Chương 2. Thanh niên lạ
Ăn uống no nê xong Doãn Kỳ theo thói quen kiểm tra thư mục tin xem xem có người nào gửi đến văn kiện không.
Nhưng ấn mở điện thoại anh mới biết, nơi này không có sóng.
Doãn Kỳ nhíu mày: "Mưa lớn quá hay sao?"
Gió lớn bên ngoài khiến cây cối va đập và vang lên những tiếng rầm rầm,
Mưa rơi rất to, chắc hẳn không thể tạnh ngay được.
Doãn Kỳ không thể bắt sóng cũng không thể lên mạng, đành xem lại bộ phim anh đã tải xuống, nhưng xem không được bao lâu anh mơ màng buồn ngủ sau đó dựa lên thành ghế ngủ gục.
Ngay lúc nay cửa lớn đóng chặt bỗng truyền đến tiếng gõ cửa chậm rãi mà vang vọng, người bên ngoài gõ rất lâu song lại rất kiên nhẫn như thể biết được rằng chủ nhà vẫn còn ở trong nhà... Và nó đang kiên nhẫn chờ người bên trong ra mở cửa.
Doãn Kỳ đã chìm vào giấc ngủ sâu lại như không nghe thấy tiếng gõ cửa vang vọng khắp nhà.
Người bên ngoài gõ mãi thấy không ai đến mở mới ngừng gõ, tiếng gõ im bặt chốc lát liền vang lên tiếng thét khàn khàn giống như nổi điên, cánh cửa rung lên bần bật.
Một cái bóng trắng bay bổng quanh phòng khách, sau một chốc bóng trắng xuyên thẳng góc tường xuyên ra cổng lớn, lúc này người đang phát điên bên ngoài lại lặng thình.
Răng rắc!
Thứ gì đó bị bẻ gãy, sau đó không gian yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách.
...
Dõi kỳ thật kỳ tích ngủ đến sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Bầu trời lúc này không sáng lắm, bên ngoài vẫn còn mưa nhưng rất nhẹ.
Doãn Kỳ quyết định sẽ ra ngoài tản bộ, ở góc tường là một cây dù cũ kĩ màu trắng anh tiện tay cầm lấy, bùng dù rồi rời khỏi nhà.
Nếu là lúc ở thành phố chắc chắn anh sẽ chạy bộ hoặc tập thể hình vào buổi sáng, nhưng ở đây trời vẫn mưa chạy bộ không thích hợp lắm.
Anh đi từ đầu thôn đến cuối thôn thì nhận ra một điều, nhà cửa thôn dân bên thì sát sàn sạt nhau bên thì xa cách tách nhau cả một khoảng lớn, giờ này là 5 giờ sáng nhưng anh không thấy một bóng người dân nào cả, mà nhà cửa ai nấy đều đóng chặt.
Phía trước là khu rừng, giờ này nhìn vào sẽ thấy khu rừng trông rất tối rất ẩm ướt, và u ám.
Khu rừng như vòng xoáy sâu, chỉ cần người không cảnh giác đến gần sẽ bị hút vào mà không thể thoát ra được.
Bên trong khu rừng như có cái gì đó khiến người phải tò mò, Doãn Kỳ không chống cự được bước từng bước một đến nơi đó.
Nếu ai đấy nhìn qua sẽ phát hiện, bóng dáng Doãn Kỳ rất cứng đờ bước chân chầm chậm mà quy tắc, đôi mắt trống rỗng như con rối bị thao túng vậy.
Ngay khi chân Doãn Kỳ sắp vượt lên đường vạch, bỗng một đôi tay trắng bệch như ngâm trong nước đá trong nhiều giờ, vươn ra kéo lấy vạt áo Doãn Kỳ, móng tay xanh xám như có như không ấn lên thắt lưng anh.
Lúc này Doãn Kỳ giật mình tỉnh táo lại, trước mặt là con đường vào đến khu rừng u ám kia.
"Anh không nên đi loạn."
Sau lưng anh vang lên một giọng nói trong trẻo của thanh niên.
Doãn Kỳ giật mình quay lại đối diện với người mới lên tiếng kia.
Đó là một thanh niên rất gầy, tóc mái hơi dài chạm đến mắt, da dẻ trắng bọc không hiện ra chút mạch máu nào.
"Tôi không đi loạn." Cây dù trong tay Doãn Kỳ không biết khi nào đã rơi xuống đất, anh cúi người nhặt cây lên.
Thanh niên mặt mũi không có cảm xúc nói: "Anh đang đi loạn."
Giọng điệu khẳng định mà cố chấp.
Doãn Kỳ nhướn mày khẽ cười, không tranh chấp nữa: "Ừ, là tôi đi loạn."
Thanh niên hài lòng gật đầu.
"Nên về nhà đi."
"Ừm, về." Doãn Kỳ nâng dù che mưa cho thanh niên, "Đi cùng chứ?"
Thanh niên ngẩn ngơ một lúc, khi phản ứng lại thì đã bị Doãn Kỳ kéo đi rồi.
Thanh niên khẽ lẩm bẩm: "Không nên đi với người lạ, không nên đi với người lạ." Tiếng nói thì thào nhỏ xíu, không biết thanh niên đang nhắc nhở Doãn Kỳ hay nhắc nhở chính mình nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro