Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10. Đau lòng

Doãn Kỳ trầm mặc nghe, đáy lòng cũng lạnh xuống.

"Doãn Kỳ anh có biết vì sao bản thân lại đến không?"

"Vì sao?"

Hiệu Tích cười nhạt, đáp rằng: "Anh bị lệ quỷ thôi miên, khiến trong đầu anh xuất hiện cảnh tượng tốt đẹp của thôn Trịnh, khiến anh sầu não vì công việc hoặc một chuyện gì đó, thôn Trịnh tốt đẹp như vậy anh nghĩ nên đến đó chơi ... Anh sẽ mua một chiếc vé, vé rất nhanh đã có trong tay và nơi anh đến đáng lẽ phải cách rất xa nơi anh sống nhưng anh chỉ mất nửa ngày đã tới đây rồi."

"Thôn Trịnh từ lâu đã không có trong bản đồ, nhưng chiếc xe buýt anh lên lại là xe ma... Bọn họ biết anh sẽ đi đâu nên tất nhiên sẽ chở anh đến rồi."

Thân thể Doãn Kỳ cứng lại, môi khẽ mấp máy rồi lại im bặt. Những điều này ngay cả chính anh cũng không biết.

"Thôn Trịnh hiếm khi có ngày nắng, có người chết trời sẽ đổ cơn mưa nhẹ, có người từ bên ngoài vào trời thỉnh thoảng đổ mưa lớn. Doãn Kỳ, ngày mưa là ngày xúi quẩy ở nơi đây."

Doãn Kỳ nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Hiệu Tích, lòng khẽ động, anh khô khốc hỏi: "Vậy em... Vì sao... Mất."

"Anh muốn nghe?" Hiệu Tích nghiêng đầu hỏi.

Ngón tay Doãn Kỳ khẽ run, đáng lẽ anh không nên hỏi như vậy. Nhưng anh rất muốn biết lý do Hiệu Tích chết? Có phải bị thôn dân bắt đi hiến tế hay không?

"Vậy để em kể, nhưng trước khi kể em muốn nhắc anh một câu này."

Hiệu Tích cúi đầu, vuốt đầu ngón tay: "Anh không nên hỏi một người đã chết về cái chết của họ, có hỏi anh phải tìm cách hỏi khéo léo hơn đi. Lỡ như anh gặp phải con quỷ khó tính, có khi anh sẽ bị nó ăn ngay đấy."

Doãn Kỳ hít sâu, khẽ gật đầu.

Hiệu Tích tiếp tục kể: "Lúc đó em 15 bị ông nội thân cận nhất sai khiến hai gã đàn ông đem em vào rừng, rồi trói em lại trong gốc cây. Mẹ em phát hiện ra thì cầu xin ông nội, nhưng ông nội lại bảo, trói mẹ ở cùng em."

"Ngày đó trời mưa lớn lắm, có rất nhiều cánh tay vươn tới xé toạc cơ thể mẹ em và cả em nữa... Mẹ chết em cũng chết, nhưng đến một tuần em lại quay trở về nhà."

Hiệu Tích chống cằm, nhìn anh hỏi:

"Vậy anh nói xem lúc đó em đã chết hay chưa?"

Hỏi một câu kinh dị thế này...

Doãn Kỳ vô thức đáp: "Đã chết... Rồi?"

Hiệu Tích bĩu môi: "Tất nhiên lúc đó em đã chết rồi, nhưng mà người người đều nghĩ em còn sống. Bởi vì bọn họ vẫn thấy được em, năm đó bọn họ dường như rất e ngại vì đã hại em nên họ đã bỏ qua cho em."

"Nhưng đến em 18 tuổi bọn họ lại bắt em, tiện thể chặt đứt thân thể em vì sợ em lại sống dậy. Làm xong bọn họ cất xác em vào quan tài mang vào rừng rồi hiến tế."

Hiệu Tích thở dài một cách mệt mỏi:

"Em đã chết như vậy đó."

Rõ ràng là một câu chuyện kinh tủng đầy ớn lạnh nhưng Doãn Kỳ chỉ cảm thấy xót xa. Lúc Hiệu Tích 15 tuổi bị người cậu coi là đáng kính nhất lại tàn nhẫn sai người bắt cậu đi, còn tận mắt nhìn người mẹ thân yêu bị đám quỷ vây quanh xé xác ăn. Lúc đó cậu vẫn chỉ là một thiếu niên yếu ớt, một thiếu niên đáng lẽ phải được người lớn yêu thương... Nhưng vì số người, cậu đã chết một cách tức tưởi như vậy.

Doãn Kỳ nghèn nghẹn hỏi: "... Lúc đó... Em có sợ không?"

Hiệu Tích nhìn mặt đất, thì thào đáp:"Sợ, rất sợ."

Cậu đã kêu gào khàn cả giọng, rồi chỉ còn tiếng kêu tuyệt vọng, đau đớn... Nhưng không một ai đến cứu. Cậu hận loài người tàn nhẫn đó, cùng là người vì sao lại độc ác như vậy?

Nhưng chết rồi cậu lại không sợ thứ gì nữa, mỗi ngày nhìn bọn họ chết đi từng người, chỉ khiến bọn họ chết trong đau đớn tuyệt vọng, cậu mới thấy thoải mái.

Nghe câu đáp này, đáy lòng Doãn Kỳ đau xót trái tim run rẩy như đang rỉ máu, cổ họng anh nghẹn lại như mắc xương, vừa muốn an ủi lại vừa muốn khóc thay.

Hiệu Tích đang vô cảm nhìn vào hư không, thân thể bỗng bị một thân thể ấm áp dương khí ôm lấy, cậu khẽ cứng đờ rồi rất nhanh thả lỏng, nhẹ dụi vào lồng ngực ấm nóng như trong tưởng tượng, vòng tay rụt rè ôm lấy thắt lưng của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro