Chương 1: Thần Nữ Bá Vương Ngạnh Thượng Cung
Nếu như thần nữ Lê Tô Tô xuyên trở về đêm kết xuân tằm.
Sau 500 năm tiêu tán cùng Đồng Bi Đạo, Đạm Đài Tẫn đã trở về, một nhà ba người đã sống hạnh phúc 100 năm.
"Nóng quá, Đạm Đài Tẫn, chàng ở trong phòng bỏ thêm hỏa lô (lò lửa) sao?" Lê Tô Tô vốn ở trong lòng Đạm Đài Tẫn ngủ say, hiện tại lại đột nhiên cảm thấy cả người khô nóng, giống như cả người đều bốc ra hơi nóng, còn có người đang đè lên người mình.
"Đạm Đài Tẫn, chàng là chưa ngủ hay đã tỉnh ngủ vậy?" Lê Tô Tô đẩy người bên trên.
Từ sau khi Đạm Đài Tẫn trở về, Lê Tô Tô ở phương diện này chưa bao giờ bạc đãi hắn, cho dù luôn bị làm cho eo mỏi chân run cũng không nỡ nói nặng lời với Đạm Đài Tẫn.
Nhưng hôm nay, người phía trên giống như đang tức giận vì bị làm phiền nên cắn mạnh vào môi trên của Lê Tô Tô, "A, Đạm Đài Tẫn, chàng biến thành cẩu rồi hả?" Lê Tô Tô nhăn mặt vì đau, dùng sức đẩy người bên trên sang một bên, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ đem người đẩy xuống đất.
'Bịch' một tiếng, Lê Tô Tô cũng tỉnh táo hơn một chút, sau khi Đạm Đài Tẫn trở về, hai người ở lại Ma Vực, Đạm Đài Tẫn đặc biệt chế tạo một chiếc giường lớn bằng nửa gian phòng, nháo thế nào cũng không đến mức ngã trên mặt đất a, hơn nữa hiện tại cái giường này rất cứng, giường ở Ma Vực đã được Đạm Đài Tẫn bố trí vừa mềm mại lại thoải mái, nói cho hay thì là một ngày ít nhất có sáu canh giờ đều ở trên giường vượt qua, cho nên giường nhất định phải thoải mái.
Cho nên, bọn họ hiện tại không ở Ma Vực, Lê Tô Tô đầu óc không quá thanh tỉnh cho ra kết luận này.
Lê Tô Tô lắc đầu mở to mắt, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, phát hiện nơi này quả nhiên không phải Ma Vực.
"Đạm Đài Tẫn, đây là nơi nào?" Lê Tô Tô theo bản năng hỏi người ngồi dưới đất.
"Nơi này là Thịnh vương cung" người dưới đất lạnh lùng trả lời
"Chúng ta tại sao lại ở chỗ này, chúng ta không phải...." Lê Tô Tô một bên nghi hoặc một bên nhìn thoáng qua người trên mặt đất, kết quả nửa câu sau trực tiếp nghẹn ở trong miệng.
Người ngồi trên mặt đất quả thực là Đạm Đài Tẫn, nhưng.... không phải Đạm Đài Tẫn của 1000 năm sau, mặc dù quần áo đã bị cởi bỏ gần hết, nhưng nhìn vào trang sức và thân hình gầy gò, hắn trông giống.... chất tử Đạm Đài Tẫn.
Lê Tô Tô chưa bao giờ nghĩ rằng nàng có thể quay trở lại thời điểm này, đêm ở Thịnh vương cung hai người bọn họ ngủ cùng một chỗ, chẳng phải là đêm Kết Xuân Tằm sao, nàng chưa từng trải qua ngày này, ấn tượng còn sót lại là một ít đoạn ngắn mà Đạm Đài Tẫn nói cho nàng biết khi ở trên thuyền.
Nàng đây là.... lại trở về quá khứ, Đạm Đài Tẫn 1000 năm sau có trở lại không? Vì thế Lê Tô Tô thăm dò hỏi một câu "Đạm Đài Tẫn, hôm nay chàng đã kiểm tra bài tập của A Mật chưa?"
Người trên mặt đất đã đứng lên, ánh mắt lạnh nhạt, hai gò má đỏ bừng, vạt áo nửa mở hỏi lại: "A Mật? A Mật là ai?".
Được rồi, nàng là người duy nhất trở lại, cũng không biết là chỉ có linh hồn trở về hay là cả thân thể và linh hồn đều trở về. Sau hôm nay, Thịnh vương đã hạ lệnh cho Đạm Đài Tẫn ở rể Diệp gia, vậy trên người Đạm Đài Tẫn hiện tại hẳn là có Tà Cốt.
Lê Tô Tô vẫn còn đang suy nghĩ, giương mắt nhìn Đạm Đài Tẫn đang loạng choạng đi ra ngoài.
"Mặc ít như vậy, chàng định đi đâu?" Đạm Đài Tẫn của 1000 năm sau đã quen với loại quan tâm theo bản năng này, nhưng chất tử Đạm Đài Tẫn thì chưa từng có được quan tâm như vậy.
Bước chân hơi dừng lại, nói "Ta đi tắm nước lạnh". Giơ tay định mở cửa.
"Chàng đứng lại cho ta! "Lê Tô Tô lớn giọng nói.
Đạm Đài Tẫn lại giống như không nghe thấy, tiếp tục giơ tay mở cửa, hắn vốn đã lên kế hoạch tốt, cô nam quả nữ cùng trải qua một đêm, Diệp gia vì thể diện, nhất định sẽ gả Diệp Tịch Vụ cho hắn, như vậy hắn có thể thoát khỏi Thịnh Vương cung nơi nuốt người không nhả xương này, nhưng Diệp Tịch Vụ lúc này rõ ràng đã tỉnh táo lại, hiện tại không đi, chẳng lẽ chờ bị ác nữ Diệp Tịch Vụ một đao chém chết sao.
Nhìn thấy người sắp rời đi, Lê Tô Tô giơ tay lên, một đạo tiên lực màu cam bay ra ngoài, đóng lại cánh cửa đang mở.
Đạm Đài Tẫn đang đứng trước cửa bị làm cho hoảng sợ, kinh ngạc quay đầu lại nhìn Lê Tô Tô.
"Diệp Tịch Vụ, cô dùng yêu pháp gì vậy?"
Lê Tô Tô cũng kinh ngạc, trong lòng lại nhẹ nhõm, cũng may, lần này mang theo pháp lực trở về. Đối mặt với nghi hoặc của Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô không trả lời mà phóng ra một tia thần lực ôn hòa khác về phía lồng ngực của Đạm Đài Tẫn. Sau đó nặng nề thở dài, Tà Cốt còn ở trên người Đạm Đài Tẫn, thì ra Tà Cốt cách trái tim của hắn gần như vậy, năm đó nàng cưỡng ép tách Tà Cốt ra khỏi thân thể Đạm Đài Tẫn, hắn đã đau đớn biết nhường nào.
Đạm Đài Tẫn bây giờ chỉ có thể giao tiếp với chim thú, đã cảm thấy mình là một dị loại, Diệp Tịch Vụ lại là tình huống gì, nàng không phải là đại tiểu thư điêu ngoa tùy hứng bất học vô thuật* sao, (*dốt nát; kém cỏi; vô học) sao hình như còn có thể dùng tiên pháp.
Hắn biết, chỉ có đám đệ tử như Tiêu Lẫm và Diệp Thanh Vũ mới có thể đến Tiên môn tu luyện, nhưng chưa bao giờ nghe nói một nữ tử khuê các như Diệp Tịch Vụ cũng từng đến đó. Hơn nữa, từ trước tới nay Diệp Tịch Vụ chưa bao giờ để mắt đến hắn, nhưng hiện tại ánh mắt nàng nhìn hắn cực kỳ giống ánh mắt Tiêu Lẫm khi nhìn Diệp Băng Thường, sợ là nữ nhân này bị thứ bẩn thỉu gì đó bám vào người rồi. Còn không kịp nghĩ thêm, Đạm Đài Tẫn đột nhiên che ngực, dược tính của Kết Xuân Tằm lại nổi lên, trên người nóng đến mức muốn tìm một cái hồ băng nhảy vào.
Lê Tô Tô thấy sắc mặt Đạm Đài Tẫn không đúng, đang định xuống giường xem hắn bị làm sao, Tà Cốt còn ở trên người hắn, hiện tại không thể để hắn xảy ra chuyện được. Kết quả vừa mới đứng lên, liền phát hiện chân mình mềm nhũn vô lực, cảm giác khô nóng xông đến tứ chi bách hài, nàng suýt chút nữa đã quên, hiện tại hai người bọn họ đều trúng Kết Xuân Tằm.
Biện pháp rất đơn giản, nhưng bây giờ ở trong vỏ bọc của Diệp Tịch Vụ là linh hồn của Lê Tô Tô, tuy rằng người trước mặt là Đạm Đài Tẫn, nhưng lại không phải Đạm Đài Tẫn tâm ý tương thông với nàng, nàng không muốn giải độc như vậy. Vì thế Lê Tô Tô ở trong không trung vẽ một cái phù chú, giải trừ Kết Xuân Tằm của hai người.
Mãi cho đến khi nhiệt độ trong cơ thể lắng xuống, Đạm Đài Tẫn mới dám cử động. Hắn không thể tin được nhìn Lê Tô Tô, kế hoạch thoát thân hoàn hảo của mình cứ như vậy bị Diệp Hi Vũ phá hỏng?.
Sau khi Lê Tô Tô điều tức xong mở mắt ra, liền nhìn thấy vẻ mặt như sắp nứt ra của Đạm Đài Tẫn, nàng không khỏi bật cười. Xem ra bây giờ hắn vẫn là một Đạm Đài Tẫn đơn thuần. Lê Tô Tô biết, trước khi nàng nghĩ ra cách tiêu diệt Tà Cốt, Đạm Đài Tẫn không thể rời khỏi tầm mắt của nàng, nên chỉ có thể tương kế tựu kế, trực tiếp nằm xuống giường.
Bây giờ lại đến lượt Đạm Đài Tẫn khiếp sợ, không phải nữ nhân này nên đánh hắn một trận rồi ném ra ngoài sao, tại sao còn nằm xuống, còn chưa nghĩ nhiều, một sợi dây thừng lóe kim quang đã trói hắn lại, còn trực tiếp trói hắn lên giường nằm cùng Diệp Tịch Vụ.
"Diệp Tịch Vụ, cô buông ta ra!" Đạm Đài Tẫn giãy dụa không có kết quả, hét lên với Lê Tô Tô.
Lê Tô Tô bễ nghễ liếc Đạm Đài Tẫn một cái, tâm bình khí hòa nói "Muốn rời khỏi Thịnh vương cung thì ngoan ngoãn không được nhúc nhích" xoay người kéo qua một cái chăn, đắp lên cho hai người, giống như 1000 năm sau, đầu gối lên vai Đạm Đài Tẫn, thoải mái ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro