Chương 12. Diệt thôn
Doãn Kỳ bỗng thấy trời đất quay cuồng, tỉnh lại thì phát hiện đã ngày hôm sau. Nhưng anh phát hiện ra một điều, cơ thể anh mềm nhũn không thể cử động được, đôi mắt anh mơ màng hé mở, đầu nặng trịch.
"Doãn Kỳ, anh thích em chứ?"
Bên tai vang lên giọng nói trong trẻo của Hiệu Tích. Mi mắt Doãn Kỳ giật giật, muốn bản thân tỉnh táo, anh khẽ đáp: "Thích."
Hiệu Tích cười: ''Em rất vui, lần nữa gặp được anh em thấy rất rất hạnh phúc."
Doãn Kỳ mơ màng, lần nữa? Lần nữa là sao?
"Doãn Kỳ, anh nên trở về nhà rồi."
Hiệu Tích nói rất nhỏ, giọng điệu vừa không nỡ vừa tiếc nuối.
Về nhà? Anh còn có thể về được nhà?
Hiệu Tích nhẹ nhàng hôn lên môi Doãn Kỳ, đôi môi cậu lành lạnh nhưng rất mềm. Anh khe khẽ nuốt nước bọt, muốn ôm lấy Hiệu Tích, muốn mạnh mẽ làm sâu nụ hôn này.
Hiệu Tích hôn một chốc liền buông ra.
"Anh ơi, em rất rất thích anh. Nhưng chắc hẳn đây sẽ lần cuối chúng ta thấy nhau." Cậu nhẹ giọng cười.
Sau đó cậu rạch một đường trên cổ tay Doãn Kỳ, không sâu không cạn, đủ để máu nhỏ xuống.
"Anh biết không, máu anh rất dụ quỷ, nhưng ngược lại rất độc. Hừm, máu anh có thể ăn mòn cơ thể quỷ, xem này tay em bị máu anh làm cháy một nửa rồi nè."
Hiệu Tích đáng thương trách móc, gương mặt vốn không có cảm xúc giờ này nhăn nhó lại vì đau.
Yết hầu Doãn Kỳ chuyển động, muốn nói cậu đừng nghịch đừng tự làm đau mình, nhưng mãi mà không nói nên lời.
Bầu trời lại tối đen, mưa lớn hạ xuống.
Thôn Trịnh cháy lớn, toàn bộ khắp các ngõ ngách đều cháy rực, chớp mắt thôn Trịnh biến thành thôn lửa. Mưa như biến thành xăng, càng rơi lửa cháy càng to.
Trong chớp mắt thôn Trịnh biến thành biển lửa, nuốt chửng toàn bộ thôn dân. Người dân vung vẩy kêu la thảm thiết, tiếng cầu xin khóc than, tiếng nghiến răng vì đau, khóc lóc... Chết chóc... Trong tuyệt vọng. Giờ này thôn Trịnh này không khác gì địa ngục.
Biển lửa dừng lại khi toàn bộ người dân đã chết cháy hết cả.
Doãn Kỳ như bóng ma hoặc như là không khí, yên lặng thấy tất cả. Anh nghiêng đầu nhìn Hiệu Tích đang lơ lửng trên cao, mặt mũi vô cảm nhếch môi cười. Doãn Kỳ quay đầu xem khung cảnh tàng thương nơi đó, tâm tình phức tạp.
...
Doãn Kỳ bị kéo vào khoảng không tối tăm vô định. Rồi lại bị kéo vào một nơi khác.
Bên tai vang lên những tiếng nói nhốn nháo.
"Doãn Kỳ tỉnh rồi! Bác! Anh Doãn Kỳ tỉnh lại rồi!"
"Mau gọi bác sĩ đến! Nhanh!"
"Kỳ tích! Quá kỳ tích!"
"Đừng ồn nữa, gọi bác hai đến!"
Doãn Kỳ giật giật mi mắt, chậm rãi mở mắt ra.
"Anh ấy thật sự tỉnh!"
"Bác sĩ đến chưa?"
"Sắp rồi."
Những giọng nói quen thuộc. Đây đều là thân thích nhà anh.
Anh mắng: "Ồn ào quá." Tiếng anh thều thào, làm mấy người đang đứng bên cạnh nghe không rõ ràng lắm.
Doãn Kỳ mờ mịt nghĩ, anh bị làm sao vậy? Giọng nói sao khô khốc khó nghe quá? Không phải anh đang ở thôn Trịnh ư? Tại sao lại nằm đây? Còn có những người thân thích của anh nữa?
Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
.
Doãn Kỳ về nhà đã được 3,4 ngày nhưng anh rất mơ hồ mãi mà không thể phản ứng lại.
Có người phát hiện anh ngất xỉu ở đường lớn, trên người toàn là máu.
Người dân kịp thời đưa anh đến bệnh viện, lấy điện thoại gần như đã vỡ ra từ túi quần anh, liên lạc với người thân.
Mà một lần nằm viện là nằm hết một năm.
Thế mà đã trôi qua một năm.
Doãn Kỳ ngồi trên ghế, nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài.
Anh thầm nghĩ, những chuyện xảy ra ở thôn Trịnh đều là mơ ư?
Nhưng dấu vết bị rạch trên cổ tay đã nhắc nhở anh, tất cả những chuyện ở thôn Trịnh không phải là mơ.
Người mà anh yêu, thật sự là quỷ.
Người ấy tên là Hiệu Tích.
Trịnh Hiệu Tích...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro