫn giật mình thiếu chút nữa ném bút đi.

"Làm sao vậy?" Đạm Đài Tẫn lúc này mới chú ý tới vẻ mặt đen thui của Lê Tô Tô.

Lê Tô Tô nhìn chằm chằm Đạm Đài Tẫn, hỏi hắn có phải gần đây cảm thấy Tà Cốt xao động kịch liệt hay không.

Đạm Đài Tẫn cũng không giấu diếm, chiếu theo sự thật mà nói.

"Quả nhiên như thế, hóa ra Diệp Băng Thường vẫn luôn không có ý tốt, ta còn tưởng rằng nàng ta là người đáng thương." Lê Tô Tô đem hai tấm phù triện đã được tách ra đưa cho Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn vừa nhìn đã hiểu, hai tấm phù được tách ra, một tấm Chiêu Yêu, một tấm Tích Yêu, chẳng qua tấm Tích Yêu kia bị vẽ thêm một nét, bởi vậy đã mất đi hiệu lực, trong phòng để đồ thu hút yêu khí, Tà Cốt sao có thể không xao động.

"Ta nói, làm sao nàng ta lại có lòng tốt tặng quà cho chúng ta.... Quà?", Lê Tô Tô đột nhiên nghĩ tới gì đó, tông cửa xông ra, nhanh chóng trở về phòng.

"Tô Tô, nàng chạy chậm chút." Đạm Đài Tẫn nhìn một trận gió màu xanh biếc thổi qua trước mắt, trong phòng nào còn có bóng dáng của Lê Tô Tô.

Đạm Đài Tẫn chạy theo Lê Tô Tô trở về phòng, phát hiện Lê Tô Tô đang đặt Triều châu Thịnh Vương ban cho vào trong một pháp trận nhỏ màu đỏ, một lát sau, trên triều châu vốn màu đỏ trong suốt lại hiện ra phù văn. Sau khi nhìn, Lê Tô Tô xem như hiểu được vì sao mình không thể song tu cùng với Đạm Đài Tẫn.

"Đây là cái gì?" Đạm Đài Tẫn cầm lấy triều châu hỏi Lê Tô Tô.

"Đây cũng là một loại phù văn, tên cụ thể là gì ta đã quên, chúng ta gọi nó là Đoạn Tử Tuyệt Tôn Phù."

Tẫn: Thịnh Vương lão thất phu, không nghĩ tới cuối cùng người đoạn tử tuyệt tôn sẽ là ngươi đi!

Thịnh Vương (đấm ngực dậm chân): Đúng là tự làm bậy không thể sống! (';︵;')

***

Ngoại Truyện: Xuân Đào Và Diệp Trạch Vũ

Xuân Đào mấy ngày nay đã được Diệp Khiếu dạy dỗ được làm phiền tiểu thư và cô gia, cho nên sáng sớm ngày thứ tư sau khi Đạm Đài Tẫn Lê Tô Tô thành thân đã đưa cơm đến rồi rời đi ngay.

"Xuân Đào, em chờ một chút, hôm nay ta và Đạm Đài Tẫn muốn đi dạo phố, em nói với tổ mẫu và phụ thân rằng buổi trưa chúng ta sẽ không trở về ăn cơm."

"Vâng tiểu thư." Xuân Đào cầm quần áo mà Lê Tô Tô và Đạm Đài Tẫn thay ra chuẩn bị đem đi giặt, vừa đáp lời vừa ra cửa.

"Nhìn Xuân Đào có vẻ không vui." Lê Tô Tô há miệng nhận lấy miếng thịt Đạm Đài Tẫn đưa đến bên miệng, vừa nhai vừa hỏi Đạm Đài Tẫn.

"Có sao? Không cảm thấy." Hắn và Xuân Đào cũng không quá thân cận, một ngàn năm trước hay một ngàn năm sau vẫn vậy.

Xuân Đào quả thật không vui, trước kia tiểu thư ra ra vào vào đều mang theo nàng. Nhưng từ sau khi cô gia đến, việc nàng cả ngày đều không gặp được tiểu thư vẫn luôn xảy ra. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngộ nhỡ tiểu thư không cần nàng nữa, chẳng phải nàng sẽ bị đuổi khỏi Diệp phủ sao? Càng nghĩ càng tủi thân, nhịn không được ôm quần áo ngồi xổm trên mặt đất khóc lên.

Diệp Trạch Vũ đang muốn ra cửa đến sòng bạc, đi được nửa đường nghe thấy có tiếng nữ nhân đang khóc, kết quả xoay một vòng liền nhìn thấy Xuân Đào đang ngồi xổm trên mặt đất khóc đến lê hoa đái vũ.

Xuân Đào năm tuổi đã vào Diệp phủ, cùng tuổi với Diệp Tịch Vụ, nhỏ hơn Diệp Trạch Vũ ba tuổi, khi nàng vào phủ đã được sắp xếp làm tiểu nha hoàn bên người Diệp Tịch Vụ. Trong mắt Diệp Trạch Vũ, Xuân Đào là một tiểu nha đầu có chút ngốc nghếch nhưng cực kỳ trung thành.

Mùa đông, Diệp Tịch Vụ nói tuyết trên núi giả là trắng nhất, nếu có thể lấy ra đắp người tuyết thì tốt rồi, vì thế Diệp Trạch Vũ liền nhìn thấy một tiểu cô nương mặc phấn y cố gắng nhảy lên, dùng từng khối tuyết trắng trên núi giả nặn một loạt quả cầu tuyết ở trước cửa phòng Diệp Tịch Vụ.

Mùa xuân, Diệp Tịch Vụ nói thích thổi bồ công anh, vì vậy Xuân Đào liền dậy sớm đi đến mọi ngóc ngách trong sân để hái bồ công anh đưa đến tay Diệp Tịch Vụ

Mùa hè, Diệp Tịch Vụ bởi vì côn trùng kêu không ngủ được phàn nàn vài câu, Xuân Đào rảnh rỗi liền ở ngoài cửa phòng của Diệp Tịch Vụ bắt côn trùng hoặc đuổi chúng đi.

Mùa thu, trong nhà mua ngô từ Cảnh Quốc, các thiếu gia tiểu thư tự nhiên sẽ có phần, người hầu trong phủ cũng có thể lĩnh được một trái nhỏ, bởi vì Diệp Tịch Vụ nói ngô này ăn rất ngon, Xuân Đào liền lén đặt trái nhỏ của mình ở đầu giường của Diệp Tịch Vụ, còn giả vờ như mình đã ăn rồi.

Tiểu nha đầu mọi chuyện đều lấy Diệp Tịch Vụ làm đầu, nháy mắt đã lớn như vậy, bộ dáng không tính là xinh đẹp nhưng lại mượt mà đáng yêu.

Diệp Trạch Vũ thành thật đi về phía Xuân Đào, ngồi xổm xuống hỏi Xuân Đào có chuyện gì.

Xuân Đào vừa thấy người đến là đại thiếu gia, ý thức được chính mình thất lễ, vội vàng đứng dậy trả lời không có việc gì, xoay người liền chạy về phía phòng giặt đồ.

Tám phần là do Diệp Tịch Vụ bắt nạt nàng, phải tìm cơ hội nói với Diệp Tịch Vụ mới được. Diệp Trạch Vũ đứng lên, nhấc chân muốn đến sòng bạc, kết quả hắn lại đột nhiên không muốn đi nữa. Vì thế hắn ở dưới hành lang hóng gió nửa nén hương rồi xoay người trở về phòng mình.

Màn đêm buông xuống, Đạm Đài Tẫn cầm đồ trong tay, Lê Tô Tô đi ở phía trước, vừa vào cửa đã nhìn thấy Xuân Đào đang chờ ở cửa.

"Xuân đào, mau tới đây, ta mang thứ tốt về cho em." Lê Tô Tô nhớ Xuân Đào rất thích ăn đồ ngọt, một ngàn năm trước khi còn ở Diệp phủ, nàng thường xuyên nhìn thấy Xuân Đào vụng trộm ăn số kẹo nàng đã ăn chán.

Xuân Đào nhận lấy vừa nhìn thì thấy đúng là loại kẹo đường mình rất thích ăn, vừa mừng vừa sợ.

"Tiểu thư.... em...." Xuân Đào muốn từ chối, sao có thể để tiểu thư mua đồ cho mình chứ?

"Hả? Không được từ chối, phải ăn hết. Còn có bùa bình an này, ta đặc biệt cầu cho em đấy, chúc em sớm ngày tìm được lang quân như ý."Lê Tô Tô đưa hết đồ trong tay cho Xuân Đào.

"Tiểu thư.... Người không cầnm nữa sao? Em không cần lang quân gì cả, em muốn đi theo người." Xuân Đào cảm giác mình sắp bị vứt bỏ, không khống chế được liền khóc lớn lên.

"Ai, Xuân Đào, em đừng khóc, ta không có không cần em, em cũng không thể không cần lang quân, có lang quân em vẫn có thể đi theo ta mà." Lê Tô Tô bị Xuân Đào dọa sợ, phải mất rất nhiều thời gian an ủi mới khiến Xuân Đào không khóc nữa.

Lại mất gần nửa canh giờ, Xuân Đào cuối cùng cũng tin tưởng tiểu thư nhà nàng sẽ không bỏ rơi nàng, vui vẻ cầm đống lễ vật Lê Tô Tô mua cho trở về phòng.

Quay người lại, Lê Tô Tô lại đi dỗ dành Đạm Đài Tẫn, kêu vài tiếng phu quân tướng công mới dỗ được Đạm Đài Tẫn đang ghen tuông vì bị bỏ qua, vai kề vai cùng nhau trở về phòng.

Đương nhiên, cả ba người này đều không chú ý tới thân ảnh ẩn mình trong bóng tối dưới hành lang. Ban đầu Diệp Trạch Vũ muốn tìm Diệp Tịch Vụ để nhờ nàng đối xử tốt với Xuân Đào một chút, nhưng có vẻ như bây giờ không cần thiết nữa. Nghĩ đến Xuân Đào tươi cười trở về phòng, khóe miệng của hắn cũng không thể phát giác mà nhếch lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro